Lý Đại Lễ nơm nớp lo sợ đặt cái hầu bao đã sờn có chứa lương khô bên cạnh, vừa định nhắm mắt tạm nghỉ một lát, bỗng nhiên chân bị người ta đá một cái:
- Ầy, cút sang một bên, đây là địa bàn của gia gia!
Một tên ăn mày "Đầu sư tử" bĩu môi nói. Lý Đại Lễ thản nhiên cười, cố hết sức đứng dậy, vừa muốn nhặt hầu bao lên, thì tên ăn mày nọ liên đưa chân đá ra một bên, bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo của mấy tên ăn mày đang đứng xem.
Lý Đại Lễ cũng cười, khuôn mặt cười khổ: "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mấy thứ như thế này, giờ cũng cưỡi được lên đầu ta." Y không biết làm sao đành lắc đầu, tập tễnh đi sang một bên. Đại trượng phu co được giãn được, Hàn Tín có thể chịu được nỗi nhục luồn trôn, ta chịu không nổi sao?
"Đầu sư tử" vốn định khơi dậy lửa giận của y, nhân cơ hội chiêu tập vài tên anh em đến giáo huấn y một chút, nhìn thấy y có thể nhẫn nhịn như thế, vừa cảm thấy thất vọng, lại có chút đắc ý, gã oán giận đạp một cước lên mông của Lý Đại Lễ, mắng rằng:
- Mẹ nó, xem như ngươi thức thời!
Không ngờ Lý Đại Lễ vốn thân mang tuyệt kỹ, giờ lại yếu đuối mỏng manh, một cướp kia đạp cho y ngã lăn ra đất, hai má lại còn ụp vào bãi phân chó. Lửa giận trong lòng Lý Đại Lễ bùng lên, nhiệt huyết cả người sôi trào, chuyện này kích động khiến y nổ đom đóm mắt, ngực lại đau đớn.
Y thở dốc, nhất thời quên mất hoàn cảnh của bản thân, quay đầu nổi giận nói:
- Đồ khốn kiếp, thật là không biết sống chết!
- Ơ, hả?
"Đầu sư tử" dương dương tự đắc xoay người, vừa muốn rời đi liền mạnh mẽ xoay người, cười gằn:
- Ranh con, chắc là không sống đến chán rồi hả? Con mẹ ngươi.
Gã mắng, một cước đạp lên mặt của Lý Đại Lễ, khiến một bên mặt còn lại của y lại áp lên phân chó, ra sức cọ xát.
Đám ăn mày liền cười rộ lên. Lý Đại Lễ nổi giận gầm lên một tiếng, nắm lấy chân y ra sức kéo, không ngờ lại kéo ngã được tên to đầu này. "Đầu sư tử" giận tím mặt, huơ tay cầm lấy viên gạch đập lên trán Lý Đại Lễ, máu tươi lập tức chảy xuống. "Đầu sư tử" vẫn chưa cam lòng, kêu:
- Anh em, giáo huấn hắn cho ta.
Mấy tên ăn mày đứng trên bậc thềm xem náo nhiệt có năm sáu tên xông tới, bảy tám cái tay cái chân ấn chặt Lý Đại Lễ. "Đầu sư tử" nhìn quanh, thấy trong hầu bao rơi ra cái màn thầu, liền chạy sang lấy, chấm vào bãi phân chó, hung tợn nói:
- Ranh con, ăn cái màn thầu này cho gia gia, ăn, ăn cho ta!
Gã dùng bàn tay đen nhẻm cạy hàm dưới của Lý Đại Lễ ra, tay còn lại cầm cái màn thầu thối dùng sức nhét vào trong miệng y. Lý Đại Lễ ngậm chặt miệng, liều mạng né tránh, phân chó dính đầy miệng, nỗi đau trong lòng càng lúc càng khó nhịn, nhưng sự khuất nhục đó càng như lửa đốt, vừa vận khí thì trái tim đau thắt lại, Lý Đại Lễ cũng không nhịn được nữa.
Y bỗng nhiên phá khí rống lên một tiếng "A" thật lớn, cưỡng ép nạp khí đan điền, lực luồn qua trăm mạch, "Phụt" một họng máu tươi phun ra như sương, phun cho tên "Đầu sư tử" biến thành tên mặt hoa, với cái mặt đầy máu, "Đầu sư tử" buông y ra, ôm mặt lảo đảo lui về phía sau.
Dòng khí mạnh mẽ từ cổ họng phun ra, lại một tiếng rống như trâu đực, cả người y giống như bỗng có một lực đạo khổng lồ, đám ăn mày đè trên người y giống như quả bóng da bị bắn ra, tất cả đều bị chấn động, ngã ra xa một trượng. "Đầu sư tử" vừa mới lau mặt, nhìn thấy tình cảnh quái dị này, sợ đến mức hét lên một tiếng kỳ quái, xoay người liền chạy ra cửa đạo quán.
"Vù" một tiếng, cơ thể của Lý Đại Lễ đột nhiên nhảy lên đất bằng, mặt y đỏ như máu gà, hai mắt lấp lánh, đám ăn mày đứng trên bậc thềm chỉ cảm thấy hoa mắt. Lý Đại Lễ hoặc là xuất thủ, hoặc là xuất cước, hoặc là chặt ngang hoặc là khóa cổ, tàn ảnh của những động tác đó vẫn còn lưu lại trong ánh mắt của bọn chúng. Lý Đại Lễ thật sự đã lướt tới cửa quán, năm ngón tay đặt lên đỉnh đầu của "Đầu sư tử".
"Rắc" một tiếng, vặn vừa nhanh vừa mạnh. "Đầu sư tử" còn đang chạy về phía trước, cả khuôn mặt đã hoàn toàn quay ngược lại, giáp mặt với Lý Đại Lễ.
Lý Đại Lễ cực kỳ hận tên ăn mày này, không biết làm sao, y cố gắng nén sự đau đớn, động khí công mạnh mẽ, nhưng hiện tại lồng ngực chẳng những không đau, ngược lại còn nóng hầm hập, càng thêm có lực.
Lý Đại Lễ rốt cuộc cũng hả lòng hả dạ, y ngưng khí ở trán, va mạnh về phía trước, dùng trán đập nát sọ của "Đầu sư tử", máu tươi óc át chảy ra. Lý Đại Lễ vung tay ném về phía sau, "Đầu sư tử" liền giống như một bao tải, bị ném vào con dê đá ở cửa quán.
Hai chân của "Đầu sư tử" vừa cưỡi lên con dê đá màu trắng, tuy là gã cưỡi con dê đá màu trắng theo hướng chính diện, nhưng phía trước lại là sau gáy, gáy cắm vào sừng nhọn của dê đá, máu tươi chảy ồ ạt, nhuộm đỏ cả tảng đá.
- Ha! Ha!
Lý Đại Lễ ngửa mặt lên trời cười to, chỉ cười hai tiếng liền ngã ầm xuống cửa quán. Lúc này, mấy tên ăn mày bị y vùng lên, từng tên bị dồn vào chỗ chết mới ngã xuống đất.
Từ lúc giả mạo làm thợ săn Thanh Châu gia nhập Bạch Y quân, ban đầu là giấu diếm thực lực, sau lại có lực mà khó dùng, đây là lần đầu tiên y thi triển toàn bộ võ công, cũng là lần cuối cùng trong đời y, như sao băng chợt lóe, như phù dung chợt nở, khoảnh khắc đó thật đẹp đẽ kinh diễm biết mấy.
Tiếng vó ngựa rầm rập truyền đến, ven đường có bách tính hoảng sợ chạy qua. Bách tính có lẽ đã nhìn thấy Lý Đại Lễ dơ bẩn ngã ở bên kia, nhưng lại không ai dừng bước. Loạn thế mạng người không bằng chó, bọn họ chỉ có thể tự giãy giụa một cách đau đớn. Còn thương hại, là một thứ xa xỉ.
Kỵ binh của đám cướp cũng xông tới, bọn họ liếc nhìn xung quanh, cũng có người nhìn thấy trên thềm đá của một sơn môn rách nát có một tên ăn mày rách rưới nằm sấp, cũng không ai dừng ngựa, thậm chí không buồn nhìn một cái, bọn họ chỉ là một người khách qua đường.
Lý Đại Lễ vẫn chưa chết, chỉ có điều cả ngón tay y cũng không cử động được, một chữ cũng không phun ra được, y có thể nghe có thể nhìn, nhưng không tài nào có phản ứng.
Dưới thành Thái An, lựu đạn lực sát thương lớn có chứa bi chì, mảnh sắt, cương châm bên trong do A Đức Ny chế tạo bùng nổ, cương châm vừa nổ đã đâm vào cơ thể y, châm theo máu đi, dần đi đến tim, tắc ngay tại đó, sau đó rỉ sét, gây ngưng kết máu. Biến hóa bên trong thế này với khả năng của những người danh y mà y tìm kiếm sao có thể hiểu được, mà ngay cả có hiểu được cũng không biết trị liệu như thế nào? Vừa rồi cưỡng ép vận công, huyết mạch chợt vận hành nhanh hơn, phá tan máu tụ, cương châm cũng bị cuốn vào tim, dưới sự chèn ép của tim, liền đâm cho loang lỗ, đồng thời mạch máu não của y cũng bị phá vỡ. Bây giờ Lý Đại Lễ giống như một khúc gỗ, sinh mạng của y trôi đi trong tĩnh lặng.
Hồng nương tử khoác áo choàng trắng, y phục đen cưỡi ngựa đi ngang qua đạo quán. Ánh mắt của Lý Đại Lễ đang dần biến mất. Y nhìn thẳng về phía Hồng nương tử, nhưng lại không nhận ra nàng đang cải nam trang, Hồng nương tử vô tình quay đầu, cũng nhìn thấy tên ăn mày dơ bẩn kia ở cửa đạo quán, nhưng nàng cũng không nhận ra tên ăn mày Mộc Vân Lý Đại Lễ.
Ngựa của nàng xông qua, Lý Đại Lễ tóc tai bù xù nằm trước cửa đạo quán được sơn son sớm đã bong tróc gần hết, trên mặt vừa có bùn vừa có phân, một tay đang vươn về phía trước, năm ngón co quắp như chân gà, con ngươi đọng lại một tư vị khó tả, thần thái dần ảm đạm đi...
Còn nửa canh giờ nữa là đến chính ngọ, đằng xa bỗng nhiên có xe ngựa chạy tới nhiều không đếm xuể, từng chiếc xe lớn vội vàng chạy về cửa đông thành, người đánh xe ngồi trên lớn giọng hét to, xua bách tính đi trên đường, trên mỗi chiếc xe cắm một cây đại kỳ có chữ "Từ".
Cổng thành không thể tùy tiện ra vào, cho dù là chạy nạn, đồ tùy thân của bách tính ngoại trừ đồ tế nhuyễn cần thiết ra, còn mang theo giấy chứng minh hộ tịch đã lâu không dùng, không có mấy thứ này, rất nhiều thành lớn không cho phép đi vào. Quan binh ở cổng kiểm tra từng người một, tốn rất nhiều thời gian. Vốn dĩ chật chội ứ tắc, mấy chiếc xe ngựa vừa đến, dáng vẻ kiêu ngạo, lớn giọng hét to, bách tính đứng xếp hàng lập tức oán thán liên hồi.
Quan Thủ bị đứng trên đầu thành, vừa lúc nhìn thấy đoàn xe chở thùng xí cùng trùng trùng điệp trở về thành, về đến cổng chắc chắn sẽ chen lấn chật như nêm cối. Y vội vàng chạy xuống đầu thành, đứng trên một cái ghế to giọng khiển trách:
- Chen lấn cái gì, không được chen lấn, đoàn xe từ nơi nào đến, cứ theo quy tắc mà xếp hàng.
Y hô xong, lại đổi một bộ mặt tươi cười, ôn hòa nói với đại hán uy phong đứng trên chiếc xe đầu tiên:
- Đây là đoàn xe ở đâu, xin theo quy tắc kiểm tra hộ tịch, giờ là thời khắc đặc biệt, tạ lỗi tạ lỗi.
Trong thành Nam Kinh không phải là hoàng thân quốc thích, Quốc công Hầu gia, thì là thế gia đại tộc, quan lớn thoái sĩ, ai nấy cũng quan hệ phức tạp, nhìn trận thế khổng lồ như thế này, y cũng không dám nói ra mấy lời bậy bạ.
Quả nhiên, đại hán áo gấm ngạo nghễ liếc mắt nhìn y, nhảy xuống xe, nghênh ngang đi đến trước mặt, cười giả tạo nói:
- Quân gia vất vả, chúng ta là người trong phủ của Từ lão gia, Bạch Y phỉ làm loạn, không yên ổn, lão gia căn dặn, mang một số vật tư làm ăn ở Nam Trực Lệ vào thành Nam Kinh.
- Từ lão gia? Là vị Từ lão gia nào?
Đại hán liếc một cái, ngạo nghễ nói:
- Phong tầm mắt khắp địa giới Giang Nam này, ngoại trừ Từ Kinh Từ đại lão gia nhà ta ra, còn ai xứng với cái tên Từ lão gia?
Nói đoạn, y lấy một tấm thiệp mời từ trong lồng ngực đưa sang. Quan Thủ bị mở ra liền thấy bên trong có một tấm ngân phiếu, liền đóng lại, lật ra phía trước, có mấy hàng chữ lớn dùng sơn nhũ kim rất đậm vẽ nên, quả nhiên là nhà thế gia quyền quý mới phô trương như vậy. Đó là bái thϊế͙p͙ của Từ gia tặng cho, còn kèm theo danh thϊế͙p͙ cá nhân, cùng với giấy chứng minh hộ tịch quan phủ cấp cho người đánh xe tên Phong Vũ Điền này.
Kiểm tra thấy không có sai sót, Quan Thủ bị cười cười đáp:
- Hóa ra là xe của nhà Từ lão gia. Ờm, Phong huynh đệ, xe của Từ đại quan nhân bổn quan há dám ngăn cản? Nhưng mà... giờ là thời kỳ đặc biệt, ta phải kiểm tra mấy chiếc.
Phong Vũ Điền cười cười nói:
- Được, vậy cứ kiểm tra, nhanh nhanh lên một chút, ta không làm khó ngài, ngài cũng đừng làm chậm trễ chuyện của ta.
Từ Kinh là thế gia Giang Nam, là hào môn cực kỳ giàu có, đặc biệt là bây giờ đang cùng những yếu nhân trong giới quân chính như Trấn phủ sứ của Cẩm Y Vệ Nam Kinh Tiền Ninh, Cốc Đại Dụng Cốc công công của nha môn hải sự Chiết Giang tới lui mật thiết, Quan Thủ bị đang sống yên ổn ở địa giới Giang Nam, y há dám đắc tội?
Quan Thủ bị cười cười sai người phá niêm phong các rương, mở nắp rương lên, chỉ thấy hơn mười lượng bạc và một đống tơ lụa tuyệt đẹp chất đầy trong đó, đưa tay vào thăm dò, quả thật đều là tơ lụa. Y nhảy qua hai chiếc xe, lại mở thêm một cái rương nữa, cũng lại là kim châu ngọc khí, san hô, bảo bình, dùng những miếng gỗ cẩm hoa ngăn ra, đồ vật cũng đều là thượng phẩm, cũng đừng có đụng chạm phá hư, đó rõ là những bảo vật cực kỳ quý báu.
Quan Thủ bị càng thêm cẩn thận, sợ vô ý phá hỏng cái nào, thì có đập nồi bán sắt cũng không bồi thường nổi. Kiểm tra liên tục mấy chiếc, Phong đại tổng quản không vui, y chán nản nói:
- Ta nói ngài quan gia này, kiểm sơ sơ là được rồi, ngài đích thân đi xem, ta có hơn hai trăm chiếc xe, ngài muốn kiểm tra đến lúc tối mịt phải không?
Bách tính bốn phía cung ầm ĩ cả lên:
- Quan gia, chúng tôi muốn vào thành, nếu đến giờ cổng thành đóng lại, đến lúc binh hoảng mã loạn chúng tôi phải đi đâu, quan gia xin hãy thương xót, ngài hay nhanh lên chút đi.
Một mùi hôi thối khó ngửi bay đến, đoàn xe chở thùng xí đã đến, Quan Thủ bị bịt mũi nhảy xuống xe, liên tục khoát tay nói:
- Thân mang chức trách, thứ tội thứ tội, Phong Tổng quan mời vào. Này này, mở sừng hươu cự mã ra, mau lên, cổng thành sắp tắc nghẽn rồi.
Chướng ngại trước cổng thành được mở ra, đoàn xe bắt đầu vào thành, bách tính bị đẩy qua một bên, bất đắc dĩ nhìn người sau tiến lên trước. Bọn họ sớm đã quen sống những ngày của hạ nhân, tự giác bảo vệ đặc quyền của người ta, cho dù là trong lòng có thể mắng chửi vô cùng ác độc.
Phong Tổng quản bất mãn hừ một tiếng. Đoàn xe lộc cộc vào thành, xe đi vào cổng, vừa mới bước vào bóng râm, trên môi của y đã nở một nụ cười đắc ý. Hơn hai trăm chiếc xe, phần lớn đều chở đầy vật dễ cháy, còn có mấy chiếc xe toàn là rượu mạnh mang nhãn hiệu danh tiếng, về phần mấy chục chiếc xe đi sau cùng, lại toàn bộ chở đầy cỏ rơm cành cây.
Một khi phát động, toàn bộ cổng đông thành đại hỏa ngợp trời, quan binh sao dám đến gần? Cổng thành sao có thể đóng? Huống hồ còn có mấy trăm tướng sĩ dũng mãnh thiện chiến, ngay cả ba lộ đại quân không đến đúng lúc, bản thân cũng có thể chống đỡ rất lâu.