Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 646: Cùng đường (2)

- Ai biết lái thuyền? Ai biết lái thuyền? Người nào biết lái thuyền thì đứng ra đây cho lão tử!
Lưu Huệ quấn vải trắng trên đầu để tỏ rằng mình đang để tang.
Y khàn giọng hét nửa ngày trời, mới có mấy binh sĩ do dự đứng ra, có tên còn nhỏ giọng nói:


- Thất gia, chúng ta đều là người phương bắc, không có mấy ai biết lái thuyền. Tiểu nhân biết một chút. Lúc nhỏ ở quê từng theo ông nội chèo thuyền bắt cá ở trong vịnh.
Một người khác liền nói:
- Tiểu nhân từng lăn lộn trên Hoàng Hà, biết lái thuyền giương buồm.
Lưu Huệ mừng rỡ, nói:


- Vậy thì được rồi, cho các ngươi lái thuyền, sao cả, dòng sông này chảy xuôi, chỉ cần chỉnh bánh lái ngay ngắn thì không sao cả. Quan binh không có thủy sư tuần tra trên sông. Chúng ta xuôi dòng thẳng xuống, giết một mạch đến thành Nam Kinh thôi.


Người xứ này ai cũng biết bơi, nhưng Dương Hổ một mực muốn đoạt thuyền, căn bản không nghĩ đến nhân mã của mình đều là vịt cạn phương bắc. Dân đi thuyền nhìn thời thế sớm đã lên thuyền trốn đi mất, người đi không kịp đều bị thủ hạ của Dương Hổ chém một đao, còn có thuyền phu nào để dùng.


Đám thuyền phu gà mờ tạm thời này bắt đắc dĩ được phân phối nhiệm vụ của thủy thủ. Lưu Huệ nói với Dương Hổ:
- Hổ Tử, chiến mã toàn quân đều để lại cho đệ, ta dẫn hai vạn người đi đường thủy, đệ dẫn số người còn lại cưỡi ngựa đi đường bộ.


- Quan ải trên bộ trùng trùng khó đi hơn, nhưng đệ không cần để ý đến chúng. Quan binh xưa nay đều chia binh phòng thủ. Lo tốt việc của mình, không cần ham chiến, chỉ cần xông qua bọn chúng sẽ không quấy rối. Đệ phải đuổi theo thật nhanh đến thành Nam Kinh, phối hợp đoạt thành


Một chiếc xe tiến lên từ phía sau, Mộc Văn ho sù sụ một tràng. Lý Dạ Ẩn cau mày, nhìn xung quanh thấy không có người ngoài, mới nhẹ nhàng nói:
- Đại Lễ, bệnh tình của cháu đang nghiêm trọng hơn đó, cứ đi theo quân nữa, thì vô cùng nguy hiểm.
Mộc Vân vỗ ngực, thở hổn hển nói:


- Thúc, cháu biết rồi, với lại bọn họ không nghe cháu khuyên, bỏ Thiểm Tây mà lấy Kim Lăng, đó là tự chuốc lấy khổ. Cho dù có thật sự đoạt được thành Nam Kinh e cũng không đứng vững chân. Cháu thấy bọn họ không chống chọi được bao lâu đâu.


- Hôm qua cháu nhận được tin tức của phụ thân, Ninh Vương đã có được đại quyền tiết chế binh mã Giang Tây, quân khởi nghĩa phương bắc chúng ta cũng đã tổ chức thành, giá trị lợi dụng của đám người Lưu Lục, Dương Hổ cũng không còn nhiều. Trước tiên cứ đi Nam Kinh đi, nếu như tình hình không ổn, thì trên đường cháu sẽ nhìn thời cơ mà rời khỏi, đi tìm phụ thân chữa bệnh cho cháu, nơi này phải giao cho thúc rồi. Nếu như việc không thành, cứ vứt bỏ mà đi. Cục diện rối rắm này, để cho bọn họ tự đi mà thu dọn lấy.


Lý Dạ Ẩn vừa cảnh giác nhìn bốn phái, vừa khẽ gật đầu.


Bên bờ sông, Dương Hổ nghe xong lời căn dặn của Lưu Thất liền mỉm cười, thầm nghĩ: "Lưu Lục vừa chết, lão Thất liền dùng thân phận cua lão Đại để chỉ bảo ta. Ha ha, hành quân đánh giặc chung quy vẫn cần sức ngựa. Hiện tại chiến mã đã về hết tay ta. Đợi đến lúc lấy được thành Nam Kinh, trong chúng ta là đương gia, còn phải xem nắm đấm của ai cứng hơn. Bây giờ là lúc đại nạn lâm đầu, tạm thời nhẫn nhịn ngươi."


Y ôm quyền thi lễ, kính cản nghe theo, nói:
- Vâng, Thất ca yên tâm lên đường, đệ lập tức đi chỉnh đốn nhân mã, tập kích Nam Kinh!
Lưu Thất hài lòng gật gật đầu, cẩn thận bước trên tấm ván đang lắc lư, đi lên một con thuyền lớn, lớn tiếng hô to:
- Khởi hành! Khởi hành!


Một hồi rối loạn, chỉ thấy thuyền lớn có nhỏ có, có thuyền buôn, du thuyền, thuyền hoa, thuyền lầu, còn có sà lan đáy bằng, thuyền đánh cá nho nhỏ, đang được mấy con vịt cạn không giỏi bơi lội bì bõm trong nước, nói chung cũng chầm chậm rời khỏi bờ bơi ra giữa sông.


Sông lớn có dòng chảy phía đông, thuyền vào sông thuận theo dòng nước trôi đi, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng ổn định. Lưu Thất mừng rỡ, suất lĩnh hai vạn quân cướp men theo bờ sông, trùng trùng điệp điệp mà đi.


Dương Hổ cũng lên ngựa, suất lĩnh đám kỵ binh chỉ còn vỏn vẹn hai vạn theo đường bộ đi thẳng về phía nam.


Khoái mã truyền tin báo, Dương Lăng đang ở Nhữ Ninh, nghe tin tức hai lộ thủy bộ truyền đến. Không cần Dương Lăng nói, đám người Miêu Quỳ, Hứa Thái đã đồng thanh nói: - Thật to gan, bọn chúng muốn lấy thành Nam Kinh!
Dương Lăng căn cứ theo tin tức xem bản đồ thật tỉ mỉ, rồi nói:


- Vốn dĩ cho rằng bọn chúng sẽ tháo chạy về Thiểm Tây, không ngờ bọn chúng lại lấy Giang Nam. Về ngắn hạn lợi ích của việc lấy Giang Nam quả thật hơn Thiểm Tây nhiều, nhưng bọn chúng có thể đứng vững ở đó sao?
Hứa Thái nhướng mày, nói:


- Quốc công, Triệu Phong Tử lại đang chơi trò giương đông kích tây phải không?
Lời vừa nói ra, Dương Lăng cũng trầm ngâm, suy nghĩ một hội lâu. Hắn chỉ chỉ lên bản đồ, nói:


- Đi về phía nam, bọn chúng sẽ chịu nhiều đau khổ, tuyệt sẽ không xuống nữa. Lối ra ở đâu? Một là về tây lấy đất Thiểm Tây Quan Trung ung dung phát triển. Hai là bắc thượng trở về Hà Bắc, Sơn Đông kéo dài chút hơi tàn. Ba là sang đông lấy Giang Nam. Con đường này mạo hiểm nhất, nhưng ảnh hưởng lại lớn nhất.


- Từ biểu hiện của Triệu Phong Tử ở Sơn Tây có thể thấy, người này tính thích đầu cơ, thích mạo hiểm. Tính tình nhất định có ảnh hưởng cực kỳ lớn đến quyết định của hắn. Đặc biệt là sự thật hắn đã thành công phá vây dưới vòng vây bốn phía ở Trung Điều sơn, khiến cho lòng tin của hắn tăng cao. Chưa chắc hắn không dám lấy Nam Kinh. Nếu như thất bại, lại chọn con đường phía tây lấy Quan Trung cũng nằm trong khả năng.


Dương Lăng thở dài, nói:


- Lúc trước vì phòng ngừa Bạch Y quân lẻn vào Giang Đông, phá hủy kho lương thực của Đại Minh, vùng Nam Trực Lệ, Chiết Giang sớm đã tập kết trọng binh, đủ để ứng phó với sự tiến công của bọn chúng, không cần quá mức lo lắng. Quan binh các vùng Hà Nam, Thiểm Tây cần đóng quân ở những cứ điểm quan trọng, lúc nào cũng phải chuẩn bị chiến đấu, phòng ngừa Triệu Phong Tử đột nhiên tập kích.


- Bạch Y quân tiến công thành Nam Kinh theo hai đường thủy bộ. Truyền lệnh xuống, lập tức triệu tập thủy sư chiến hạm đi ngược dòng, ngăn chặn đại quân Lưu Thất đang ngồi thuyền đi xuống. Phía đường bộ, để cho các cứ địa tự phòng thủ, tự mình đưa ra chiến lược. Những nơi Dương Hổ đi qua, khi đại quân của hắn vừa qua, lập tức phá hủy cầu, chặn đường đi. Quân đồn trú các nơi toàn bộ tập kết, rập khuôn làm theo, từng bước bố trí phòng vệ, hô ứng hướng bắc, hình thành một vòng vây nghiêm mật.


Dương Lăng ụp hai tay lại với nhau, nói:
- Thả hổ vào cũi! Đường thủy thì lợi dụng đặc điểm không giỏi thủy chiến của bọn chúng, phát huy sở trường của quan binh, nhấc tay một cái thì đánh bại được bọn chúng. Đường bộ thì thực hiện thu hẹp vòng vây, ép hắn phải quyết chiến chính diện.


Húa Thái chắp tay trả lời vâng. Dương Lăng nói ra ý đồ tác chiến, việc thực thi cụ thể thì phải do y, vị quan Tổng binh thân kinh bách chiến, bắt tay vào thực hiện. Dương Lăng lại nói:


- Truyền lệnh. Nam Trực Lệ phó Đô chỉ huy sứ, quan Tổng binh phòng ngự Nam Kinh Chu Đức An, trọng binh thủ thành, không hành động gì, chỉ cần thủ vững thành trì, không để cho Bạch Y quân thừa dịp, đó là một đại công.
- Triệu Phong Tử
Dương Lăng gật gật đầu, như cười mà như không, nói:


- Bất luận là đánh nghi binh hay đánh thật, hắn nhất định sẽ đổi hướng sang Giang Đông. Hứa Thái, Giang Bân, lần này kỵ binh của hai người các ngươi sẽ có tác dụng lớn. Chúng ta theo hắn qua sông, tiêu diệt bọn chúng ở Giang Đông.


- Ta sẽ hạ lệnh cho tất cả thuyền ở bờ đối diện toàn bộ đều chạy qua, mặt nước còn một mảnh ván gỗ cũng phải đục chìm. Đồng thời triệu tập thủy sư tuần tra trên sông. Nhưng hiện tại quá nửa thuế phú triều đình đều dựa vào buôn bán trên biển, bọn họ phải chịu trách nhiệm giữ an toàn hải phận, số lượng thủy sư chiến hạm có thể điều động có hạn, hơn nữa mặt nước Trường Giang quá lớn, bọn họ chỉ có thể tuần tra những đoạn thành trì quan trọng, không thể hoàn toàn bao phủ hết. Miêu công công, Phòng ngự vòng ngoài Giang Bắc phải nhờ cậy ngươi rồi.


Trường Giang uốn lượn như rắn, cơ man nào là dài, sao không thể lên bờ? Thật sự nói muốn phòng thủ Trường Giang quả khó như lên trời. Nhưng thuyền bờ đối diện toàn bộ dời về phía bên này, lại thêm đại quân triều đình quấy rối không ngớt, bọn chúng còn rảnh rỗi đóng thuyền hay sao?


Nhiệm vụ của Miêu Quỳ đơn giản nhất. Chuyện này không phải công lao to tát gì, đương nhiên không thể so với Hứa Thái Giang Bân theo Dương Lăng sang sông. Cho nên Miêu Quỳ cảm thấy rất vọng. Nhưng y lại không dám biểu lộ ra, đành phải chắp tay bảo vâng.
Dương Lăng căn dăn xong xuôi, thở phào một hơi, chậm rãi nói:


- Bên phía Bạch Y quân, do quân đội bốn tỉnh Nam Trực Lệ, Chiết Giang, Giang Tây, Hồ Quảng phụ trách. Chúng ta chỉ chăm chú vào Triệu Phong Tử là được! Thả hắn sang sông, sau đó đóng cửa thật chặt.


Lưu Thất chỉ huy năm sáu trăm thuyền lớn có nhỏ có, đủ mọi chủng loại men theo dòng sông đi xuống. Thủy sư nhận được quân lệnh khẩn cấp cũng đã phái sáu chiếc chiến hạm, do lão tướng Bành Sa Ngư đích thân suất lĩnh, đi ngược dòng sông, khí thế hùng hổ nghênh đón.


Tuy không có hải tặc tập trung đông trên mặt biển Đông Hải, nhưng những đám hải tặc nhỏ mãi mãi giết không hết. Vì khuyến khích bá tánh vùng biển buôn bán, đặc biệt là khi Đại Minh xảy ra nội loạn, thương nhân của các nước nhỏ bốn phía đều có chút ngại ngần, lo rằng ngàn dạm xa xôi đi đến lại xảy ra chuyện nguy hiểm, nên nhiệm vụ hộ tống của thủy sư vô cùng gian khổ.


Tuổi của Bành Sa Ngư đã cao, vận tải trên biển trước giờ không phái lão đi. Lão đầu đang rảnh rỗi hai tay bức bối, vừa nghe có nhiệm vụ diệt phỉ liền phấn chấn, lập tức chủ động xin dẫn hạm đội đi chi viện. Để chứng tỏ lão vẫn chưa già, không biết lão Sa Ngư đã nghe được chủ ý từ đâu, lại cầm một cặp hổ trảo, khiêng một thùng cơm lớn, chuẩn bị biểu diễn "Liêm Pha đã già, nhưng còn làm thùng cơm được" cho các chỉ huy đại nhân xem, làm cho Bạch Trọng Tán dở khóc dở cười, đành phải phái lão đi.