Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 631: Huyết chiến Phi Lăng Độ (2)

Hạ Thủ Bị thấy thế kinh hãi, vội vàng tổ chức nhân mã tăng viện trợ tới những chỗ hổng bị xé rách này, đồng thời bắn đèn tín hiệu với viện quân ở đằng xa, Giang Bân thúc ngựa vung đao, lao lên trên cùng, hai thanh trảm mã đao múa may giống như bánh xe, ra tay giết người vô số, vừa nhìn thấy tín hiệu cờ phía xa, trong lòng càng thêm lo lắng. Gã hét lớn một tiếng, song đao tung lên không chém xuống, chém ngữa tên cướp phía trước, gào to:


- Các huynh đệ, xông lên cho ta, phía sau còn có viện quân, bọn hưởng mã đạo chạy không thoát. Giết! Giết đi!
Nói xong thừa dịp quan binh bên cạnh vọt mạnh lên phía trước, y ghìm ngựa, xách hai thanh mã đao máu chảy đầm đìa lên, nói với thân binh bên cạnh:


- Đi! Báo với Quốc công gia, bọn hưởng mã đạo quyết tâm chiếm lấy Phi Lăng Độ, quan binh ở bến tàu quá vô năng, chỉ biết phòng thủ, không biết phối hợp vây đánh.
Nói được một nửa chợt nhớ lúc này tố cáo không ổn, Giang Bân vội sửa lời:


- Không. Nói với Quốc công, bọn hưởng mã đạo có chủ lực vô cùng dũng mãnh, thỉnh cầu tiếp tục phái viện binh, nếu không dù cho giữ được Phi Lăng Độ thì cũng không cản được bọn chúng chạy trốn.


Hai tiếng gào to ban nãy của gã trong tình hình tiếng kêu giết ầm ĩ trong vạn mã quân này mặc dù không rõ lắm, nhưng vẫn bị người cản đường phía sau của bọn hưởng mã đạo nghe thấy. Thủ lĩnh chịu trách nhiệm cản ở phía sau chính là Lưu Nhập Thất, gã đang nhìn quanh cảnh tượng giết chốc lẫn lộn, chỉ thấy viên mãnh tướng trên ngựa đó chính là kẻ thù giết chết đại ca kết nghĩa Trương Mậu của mình, hai mắt đều đỏ rực.


Lưu Nhập Thất vung đao mạnh mẽ, gào to mấy tiếng rồi liên tiếp chém xuống năm sáu quan binh, sau đó bay lùi lại mấy bước, kêu một tên hưởng mã đạo xách cung lại, sau đó lấy cung trong tay, nhìn chằm chằm Giang Bân.


Nhân mã trên chiến trường tung hoành, kỳ phiên phấp phới. Lại là đang lúc trời đêm, rất nhiều nơi bùng cháy dữ dội, tiễn pháp của Lưu Nhập Thất mặc dù không tệ, nhưng trong hoàn cảnh này cũng không dám khinh thường, gã nín thở chăm chú nhìn, chờ cơ hội vừa bắn ào một mũi tên ra là lập tức lại rút lấy một tên cho lên dây cung chuẩn bị.


Giang Bân vội vàng căn dặn, lính liên lạc thúc ngựa rời đi. Giang Bân vừa mới quay đầu lại thì thình lình lóe lên một tia sáng trong trời đêm, y né tránh theo ý thức, đôi vai rung lên, một mũi tên lạnh cắm trúng vào bả vai. Giang Bân hiếu chiến thích giết chóc, lúc này lại đúng vào tháng tám trời nóng bỏng, y không chịu mặc trọng giáp, không ngờ giờ lại trúng mũi tên của người ta.


Giang Bân đau đớn kêu “a” một tiếng, tinh thần chấn động vẫn chưa kịp có phản ứng, Lưu Nhập Thất lạnh lùng mỉm cười, mũi tên thứ hai lại không chút do dự được bắn ra. Giang Bân đang lúc quay đầu xem bả vai thì mũi tên thứ hai đã “phập” một tiếng, cắm vào má phải của y rồi xuyên ra phía má trái, cắm sâu đến tận đuôi mũi tên.


Lần này Giang Bân muốn hét to cũng không nổi, y cúi gập mạnh người xuống, thúc ngựa đi, đám thân binh ào lên bảo vệ y ở giữa. Giang Bân nhịn đau ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đằng xa đang giơ đao thương bốn phía, đứng sừng sững bất động trên chiến trường không ngừng tiếng kêu giết kia, trong tay giơ một thanh đơn đao, cười hô hố với y:


- Giang Bân bất nhân bất nghĩa, mũi tên này của ông mày là bắn thay cho Trương Mậu đại ca, tên gian tặc nhà ngươi có gan thì đấu với ta một trận?Giang Bân phẫn nộ, một cơn tức giận mạnh mẽ xông lên đỉnh đầu y khiến y run lên.


Y chưa từng chịu thua thiệt lớn như thế, đôi mắt nhất thời vằn đỏ. Mũi tên nhọn xuyên má, Y không gào thét được, cơn tức giận dâng đầy trong lồng ngực không có chỗ giải phóng, Giang Bân như con sói bị thương kêu rống lên một tiếng buồn bã, quân phục trước ngực rung theo, cơ ngực rắn chắc cường tráng dường như cũng xoay mình trở nên càng lớn hơn.


Y rút mũi tên ở vai trái ra, trên mũi tên móc rách một miếng thịt, đau nhức vô cùng, nhưng y lại không hề để ý, hai mắt chỉ chăm chú nhìn theo bóng người duy nhất đứng im trong chiến trường chém giết như nước tuôn ra kia, sau đó giơ song đao lên, đạp ngựa thật mạnh, hai mắt trợn lên im lặng vọt mạnh về phía đó.


Ngựa phi nhanh như rồng, bọn hưởng mã đạo đang chém giết đột ngột nhìn thấy các quan tướng triều đình đang lao tới, vội không kịp chuẩn bị, đợi vung đao vung thương đâm chém, Giang Bân vẫn không quan tâm lao tới, đám thân binh sợ tới mức suýt mất hồn tiếp tục theo sát phía sau, chém chúng ngã lộn xuống đất.


Chiến mã xông thẳng tới trước mặt Lưu Nhập Thất, hai tên thân binh của Lưu Nhập Thất ra ngăn cản, Giang Bân cũng không thốt một tiếng, vung đao trong tay nhanh như chớp, đẩy binh khí của hai người ra. Chém ngang một cái mũi tên lông vũ phất phơ lên mặt, rồi lại lao về phía Lưu Nhập Thất.


Thấy khí thế kinh người này, Lưu Nhập Thất cũng hoảng sợ, gã vội vã lót bước xoay eo, dùng hết lực toàn thân, giơ đao đỡ đòn.


“Keng! Keng keng! Keng keng keng!” Tia lửa văng khắp nơi, binh khí hai bên va vào nhau liên tiếp, “cạch” một cái, thanh trảm mã đao trong tay Giang Bân bị đứt làm đôi, Lưu Nhập Thất giẫm chân lui lại mấy bước, vấp phải một xác chết phía sau nên ngồi phịch xuống đất, đơn đao tuột khỏi tay rơi keng xuống đất, trên đó đã đầy chỗ mẻ.


Giang Bân cười dữ tợn, giống như âm hồn không tiêu tan nhảy từ trên ngựa xuống, xách đao nhào mạnh tới, tùy tùng hai bên người Lưu Nhập Thất thấy thế vội vã tiến lên cản lại. Hai tay Giang Bân cầm đao, một chân làm trụ, thân hình thấp bé xoay như gió lốc bổ xuống người chúng, người chết kẻ bị thương, còn cả binh khí bị đánh bay, cả người ngã xuống.


Trên đùi Giang Bân trúng một thương, lồng ngực bị dao nhọn rạch một nhát, máu tươi túa ra, trông ghê như ác quỷ, y cũng không thèm để ý, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, đao trong tay y đã giơ lên nhanh như chớp, hai khuỷu tay không gập lại, đao này đã bổ xuống thật nhanh!


Không ai nghe thấy âm thanh như sấm rền này, tiếng mũi đao xâm nhập vào cơ thể, tiếng xương cốt gãy rời, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại hòa cùng một chỗ, một đao của Giang Bân chém xuống, người đứng trên một gối trụ, hai tay nắm chặt chuôi đao, cơ cánh tay căng lên như quả bóng, rách toạc cả bộ quân phục.


Một đao này đã dùng hết toàn lực của y, mũi đao có lẽ đã chém xuống đất. Dưới sự theo dõi chăm chú của những người bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm, đao đó bỗng nhiên đứt gãy, lại nhìn thấy Lưu Nhập Thất đang ngồi trên xác chết đối diện, hai mắt trợn trừng nhìn Giang Bân kinh ngạc, bỗng nhiên, hai bóng người đổ gục sang hai bên, một đao đã chặt hết xác chết của gã thành hai nửa.


Người Đông Doanh đúc luyện đao mới, thường là khi bốn năm mươi tuổi, chọn người chết hay tử tù có cơ bắp cứng rắn để thử đao. Chặt chém vào giáp vai hoặc xương chậu của gã, chém đứt một thân người gọi là nhất đỗng đao, hai thân gọi là lưỡng đỗng đao, thông thường sẽ không vượt quá tam đỗng, kỉ lục cao nhất là Thập lang binh vệ đã lập nên thành tích kinh người là thất đỗng. Chỉ có điều không biết đao bổ từ sọ xuống, chặt dọc người thành hai nửa, rồi lại vung ngang chém đứt người phía dưới mình, đao dài cắm sâu vào bùn đất một thước như của Giang Bân thì nên gọi là mấy đỗng.