Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 598: Tranh giành đúng lúc (5)

Lão tứ Chân Dương Qua Hổ vỗ một cái, nói:


- Nhị ca nói có lý, Oanh Nhi... à không, đại soái, chúng ta không đến Thanh Châu cũng được, nhưng cứ trú trên núi cũng khiến người khác khinh rẻ, hiện giờ người ngựa của chúng ta tổng cộng không tới hai nghìn người, cứ thế này thì làm sao giết tới Kim Lăng, lấy cẩu đầu của Chu Đức An được?


Hồng Nương Tử nói:
- Binh chú trọng tinh chứ không phải số lượng, thủ đoạn của Dương Hổ chúng ta không dùng được.
Trịnh Lão Thực nói:


- Binh đúng là chú trọng tinh nhuệ nhưng cũng không thể lấy một chọi một trăm, nay đã thành loạn thế, chỉ có xuống núi mới có cơ hội khuếch trương. Hồng Soái không muốn đến Thanh Châu, chi bằng chúng ta một đường công đến Khúc Phụ đi, thu hút quan binh trên đường đi, cũng xem như giải vây cho Dương Hổ. Thế thì hắn không còn gì để nói, hơn nữa, Tri Phủ Khúc Phụ tham tạng uổng pháp, cẩu quan đó là đảng Tất Chân, sát hại vô số bá tánh, chúng ta đi giết gã, nhất định sẽ lấy được lòng dân, gia tăng thực lực.


Lão tứ Chân Dương Qua vội vàng phụ họa nói:


- Đúng đấy, đây gọi là nhất tiễn song điêu. Chi bằng chúng ta cứ công đến Vận Hà. Hạ Trấn là nơi quan binh tập kết lương thảo, chúng ta công đến đấy, có thể có được một ít lương thực, còn có thể cắt đứt đường lương thảo của triều đình. Sau đó qua huyện Trâu công đánh Khúc Phụ, Đàm Thành.


- Nơi đó chẳng phải có cái gì Khổng Lão Phu Tử sao? Nghe nói lão Khổng gia nhiều thế hệ làm quan, bất luận ai làm hoàng đế, y đều làm đại quan, trong nhà nhất định có tiền, chúng ta chém cả nhà lão Khổng gia. Có tiền có lương thực, tất sẽ có người đến đầu quân, nhất định thanh danh đại chấn.


Lão lục Tạ Chủng Tài vỗ đùi nói:
- Đúng đúng đúng, ta cũng nghe nói gia tổ gọi là Khổng Chủng Nê. Làm quan đã làm mấy mươi đời, là đại quan rất có danh tiếng, gia đình ông ta chắc chắn có tiền, giết đến Khúc Phụ đi.
Huynh đệ song sinh của y, lão thất Tạ Chủng Bảo giọng căm hận nói:


- Bà nội nó, huynh đệ chúng ta một người tên là Chủng Tài (Trồng Tài), một người là Chủng Bảo (Trồng Bảo), kết quả chẳng trồng ra cái gì cả, gã thì tốt số, Chủng Nê (trồng đất) vậy mà lại làm quan lớn, giết cả nhà nó đi!


Chúng sơn tặc nghe vậy đều đồng thanh hô ứng, trong số đó cũng có người từng đọc sách học chữ. Biết được Lục gia, Thất gia chỉ là nói càn, căn bản chẳng biết chữ, có thể nghe nói đến Khổng Thánh Nhân đã là không tồi rồi, cho nên chỉ đánh ngậm ngùi cười, lại không dám lên tiếng chỉ ra cái sai của họ.


Hồng Nương Tử cắn môi suy nghĩ một lát, đôi mi thanh tú nhíu một cái, bỗng nhiên đứng dậy, trên gương mặt thanh tú anh khí bừng bừng kia thoáng dâng lên luồng sát khí:


- Được! Chúng ta xuống núi, nhớ lấy, người của Hồng Nương Tử ta chỉ giết tham quan ác bá, chỉ giết phú thương địa chủ, trên đường không được học Dương Hổ lạm sát người vô tội, kẻ nào gian ɖâʍ cướp đoạt, nhất quyết giết không tha!


Chúng tướng lĩnh của lão trại Thôi gia rừng rừng đứng dậy, ầm ầm chắp tay nói:
- Cẩn tuân Hồng Soái hiệu lệnh!
Thôi Oanh Nhi đột ngột phất tay:
- Phất cờ khởi trại, công đánh thành Khúc Phụ, giết nhà lão Khổng, xuất phát!


Trương Vĩnh, Đới Nghĩa, Miêu Quỳ đối với chức Ti Lễ Thái Giám đều vô cùng nhức mắt, nhưng tuy nói ba người bọn họ phân tranh chưa rõ cao thấp, nhưng chẳng một người nào tìm Dương Lăng để trợ giúp một tay. Bởi vì cá nhân cân nhắc, cả ba đều cảm thấy mình trước mặt Dương Lăng chưa hẳn đã có trọng lượng hơn đối phương, nay kiếm lợi trong cái loạn hoặc giả có cơ hội, nếu để Dương Lăng nhúng tay vào, một khi hắn quyết định được người hắn giúp không phải mình, trái lại hoàn toàn không có hy vọng.


Do đó cả ba đều ngầm hiểu mà duy trì cục diện tinh vi trước mắt, không ai đi cầu cứu Dương Lăng giúp sức. Nhưng sau khi Lý Đông Dương thăm viếng Dương Lăng, Dương Lăng lập tức nhập cung, mời hoàng đế cưỡi ngựa xem hoa, đến Tứ gia ngoại quân xem diễn võ luyện binh, sau khi về tiểu hoàng đế liền có quyết định của mình, tức thì hạ chỉ ý.


Dương Nhất Thanh từ vị trí Binh Bộ Tả Thị Lang đòi làm Lại Bộ Thượng Thư, Lương Trữ nhập các nhậm chức Văn Hoa Điện Đại Học Sĩ, Lưu Trung đảm nhiệm Hộ Bộ Thượng Thư, đôi bên mỗi người cho một quả táo ngọt, coi như tạm thời đạt được thế quyền lực quân bình.


Tuy nhiên như thế này, Binh Bộ Thượng Thư lại khuyết chỗ, chúng văn thần võ tướng xoa tay ôm quyền, vừa đúng lúc muốn liều một phen, nhưng miếng bánh lớn này lại bất ngờ rơi vào tay một người mà ai cũng không ngờ tới được, vị phúc tinh này, chính là Tuyên Phủ Tuần Phủ Lục Hoàn.


Vị nhân huynh này chính là người vào kinh tặng lễ vật cho Lưu Cẩn, nhưng vì đến trễ nên bị Lưu Cẩn mắng mỏ một trận; tiếp theo đó là do trong triều phòng rảnh rỗi không có gì làm, nói giúp hoàng thượng vài lời nói tốt, khuyên gã đừng vì chuyện hoàng thượng không để mọi người quỳ gối trước thái hoàng thái hậu mà ép hoàng thượng quá mức, kết quả làm hư việc tốt của Lưu Cẩn, lại bị mắng một phen.


Lão lục buồn bã vô cùng, thế là đi thăm viếng Dương Lăng một phen, không ngờ chuyện này bị Lưu Cẩn biết được, lại lần nữa gọi y đến, như đứa cháu hư hỏng vậy, y bị mắng một trận thối đầu.


Lưu Cẩn mắng ba lần, mắng đến tính thổ của người tượng này được bộc phát ra, Lục đại nhân trở nên cứng đầu, hiên ngang rời khỏi phủ Lưu, chuẩn bị cuốn gói cút đi. Ai ngờ sau đó cuộc tranh đấu Lưu Dương trở nên căng thẳng, cả triều chăm chú, đường đường Tuyển Phủ Tuần Phủ Lục đại nhân liền bị người ta lãng quên mất đi.


Mãi đến hôm nay, Lục Hoàn mới có cơ hội kiến giá báo cáo. Chính Đức vừa nghe y báo danh, có ấn tượng khá tốt với y, bởi vì những lời ngày đó y đã nói trong triều phòng, có người đã học lại với hoàng thượng. Theo đà Lưu Cẩn ngã đổ, liên quan đến việc Lục Hoàn không sợ hoạn quyền, chính diện đối kháng Lưu Cẩn. Không dâng hối lộ, hiên ngang dõng dạc bước ra từ nhà Lưu gia, sự tích anh hùng đại nghĩa lẫm liệt, thông qua sự tiêm nhiễm của bản thân cũng được truyền bá đi.


Y là ngày ngày ngồi xổm tại phòng triều chờ hoàng thượng triệu kiến, ở nơi đó uống nước trà gặm răng, suốt ngày thổi phồng với đám quan triều, cũng có kẻ nhiều chuyện vô tình đem chuyện nhắc cho hoàng thượng nghe, cho nên y vừa báo danh quan chức. Chính Đức liền nhớ ra hai chuyện, lập tức long nhan vui mừng, bèn vui vẻ trò chuyện vài câu với y.


Nói đến cuộc chiến loạn phỉ lúc đấy, Lục Hoàn là Tuyên Phủ Tuần Phủ, nơi đấy gần như năm nào cũng đánh trận, người này đối với quân sự cũng có chút tài mọn, thế là cùng hoàng thượng bàn luận một phen, kiến thức độc đáo. Rất được sự thưởng thức của Chính Đức, thế là Chính Đức một tiếng hạ lệnh:


- Tuyên Phủ ngươi không cần trở về nữa, cứ lấp vào chỗ trống vị trí Binh Bộ Thượng Thư đi, chủ trì đại kế diệt phỉ.


Ngoại đình đến đây xem như đã bình định trở lại, mọi ánh mắt giờ chỉ đổ dồn vào vị trí Ti Lễ Thái Giám. Ba người Miêu Quỳ ngồi không yên rồi. Bọn họ biết ngoại đình có thể bố trí người nhanh như vậy, tiểu hoàng đế tuyệt đối là nghe theo ý kiến của Dương Lăng, nhưng lại không biết Dương Lăng có an bài như thế nào đối với nội đình.


Giờ ngoại đình đã định, hoàng thượng đối với thủ lĩnh Ti L Thái Giám đến cuối cùng vẫn chưa có biểu hiện gì. Ba người đứng ngồi không yên, đã không chịu nổi nữa rồi, Đới Nghĩa cầm theo hậu lễ, người đầu tiên đến tìm Dương Lăng, muốn làm cuộc dò thám cuối cùng.