- Sau khi Lương Hồng hồi kinh, Lưu Cẩn liền dẫn hắn ta vào cung, triệu tập nội các và lục bộ cửu khanh tới, trước mặt mọi người chỉ trích hưởng mã đạo Bá Châu mà đại nhân chiêu an kiêu ngạo bất tuân, không chịu an phận trấn thủ làm quan, không giữ được quân kỷ, do đó mà tạo phản. Những người này quen với tình hình quân doanh, tập kích tiêu diệt Đồng đại nhân thủ bị Tập Đạo doanh, cướp lấy kho quân giới, chiến lấy thành Bá Châu. Trước mắt chúng ta biết tình hình chính là những điều này.
Trước mặt, là một binh lính giả dạng bình thường. Hoàng thượng hạ chỉ giam lỏng Dương Lăng. Thánh chỉ này vẫn còn phải tuân theo, cho nên thám tử của Dương Lăng chỉ có thể mặc trang phục quan binh của Tống Tiểu Ái, lén trà trộn vào bẩm báo tình hình.
Thành Khởi Vận nhướn mày, hỏi:
- Trịnh Hòa Nghị, tình hình Bá Châu rốt cuộc thế nào rồi?
Thám tử Nội Xưởng Trịnh Hòa Nghị vẻ mặt nhăn nhó nói:
- Nhị đương đầu, ti chức vừa mới sai người tới Bá Châu điều tra. Về phần rốt cuộc tình hình thế nào, hiện nay vẫn chưa rõ.
Thành Khởi Vận không vui nói:
- Sự vụ phòng thủ kinh thành ta đã giao hết lại cho ngươi rồi, sao ngay cả chút thông tin này cũng không nghe được là sao?
Trịnh Hòa Nghị căng thẳng nói:
- Nhị đương đầu, nhân mã chúng ta từ Nội Xưởng thoát ra là có khả năng cao, có khoảng ba nghìn năm trăm người. Phần lớn bị ngài điều tới Liêu Đông, Giang Nam và Mân Nam. Vùng đất Hà Bắc còn lại chưa tới hai trăm người, phần lớn đều dùng để nghe ngóng tin thức ở kinh sư và bảo đảm sự an toàn của Quốc công. Bá Châu cỏn con thực sự chưa chú ý tới.
Thành Khởi Vận biết y nói đều là thực, đừng nói lực lượng tinh anh Nội Xưởng chỉ có hơn hai nghìn người, dù có hai mươi nghìn người, nếu giang sơn đổ xuống cũng không thấy bóng dáng người nào. Bá Châu con con tử trước tới nay không phải là tiêu điểm họ chú ý tới. Hơn nữa, sau khi ba Xưởng một Vệ rơi vào tay Lưu Cẩn, hành động của Nội Xưởng ở Hà Bắc gần Kinh Kỳ nhất định phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, để phòng người khác phát hiện thấy lực lượng thần bí này.
Chính là mình từ trước đến giờ đều không chú ý tới Bá Châu, không biết trước được, là quái nhân nào? Bây giờ lại phiền muộn chuyện Dương Lăng bị giam lỏng, có chút trách nhiệm là thuộc về mình rồi. Vì vậy, chỉ là hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ngược lại, Dương Lăng ôn hòa cười nói:
- Không trách Tiểu Trịnh được, ai ngờ ta và Lưu Cẩn lại chơi Thái cực thôi thủ. Một trận dân biến Bá Châu cỏn con lại có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc chứ?
Nụ cười chợt tắt, hắn lại trầm ngâm nói:
- Hưởng mã đạo quy hàng, vốn nên là bố trí thỏa đáng. Ta đã cố gắng bố trí phân tán họ rồi, nhưng họ đều là người bản sứ Bá Châu. Tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm người, chia ra cũng dễ, mà muốn hợp lại cũng là chuyện dễ dàng.
Ôi, Trương Mậu thân gia hàng tỷ, Lưu Lục, Lưu Thất, Hình Lão Hổ cũng có nhà có tài sản. Họ rơi vào hoàn cảnh này, lại hủy đi chức quan, sẽ có thể vì không giữ được quân kỷ mà thúc ép vài trăm người, bức ép hơn nghìn bách tính tạo phản. Trong đó nhất định là ẩn tình khác. Nếu có thể tìm được lý do tạo phản của họ, có lẽ chính là lý do ta thoát tội.
Trịnh Hòa Nghị nói:
- Nếu đã như vậy, ti chức lập tức thân chinh tới Bá Châu, phải thám thính rõ ràng mọi chuyện mới được.
Dương Lăng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nhắm mắt trầm tư một hồi, khẽ thở dài nói:
- Nếu ta có thể ở Bá Châu vài ngày thì đã không xảy ra sóng gió này. Tiếc là người tính không bằng trời tính. Thái hoàng Thái hậu đột nhiên băng hà, chỉ cho ta thời gian trong vòng 3 ngày, ta đành phải tận dụng thời gian trong vòng 3 ngày để xử lý hết tham quan Bá Châu, chiêu an hưởng mã đạo Bá Châu.
Ôi, sau khi về kinh, dốc toàn lực ứng phó với Lưu Cẩn. Toàn bộ tinh lực đều đặt vào kinh sư, ai có thần cơ diệu toán tính đến được Bá Châu cỏn con … lại xuất hiện cái phễu lớn như vậy cơ chứ.
Hắn nhìn Trịnh Hòa Nghị nói: - Ngươi không cần phải đi vội, lát nữa còn có hai người tới, chờ ta sắp xếp một chút, ngươi sẽ đi cùng bọn họ.
Lát sau, Tống Tiểu Ái dẫn theo hai binh sỹ đi vào, chắp tay nói:
- Quốc công.
Hai binh lính dù mặc quần áo bình thường, nhưng tướng mạo không tầm thường, khí chất hiên ngang, chẳng giống một binh lính bình thường chút nào. Một người mặt trắng nõn, mi thanh mắt tú rõ ràng là Kiêu Kỵ Úy Ngũ Hán Siêu. Người còn lại dáng người khôi ngô một chút, còn hiên ngang hơn Ngũ Hán Siêu, chính là tổng binh quan Ngoại Tứ gia quân kinh sư Hứa Thái.
Hai người cùng bước lên trước một bước, khom người thi lễ:
- Ti chức tham kiến Quốc công.
Dương Lăng gật đầu, mỉm cười với hai vị ái tướng nói:
- Các ngươi ngồi đi, không cần câu nệ.
Hai người ngồi xuống, Dương Lăng liền quay sang nói với Hứa Thái trước:
- Nghe nói Hoàng thượng lệnh cho ngươi dẫn quân tới Bá Châu bình phản?
Hứa Thái thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối, toát lên vẻ đầy khí chất, cung kính đáp:
- Vâng, không biết phó soái có chỉ bảo gì không?
Uy vũ Đại tướng quân thống lĩnh Ngoại tứ gia quân Chu Thọ chính là đương kim Hoàng thượng, Phó soái chính là Dương Lăng, chỉ có điều hai vị đại soái này gần đây quá nhiều việc, Ngoại tứ gia quân lại không có việc gì lớn, chỉ là chuyện huấn luyện thường ngày mà thôi. Cho nên, bình thường rất ít khi đến chỉ bảo. Vốn nhị đương đầu Nội Xưởng ngay cả được lộc hiện giờ trong quân Liêu Đông, Bành Kế Tổ là Phó tướng dưới trướng Hứa Thái.
Dương Lăng nói:
- Bá Châu dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, bách tính thượng võ, hơn nữa hàng trăm nay qua vẫn luôn nuôi ngựa cho triều đình. Cho nên, kỹ thuật cưỡi ngựa của người dân vô cùng tinh xảo. Ta đã từng tận mắt chứng kiến hơn trăm hưởng mã đạo xung phong cướp đường, khí thế như cầu vồng. Như ta dự đoán không nhầm, so sánh với thiết kỵ Thát Đát ở Quan Ngoại thì chiến lực của họ chỉ cao không thấp. Nhân thủ của họ tuy ít, nhưng lại thông thạo địa hình. Ngươi đi vào sào huyệt thổ phỉ, nhất thiết phải cẩn thận.
Hứa Thái thực sự chẳng thèm quan tâm tới nghìn tên tạo phản cùng bách tính, nghe Dương Lăng dặn dò cẩn thận như vậy, liền nghiêm mặt nói:
- Ti chức tuân mệnh. Hoàng thượng vận động Ngoại tứ gia quân, đã đích thân triệu kiến ti chức, muốn ti chức phải nhanh chóng bình phản phản loạn. Rất nhiều đại quan trong triều chỉ trích Phó soái dẫn sói vào nhà, yêu cầu Hoàng thượng truy cứu trách nhiệm của Phó soái.
Phó soái đừng phiền, theo ti chức thấy, Hoàng thượng cẩn trọng như vậy, bình ổn hơn nghìn loạn dân mà dùng tới tinh nhuệ kinh quân chính là muốn nhanh chóng bình ổn phản loạn. Bớt đi ảnh hưởng của việc này, chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, tránh truy cứu trách nhiệm của Quốc công. Ti chức đi Bá Châu lần này, nhất định sẽ đem hết khả năng, nhanh chóng bình ổn phạn loạn, giải cứu Phó soái thoát khỏi ách họa.
Dương Lăng gật đầu, chỉ sang Trịnh Hòa Nghị nói:
- Đây là một bộ hạ của ta, ngươi cũng dẫn đi. Ta nghi ngờ bọn cướp Bá Châu hàng mã lại phản, tất có ẩn tình. Các ngươi đi chuyến này, cố gắng điều tra rõ nguyên nhân.
Thành Khởi Vận thấy thế liền nói:
- Đại nhân, nếu hưởng mã đạo tạo phản thực sự là có ẩn tình khác, nên tìm những người biết rõ sự việc hồi kinh làm nhân chứng. Nếu ti chức đoán không lầm, Lương Hồng có lẽ là người biết rõ chân tướng. Nếu hưởng mã đạo tạo phản, có ẩn tình khác, ví dụ như do tặc làm quan, bị người ta ức hϊế͙p͙, khinh khi, vơ vét tiền của. Chuyện này là chuyện bình thường rồi, Lưu Cẩn nếu muốn ra tay với đại nhân từ chỗ này, không bằng không chứng cũng không thể có người tin được.