Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 559: Ngươi chiến ta chiến (1)

Trên triều đình Dương Thận, Hoàng Cảnh môi làm thương, lưỡi làm tên, một bước cũng không nhường, văn võ bá quan xem cuộc vui. Chỉ có Chính Đức Hoàng Đế tọa ở trên, mặt dài ra, khí sắc vô cùng khó coi.


Hôm nay tập trung lực lượng công kích Dương Lăng, Lưu Cẩn lại lấy cớ có bệnh ở lại trong phủ, căn bản không tới trong cung. Ti Điện thái giám đang trực là Đỗ Phủ thành thật. Đỗ thái giám thấy sắc mặt Hoàng thượng càng ngày càng khó coi, lại không biết nên làm gì cho phải, mặt mũi cũng dài như quả mướp.


Dương Thận, Hoàng Cảnh dường như căn bản không thấy được nét mặt của Chính Đức, hai người càng lúc càng tranh cãi ầm ĩ. Bất kể là Hoàng Cảnh chỉ trích Dương Lăng tự quyền lộng quyền, hôn quỹ vô năng hay là Dương Thận chỉ trích Lưu Cẩn tham ô thành phong trào, cướp đoạt dân tài, Chính Đức Hoàng Đế cũng không muốn nghe. Đó là phụ tá đắc lực của y, là người mà y tín nhiệm nhất.


Dương Lăng ở bên ngoài giúp y tranh đấu giành thiên hạ, lập được nhiều công lao hãn mã. Năm nay hai lần tế cáo thái miếu, nở mày nở mặt. Vinh quang này nếu không nhờ Dương Lăng, có thể được hãnh diện như vậy sao?


Phụ hoàng lâm chung, chỉ để lại cho trẫm một thần tử làm cánh tay đắc lực cả đời như vậy. Dương Khanh cũng không chịu thua kém, chưa từng có chuyện gì mà hắn không làm được. Hơn nữa chẳng bao lâu nữa hắn đã làm em rể của hắn rồi. Hắn ngu ngốc vô năng ư? Ngươi tìm một người có năng lực cho trẫm đi?


Về phần Lưu Cẩn, đó là một người hầu hạ trẫm từ nhỏ, muốn nói hắn chiếm chút ích lợi nhỏ, trẫm tin. Những thứ khác như mua quan bán quan, cướp đoạt dân tài, gây hại bách quan gì gì đó, khả năng sao? Sự kiện Dương Thận nói kia đều liên quan đến tiền…Ai dà, hai năm qua tình hình kinh tế của trẫm eo hẹp, toàn bộ dựa vào Lưu Cẩn thu xếp cho trẫm. Hay vì vậy mà bị người ta ghen ghét? Khoa Đạo quan này, vẫn luôn hoa ngôn thủ sủng, vừng trong miệng họ cũng có thể nói thành dưa hấu.


Đặc biệt là, Hoàng Cảnh vì giành được thông cảm của bách quan, nói Thiếu gia binh, Thái tử đảng thành thổ phỉ. Mà Khoa Đạo quan thì thành người vô tội bị hãm hại. Từng thảm cảnh lần lượt được miêu tả giống như y tận mắt chứng kiến, thật sự là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ. Nhưng Chính Đức từ lúc lên đảm nhiệm Hoàng đế đã bị Khoa Đạo chỉnh cho chật vật không chịu nổi, càng nghe càng cao hứng, lúc này xem như đã trút được hận.


Y đang muốn đuổi hai Cấp sự trung đấu như gà chọi này xuống, trên điện chợt xôn xao, đại thần lưu phái Trương Thái, Lưu Vũ, Tào Nguyên đồng thanh tán thành, chỉ trích Dương Lăng phá hỏng Khoa Đạo, đến nỗi sĩ tử thiên hạ chết tâm, thỉnh cầu Hoàng thượng nghiêm trị.


Tiêu Phương híp mắt nhìn, biết đại quyết chiến đã bắt đầu rồi. Lão đầu nhi há miệng thở dài, thầm nghĩ trong lòng: Lão phu đã tám mươi tuổi rồi, cũng không còn sống được mấy năm nữa, mang theo cái đuôi quan cả đời bị khinh bỉ, ta chọc vào ai gây với ai chứ. Mà ngay cả Lưu Kiện, Ta Thiên cũng đều xem thường ta, nếu không Dương đại nhân, ta nào có hãnh diện hôm nay?


Con cả hiện tại làm quan, tiểu nhi tử, đại tôn tử vẫn còn chưa có tin tức, dựa vào bản lĩnh của Dương đại nhân, địa phương nào mà không an bài được chứ. Ít nhất đi Tứ Xuyên làm quan, Thục vương gia khẳng định che chở bọn họ. Được rồi, không có gì lo lắng, nồi đất tử bằm tỏi. Ta mua bán chộp giật, mang thai xiếc đi dây, ta bí quá hoá liều. Nếu Dương đại nhân ngã, ta cũng sẽ ngã. Có câu kẻ sĩ chết vì tri kỷ, thành hay không là hôm nay rồi.


Lão Tiêu làm công tác tổng động viên một hồi, phất chòm râu bạc trắng, vụt nhảy ra ngoài, cao giọng:


- Hoàng thượng, theo lão thần biết, những câu của Lại khoa cấp sự trung Dương Thận câu nào cũng đều là sự thật. Thần xin hoàng nghiêm tra, trừng phạt đại tặc của quốc gia, chấn chỉnh triều cương, lấy thanh lại trị, lấy an dân tâm.


Đám quan viên Vương Hoa, Dương Nhất Thanh, Lý Đạc đều chờ tín hiệu của lão đấy. Vừa thấy lão nhân trực chỉ Lưu Cẩn là lão tặc, rõ ràng là thời cơ cuối cùng đã đến rồi, quan viên Dương quan phái nằm phục đã lâu toàn thể đứng ra, bắt đầu phản kích.


Chính Đức nhìn chăm chú: Hôm qua vẫn rất tốt đó sao? Tại sao giờ chỉ có hai Cấp sự trung nho nhỏ tranh luận với nhau lại nhảy ra nhiều người hát đệm như vậy chứ? Văn võ cả triều gần như toàn bộ đứng ra rồi. Ồ…còn may, còn một vài người vẫn đứng im.


Chính Đức chính âm thầm thấy may mắn. Mà Dương Đình Hòa có thâm ý nhìn con trai đứng bên, trong lòng thở dài thật sâu:


- Nghé con mới sinh không sợ hổ. Không biết Dương Lăng có nhiều nắm chắc, hiện tại dám cùng quyết chiến với Lưu Cẩn. Nếu một trận chiến này mà thua, đã không có khả năng xoay chuyển rồi, đã không thể làm phục binh rồi. Cho dù không phải vì con trai, hiện tại cũng chỉ có thể mình trần ra trận thôi.


Dương Đình Hòa rốt cục cũng bước đi ra, cúi người nói:
- Hoàng thượng, thần cũng buộc tội Lưu Cẩn. Lưu Cẩn nhận hối lộ ăn bớt, chuyên quyền loạn chính, một tay che trời, ngang ngược. Hoàng thượng cần nghiêm trị.


Dương Đình Hòa vừa đứng ra, Thanh Lưu phái vón nóng lòng muốn thử lập tức đứng ra một loạt, phần phật quỳ xuống toàn bộ, đồng thanh tán thành theo thủ lĩnh. Lần này trên triều không còn ai đứng nữa rồi, người còn lại đều là những kẻ ngồi ăn rồi chờ. Những người này nhìn trái nhìn phải, thấy tất cả mọi người đều quỳ, bản thân đứng rất khó coi, vì thế cũng lặng lẽ quỳ xuống, cũng không nói lời nào, cũng không biết họ tán thành phái nào không đứng về phái nào.


Chính Đức thật sự trợn tròn mắt, cả triều văn võ toàn bộ quỳ xuống, một đám ầm ĩ kêu bỏ đi Dương Lăng, một đám khác ầm ĩ yêu cầu trừ Lưu Cẩn. Lúc này mình cũng không thể giả bộ hồ đồ rồi. Vậy phải làm sao đây? Chính Đức trợn mắt nửa ngày, cũng không biết nên tra Dương Lăng hay là xử lý Lưu Cẩn. Đang lúc ngây ngốc, một tiểu Hoàng Môn vội vàng nhập điện, cao giọng tuyên:


- Lý Đông Dương Đại học sĩ lên điện kiến giá!
Lý Đông Dương đã trở lại!
Lưu phái cả kinh: Vậy là có thể lại thêm một đối thủ rồi.


Bình thường Lý Đông Dương khá tỏ ra cung kính với Lưu Cẩn, đôi lúc rảnh rỗi còn mời Lưu Cẩn đi uống rượu, nhưng trong quan trường ngày ngày uống rượu với nhau chưa chắc đã là bằng hữu. Dương Đình Hòa công nhiên đứng bên Dương Lăng, Lý Đông Dương sẽ chạy đi đâu?


Trong lòng Thanh Lưu phái và Dương phái cũng vui vẻ, lại tới một quan viên cấp cao nữa, phái bên mình sẽ càng có sức ảnh hưởng hơn.


Thời gian này Lý Đông Dương thảnh thơi nhàn rỗi, cũng nhận được mã khoái báo Thái Hoàng thái hậu bệnh chết, vẫn làm bộ thân thể suy nhược, không thể lên đường nhanh chóng, một ngày đi hơn mười dặm, bởi vì ông còn chưa nắm chính xác tình hình trong kinh thành, không biết Dương Lăng rốt cuộc khi nào động thủ. Ông là Nội các Thủ Phụ. Nếu trở về sớm, rất nhiều việc sẽ đứng mũi chịu sào, đối với một kẻ lõi đời trong quan trường mà nói, cục diện bất lợi nhất là bại lộ bản thân trướ mặt mọi người, làm cho người ta hểu được mục đích lời nói và việc làm của mình, cho dù ông cũng không phải diễn viên chính đấy.


Tận đến khi người nhà ông phái đến kinh sư truyền tin đến, Dương Lăng bắt đầu chỉnh đốn Khoa Đạo rồi, Lý Đông Dương mới tăng thêm tốc độ. Ngày đêm kiêm trình chạy tới kinh sư. Người khác đều đoán được Dương Lăng đây là mượn lực đẩy lực, nhân cơ hội một lần nữa đoạt lại Khoa Đạo trong tay Lưu Cẩn, nhưng Đông Dương lại nhìn thấu một tầng sâu hơn nữa của hắn: Châm lửa lửa cháy lan ra đồng cỏ, người người thế nguy!


Thời điểm mỗi người lâm vào nguy cơ, bất kể họ xuất phát từ mục đích gì, tất nhiên kết quả là cần thủ lĩnh đứng ra gánh vác hết thảy. Lúc này đây, là quyết chiến cuối cùng giữa Dương Lăng và Lưu Cẩn rồi. Lúc này mới là một trận thắng bại. Làm một vị thác cô lão thần, lão sao có thể không đếm xỉa đến?


Chính Đức bị tràng diện quyết chiến mà văn võ cả triều đều tham dự này sợ hãi ngây ngẩn cả người. Nếu đổi là một đại thần bị buộc tội, y sẽ không thất thố như vậy, nhưng hiện tại y phải chém tới hai cánh tay, đó là loại tâm tình gì? Đúng lúc này, Lý Đông Dương tới rồi, Chính Đức mừng rỡ, không ngờ từ trên ghế rồng đứng bật dậy, cao giọng:


- Tuyên, mau tuyên Lý ái khanh!