Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 549: 355-4: Nhất tiễn song “điêu” (4)

Cuối cùng Chính Đức chuyển sang tươi cười, ôn hòa nói:
- Các khanh bình thân!
Lưu Cẩn cũng yên tâm: "Hoá ra không phải cáo trạng mình, chỉ là để hắn làm rối lên như thế, Lễ Bộ Thượng thư có thể không ngã đài rồi.”


Lưu Cẩn vô cùng tiếc nuối, đột nhiên nghĩ đến vấn đề chấn chỉnh lại trị địa phương, trong lòng bỗng nhiên nóng lên: “Đây chính là một việc béo bở nha, béo đến toàn thân chảy mỡ. Chấn chỉnh lại trị toàn bộ thiên hạ, nếu việc này đến tay mình, vậy mình sẽ thu rất nhiều lễ, xếp vào một vài thân tín, chỉnh bao nhiêu người…”


Lưu Cẩn đang đứng bên lập tức xông ra, cao giọng:


- Hoàng thượng, lời của Dương Quốc công, lão nô vô cùng tán thành. Nói đến nghiêm túc chấn chỉnh lại trị, lão nô được hoàng thượng tín nhiệm, quản lý Ti Lễ Giám, thiết lập ba Xưởng một Vệ, điều tra lùng bắt khắp thiên hạ, chính là một trọng trách. Lão nô nguyện phân ưu cho bệ hạ, cúc cung tận tụy, đến chết mới dừng.


Các đại thần nghe nói thế, một đám kích động, cũng hòa theo vài câu.
Chính Đức Hoàng Đế cười híp mắt đang định gật đầu. Dương Lăng vội vàng xông về phía trước một bước. Nói:


- Hoàng thượng, ý của thần, chân chính lại trị thiên hạ, trước mắt không nên gây chiến, hơn nữa phái quan viên đi điều tra, lề mề trị phần ngọn không trị được gốc, là kế sách thực thi không tốt.


Vừa nghe Lưu Cẩn xung phong nhận việc, đám người Dương Đình Hòa, Vương Hoa liền nóng nảy, đang muốn góp lời ngăn cản, lại thấy Dương Lăng ra mặt, trong lòng mừng thầm, liền dừng bước.


Chính Đức càng lúc càng thân cận em rể tương lai này. Chính Đức làm việc toàn bộ bằng cảm tính, y thích ai thì thấy người đó tốt, không thích ai thì thấy người đó khó ưa. Ngươi có là trứng gà, y cũng có thể lấy ra được cục xương đấy.


Vừa thấy là Dương Lăng phản đối, Chính Đức không cho là hành vi ngang ngược, hỏi:
- Dương khanh có thượng sách gì, cứ nói.
Lưu Cẩn thấy oan gia này phá hỏng chuyện tốt của mình, căm hận nghiến răng nghiến lợi.
Dương Lăng không để ý tới y, tiếp tục nói:


- Hoàng thượng, quan lại Bá Châu hủ bại như thế, quả thật là thối nát không thể tả. Toàn bộ quan lại hơn phân nửa đã tham ô, thần côn đạo tặc hoành hành. Trong các châu huyện phụ cận kinh thành chỉ sợ khó mà tìm được địa phương như vậy. Là phong thủy Bá Châu không tốt, nên tham quan ô lại thiên hạ tập trung tại Bá Châu ư? Hiển nhiên không phải! Truy cứu ra, thần cho là có hai nguyên nhân, một là Trấn thủ thái giám Trương Trung là quan viên cao nhất Bá Châu, trên không chính dưới ắt loạn. Hắn đầu tầu tham ô, lừa gạt dân chúng, dĩ nhiên trên làm dưới theo, bọn quan viên học theo.


Chính Đức nặng nề hừ một tiếng nói:
- Trương Trung này gây tai họa một phương, thực là tội ác tày trời. Nếu không phải dựa vào sách lược trấn an dân tâm vừa nhanh chóng vừa đơn giản của Dương khanh, trẫm nhất định ngũ mã phanh thây hắn, không thể tha thứ cho hắn.


Nói xong y liếc nhìn Lưu Cẩn đang đứng một bên, trách:
- Lưu Cẩn, Ti Lễ Giám lựa chọn người phái đi trấn thủ, cần phải cẩn thận. Hạng người phẩm hạnh không đứng đắn, tham lam hung ác, phái đi các phủ đạo sẽ làm hại một phương. Ngươi dùng người không khéo đó!


Lưu Cẩn thầm mắng: “Rốt cuộc đã kéo chuyện này lên đầu mình rồi, chỉ muốn dựa vào cái này muốn trèo lên mình ư?”
Nhưng đối mặt với Hoàng thượng, y không dám không lộ vẻ vui sướng, vội vàng quỳ xuống nói:


- Lão nô biết tội, lão nô biết tội, lão nô chưởng quản Ti Lễ Giám, từ trên xuống dưới mọi việc phức tạp. Trương Trung kia xưa nay lại khôn khéo ôn hòa. Lão nô không có tuệ nhãn, không biết nhìn người…
Chính Đức Hoàng Đế nghe xong không khỏi bật cười, mắng chửi:


- Tuệ nhãn? Ngươi thì có tuệ nhãn gì? Đủ rồi đủ rồi, về sau tận tâm hơn là được.
Một câu này đã bỏ qua mọi sai lầm.
- Dạ dạ dạ.
Lưu Cẩn vội vàng đứng dậy, mang theo vẻ đắc ý khiêu khích liếc Dương Lăng một cái.
Dương Lăng nói:


- Kỳ thật việc này cũng không trách được Lưu công công, lòng người khó dò, có một số ít người cả đời đều không nhìn thấu người khác. Khi Trương Trung ở bên Hoàng thượng, khϊế͙p͙ sợ quy củ trong cung, sợ luật pháp, dĩ nhiên theo quy đạo cách, không dám làm sai. Đến địa phương làm một nhà độc đại, không ai dám quản, vốn là người không tham không ác cũng sẽ dần dần nảy sinh lòng tham. Đây là chuyển biến từ thiện đến ác. Trương Trung vốn cũng không phải là ác lang cất giấu móng vuốt, mà là khi đó móng vuốt của hắn chưa mọc ra mà thôi. Lưu Công công lại không thể biết trước quá khứ tương lai, sao dự liệu được một khi hắn nắm quyền thì sẽ làm xằng làm bậy chứ?


Lưu Cẩn cảm giác tóc gáy hơi chút dựng lên, kiểu khẩu xà tâm phật này y cũng từng nghe rồi, nhưng Dương Lăng nói tốt giúp y, giải vây cho y, thì chính là mặt trời mọc hướng bắc, y không tin!
Chính Đức liên tục gật đầu, nói:


- Lời ái khanh nói có lý, vậy theo ý kiến của khanh, phải làm thế nào chấn chỉnh lại trị triều chính đây?
Dương Lăng nói:


- Thánh nhân giáo hóa, không tha luật pháp; Phật tổ từ bi, cũng có kim cương trừng mắt. Pháp luật và kỷ luật nghiêm minh, rất quan trọng. Nhưng thực hiện như nào? Thần nghĩ, trị không bằng phòng. Lấy Bá Châu làm ví dụ, nếu Trương Trung sợ luật pháp như khi còn ở trong cung như vậy thì sao có chuyện đó? Chính là bởi vì mất đi trói buộc giám sát, mới tạo thành quan lại hủ bại. Nếu chỉ dùng pháp luật tàn khốc làm chế tài đối với quan lại thiên hạ chỉ muốn khốc pháp chế tài, thương gân động cốt, lại khó có thể trị tận gốc. Quan lại mới nhậm chức sau khi nắm quyền to tại địa phương, mất đi lòng sợ hãi, ôm tâm lý may mắn, người trước ngã xuống, sẽ còn người sau tiến lên, tiếp tục tham ô. Như vậy tham quan có giết cũng không hết.


Những lời thuyết phục này chẳng những Chính Đức nghe xong gật đầu, văn võ bá quan cũng tán thành.


Thái tổ Hoàng đế lấy nghiêm pháp trị thiên hạ, tham ô sáu mươi lượng liền lột da nhét cây cỏ, dựng thẳng ở cửa nha môn để nhắc nhở quan lại. Bọn họ không phải hiểu rõ mà vẫn không giác ngộ ư? Những quan viên này cũng sợ Hoàng thượng thật sự làm một cuộc đại chiến máu tanh khủng bố quét sạch tham ô, quấy cho thiên hạ đại loạn.


Dương Lăng ngừng lại một chút, tiếp tục nói ra những lời làm người khác kinh hãi:


- Cho nên, thần nghĩ, quan viên không kiêng nể gì, tham ô hủ bại, là trách nhiệm của quan viên giám sát. Nếu lục Khoa Thập tam Đạo, Đốc Sát Viện, Hàn Lâm Viện, Tuần Sát ngự sử..v.v…có những người đứng đầu các ti, vậy thì hạng người giống như Trương Trung bất cứ lúc nào cũng lo lắng bị tấu lên trên, việc xấu của hắn sẽ không thể nào che giấu trước mặt Hoàng thượng được.


Ngôn quan chính là tai mắt trong việc thực thi pháp luật của hoàng thượng, họ luôn đi đầu trong việc chống tham nhũng, bởi vậy muốn chấn chỉnh tác phong và uy tín của quan lại, trước tiên phải chú ý đến cái gốc của vấn đề, phải thanh tra những nha môn hoặc tầm thường không có chí tiến thủ, hoặc tham ô ăn hối lộ, hoặc giúp kẻ ác làm điều ác, khiến họ có thể thật sự phát huy hiệu quả công việc, thì chuyện sóng yên bể lặng, thiên hạ thái bình chỉ là ngày một ngày hai mà thôi.


Chính Đức mừng rỡ:


- Dương Lăng khá lắm. Đây chính là giúp ta trút giận. Đám quan lại rác rưởi này cả ngày tìm tật xấu của trẫm. Biện pháp này rất tốt, chẳng phải các ngươi muốn trẫm tự xét bản thân, sửa đổi nhận sai sao. Vậy thì trẫm tự trách tội mình, tự xét, sửa đổi, điều tra thêm đám các ngươi miệng đầy nhân nghĩa đạo đức này rốt cuộc có bao nhiêu thanh quan, bao nhiêu tạng quan. Tự đập đá vào chân mình, các ngươi đáng lắm.