Vì thế việc này muốn đột phá thì bắt buộc phải hạ thủ từ quan viên Bá Châu, chứ không thể lợi dụng phía quan phương. Ta không thể, cũng không có cách nào thay máu toàn diện quan trường Bá Châu, sau đó tra xét từng tên một, thế thì chỉ có xuất kì binh thôi. Chỉ có điều đám kì binh này cũng khó xuất, ta lo lắng rằng bách tính Bá Châu dưới sự áp bức tầng tầng lớp lớp của quan lại đã sợ quan như hổ, chưa chắc đã dám phản kháng Trương Trung.
Mục Kính nghiêm nghị nói:
- Đại nhân yên tâm, Ngải viên ngoại bị tên quan gian ác Trương Trung kia bóc lột thậm tệ, tới mức cả nhà phải treo cổ tự vẫn, học sinh đã bảo người nhà tuyên truyền khắp nơi ở Cố An, hiện nay tất cả đám phú hộ hương thân ở Cố An đều sợ hãi cực điểm, cho rằng Trương Trung sắp bị bãi nhiệm, ra sức vơ vét, muốn tận diệt đám phú hộ hương thân kia.
Ngoài ra, tên quan thuế mà Trương Trung bổ nhiệm thì bóc lột nhân dân thậm tệ, ép tiểu thương Cố An không thể tồn tại, sưu thuế tăng nhiều lần, vật giá vì thế cũng leo thang, bách tính thành Cố An do đó oán hận vô cùng. Bách tính Bá Châu từ cổ thượng võ, bản tính dũng mãnh, đến nay tình hình hết sức căng thẳng, đến lúc đó học sinh đứng lên hô hào, nhất định sẽ hưởng ứng với đại nhân.
Dương Lăng thở dài một tiếng, nói:
- Chỉ mong là thế, các ngươi triển khai công việc, có xảy ra điều gì sơ suất thì cũng do bản Quốc Công ta gánh chịu. Ta muốn mượn trận phong ba này, thổi cho nó thành một trận bão lôi đình, triệt để thanh trừ cái thói tham nhũng của quan trường Bá Châu, trả lại cho bách tính một bầu trời trong xanh.
Trương lột da đến Cố An rồi!
Đội nghi thức của Trương Trung diễu võ dương oai đi vào Đông môn. Tin tức lập tức lan truyền khắp huyện thành Cố An, như gió càn mây bụi vậy. Vài cửa hàng vẫn còn gắng gượng hoạt động buôn bán thì đồng loạt đóng cửa. Những người dân nào trong nhà có chút tiền thì đều cáo bệnh nằm nhà, đến cổng nhà cũng không dám thò mặt ra, người không có tiền thì kêu khổ, người có tiền càng sợ hãi hơn, kẻ nào kẻ đó kinh hãi run sợ, không biết tên lột da họ Trương đích thân tới Cố An là muốn làm cái trò gì.
Đám thuế lại địa phương do Mặc Đơn Cửu cầm đầu hào hứng đón ông chủ của bọn chúng vào thành. Roi ngựa không khách khí quất thẳng vào người bách tính đáng kinh hoảng chạy nạn. Những nơi nào đi qua là một mảnh tiêu điều, gió lạnh đìu hiu, mùa đông này dường như càng thêm lạnh lẽo.
Mặc Đơn Cửu dương dương tự đắc cưỡi con ngựa ô cao lớn, nói lớn với Trương lột da:
- Công công, người đến đúng lúc lắm, điêu dân Cố An thực sự cứng đầu quá, đứa nào đứa nấy không chịu nộp thuế, Cố An Thôi Quan Hoa Ngọc còn chống lưng cho bọn chúng. Tiểu nhân thấp cổ bé họng, công công không có mặt, tiểu nhân thực sự không thể trấn áp được.
Trương Trung ngồi trong xe, kéo rèm kiệu lên, nhìn phố xa tiêu điều với vẻ mặt đầy sát khí, cười lạnh lẽo nói:
- Hoa Ngọc? Hoa Ngọc là cái đếch gì. Đến Sở Thuế Lại đã, gọi Kiều Ngữ Thụ huyện Cố An lập tức đến gặp ta.
Sở Thuế Lại.
Cố An huyện lệnh Kiểu Ngữ Thụ kính cẩn lễ phép đứng dưới, do phải chạy một mạch tới sở thuế, thịt mỡ khắp người vẫn còn đang lùng bùng rung lên, miệng thì thở hổn hển ra từng đám hơi nước, đoạn vuốt mồ hôi trên trán và dưới cằm, lắp ba lắp bắp nói:
- Bỉ chức tới đón chậm trễ, mong Trương công công tha tội.
- Hừ hừ.
Trương Trung cười lạnh một tiếng, đoạn phất ống tay trách mắng:
- Đón hay không đón thì cũng chả sao, ta hỏi ngươi đây, Kiều đại nhân cai quản Cố An đã được hơn 2 năm rồi nhỉ?
Kiều Ngữ Thụ cười bồi nói:
- Dạ dạ dạ, trí nhớ Công Công tốt quá, hạ quan tháng 6 năm Hoằng trị thứ 18 nhậm chức.
Trương Trung nghiêm mặt, nói:- Cũng sắp 3 năm rồi, ngươi nhậm một chức quan, quản lí một phương, thành tích chẳng có gì, triều đình hiện nay có thể sát hạch quan lại bất kể lúc nào, việc này …ngươi có biết?
- Dạ dạ dạ, hạ quan biết ạ.
Kiều Ngữ Thụ luống cuống, chỉ biết cúi đầu đáp “vâng”, khϊế͙p͙ sợ uy phong của Trương Trung, còn không dám ngẩng đầu lên nhìn.
- Lưu công công năm ngoái có hạ lênh, Trấn Thủ Chức Ti các nơi tương đương với quan viên chấp chính tối cao. Cho nên bản Trấn Thủ không những có quyền quản lí ngươi, mà với việc ăn không ngồi rồi, không một thành tích như ngươi, ta hoàn toàn có thể trình tấu bãi chức, ngươi có biết không?
- Dạ dạ dạ, hạ quan biết ạ.
- Ta nghe lệnh Lưu công công, Hoàng Thượng hiếu thảo, muốn xây Huyền Minh Cung cho Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng còn thiếu bạc trắng 10 vạn lạng, Lưu công công giao nhiệm vụ này cho ta, giao cho Bá Châu, ấy là tín nhiệm ta, là vinh quang của đất Bá Châu vậy. Nếu như ngay cả việc này cũng làm không xong, thì chẳng khác nào bất kính với Hoàng Thượng, với Lưu công công. Mặt mũi ta lúc ấy cũng khó coi, quan viên Bá Châu cũng cho thấy sự vô dụng, ngươi biết chứ?
- Dạ dạ dạ, hạ quan biết ạ!
“Bịch”, một cái nghiên mực bị đập nát bươm ngay dưới chân Kiều Ngữ Thụ, nước mực bắn tung tóe cả vào giầy lẫn áo bào.
Hai hàng lông mày Trương Trung dựng ngược, lớn tiếng chửi:
- Ngươi biết cái con mẹ gì! Hiện giờ Cố An chính là địa phương làm ăn kém cỏi nhất, ngươi thân là quan phụ mẫu Bá Châu, dung túng cho Hoa Ngọc bảo hộ điêu dân tiện hộ, chống lại việc nộp thuế, ta muốn buộc tội ngươi, cho ngươi mất chức, cho ngươi ngồi đại lao, ngươi biết chứ?
- Dạ dạ dạ, hạ quan…
Kiều Ngữ Thụ nghe đến đây dương như tỉnh ngộ lại, lập tức quỳ cái phịch xuống đất, tru lên:
- A, oa….A! Công công, hạ quan biết tội.
Trương Trung bị cái tiếng tru như mổ lợn của gã làm giật cả mình: ông chỉ muốn dọa mày, mày kêu toáng lên thế làm gì hử?
Ông ta nào có biết Kiều Ngữ Thụ nghe thấy chuyện bãi quan, lập tức quỳ vội xuống, nhưng khốn nỗi do hơn 20 năm miệt mài đọc sách nên mắt kém, đã quỳ một phát vào chỗ nghiên mực vỡ vụn kia, đầu gối bị đâm đau nhói.
Kiều Ngữ Thụ là một tên quan ăn trên ngồi trốc, tầm thường hèn hạ, công trạng thì chả dám bàn, chỉ có điều không tham lam, ngày nào cũng ngồi một góc huyện nha trấn thủ ở đó, ai hạ lệnh cũng không ý kiến gì, chỉ cần quan to hơn là gã không phản đối, chưa bao giờ dám cản trở mệnh lệnh của Trương Trung cả.
Thế nên thực ra Trương Trung rất hài lòng với cái tay Kiều huyện lệnh này. Dù gì thì tìm được một tên tham quan ô lại tâm đầu ý hợp tới trấn giữ Cố An, thì cái kẽ giữa các ngón tay cũng phải nới lỏng ra chút, để ít hạt rơi hạt vãi cho gã. Cái vị Kiều Ngữ Thụ này thì như tượng phỗng ngồi làm vì trong nha môn huyện thôi, có cũng như không, không đến mức đáng ghét.
Trương Trung trợn mắt nhìn Kiều tri huyện đang nghiến răng nghiến lợi một cái, rồi nói:
- Ngươi là quan phụ mẫu của một huyện, sao có thể dung túng Hoa Ngọc năm lần bảy lượt gây khó dễ cho bản quan? Có cái thứ đó cản trở, điêu dân Cố An đều không nộp thế, vậy triều đình phải làm sao? Ngươi làm huyện lệnh như vậy đó à?
Kiều Ngữ Thụ vẻ mặt đau khổ nói:
- Công công, hạ quan…mới được điều đến Cố An có 2 năm, Hoa Ngọc thì đã làm quan ở đây hơn 20 năm rồi, riêng chức vụ hiện tại thì cũng đã làm ngót 10 năm, bạn bè đồng nghiệp trải rộng khắp nơi, hạ quan chẳng nắm được cái thóp nào của Kiều Thôi Quan cả, nên hạ quan có muốn quản cũng chẳng quản được gã ta.