- Ngải viên ngoại là thương nhân bản địa, người này giỏi về đầu cơ kinh doanh, thu lợi kếch xù, ông ta thì đừng nói đến cho ai cái gì, làm ăn thích tính toán chi li, lợi nhỏ cũng không nhường ai cả, cho nên ông ta có biệt danh là “gà trống sắt”. Tuy nhiên ông ta đối nhân xử thế cũng thật thà, không khoa trương. Nghe nói gần đây Trấn Thủ thái giám Trương công công phụng chỉ đến thăm dò mỏ vàng ở vùng này, đào đến điền thổ nhà Ngải viên ngoại. Ngải viên ngoại cầu thần bát phương, bái Phật tứ hướng, tìm các mối quan hệ, hi vọng Trương công công có thể di rời địa chỉ thăm dò.
Dương Lăng hỏi:
- Bá Châu có mỏ vàng sao?
Nếu như Bá Châu mà có mỏ vàng thật, bách tính ít nhiều cũng có lộc, cái mảnh đất đói khổ này lập tức có thể được chuyển mình, tuy nhiên… mạch vàng sao có thể nhỏ như vậy? Cần thiết phải đào cả nền nhà người ta lên vậy không? Dương Lăng không hiểu lắm về phương pháp thăm dò khoáng vật thời cổ, nên buột mồm hỏi vậy.
Tên thị vệ được phái đi dò la tin tức nói:
- Nghe nói là mời một vị đại sư về phong thủy tới, đã xem phong thủy cho rất nhiều hộ giàu có, người này đoán định ở vùng này tất có mạch vàng.
Dương Lăng dựng ngược lông mày lên, nói vẻ nghi hoặc:
- Xem phong thủy? Thăm dò mỏ vàng lại xem phong thủy?
Hắn nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, có rất nhiều ngành khoa học thời cổ đại chưa phân công rõ ràng. Nhiều kiến thức khác nhau lẫn lộn trong các nghề nghiệp truyền thống, như một số thầy cúng chữa bệnh, thực ra bao gồm những kĩ năng của ngành bác sĩ tâm lí. Còn về thầy phong thủy, cũng chưa hẳn là sẽ không hiểu địa chất.
Hắn nhớ là đã từng xem một mẩu tin trên báo, nói rằng năm xưa thời Hậu Kim lập quốc, đóng đô ở Phụng Thiên, đó là bởi thầy phong thủy nói nơi đó nằm trên lưng của rùa thần, dưới đất có rùa thần thượng cổ đỡ lưng, cho nên giang sơn có thể trời yên bể lặng. Những lời này cố nhiên là để lấy lòng đám quan chức thôi, còn với phát hiện ngày nay, địa chất vùng này là một đới nham thạch rất lớn, cho nên tương đối vững vàng, khó mà xuất hiện động đất lớn. Quả là một nơi khá lí tưởng để xây dựng thành trì quan trọng.
Tin tức đó đưa rằng, phải dùng thiết bị hiện đại thăm dò tới độ sâu hàng trăm mét mới phát hiện ra. Thật kì lạ là thầy phong thủy thời cổ đại căn cứ vào gì mà tính toán được như vậy. Lúc đó Dương Lăng cũng chỉ biết thế, chứ không rõ cái tin đó có đáng tin cậy hay không, nhưng điều đó cũng khiến hắn cảm thấy rất ấn tượng.
Dương Lăng bình tĩnh nói:
- Tiếp tục kể, sau đó thì sao?
- Vâng, chúng tôi lén tìm tới người nhà đã bỏ trốn của Ngải gia hỏi bọn họ, nghe nói Ngải gia đã chi một khoản tiền lớn. Trương công công vốn đã quyết định rời địa điểm thăm dò rồi, nhưng đúng vào lúc đó, dưới đất Ngải gia lại phát hiện ra dấu vết của mạch vàng thật. Lúc này, để giữ lại đất đai nhà cửa, Ngải gia đành phải chi ra thêm một khoản lớn nữa, trong tay chẳng còn đồng dư nào, cả cửa hàng cũng đem bán nốt, đi lo lót chỗ này chỗ nọ thì Trương công công mới nới lỏng cho. Chỉ tiếc là Ngải gia gặp hạn, lúc đó lại có người tố giác bọn họ muốn giấu cổ vật đào được khi đào huyệt mà không giao nộp cho triều đình, vì thế lại bị Trương công công đè ra hỏi, kết quả là cả nhà quay về thì…
Tống Tiểu Ái dựng lông mày lên uất hận nói:
- Đại nhân, không cần nói tiếp nữa, đây rõ ràng là Trương công công mượn cớ để vơ vét. Thăm dò quặng gì mà đến cả nền nhà người ta. Đó là ở ngoại thành đấy, chứ nếu mạch vàng mà nằm trong nội thành Bá Châu thì cả thành phố phải chuyển đi chắc. Hơn nữa, được đằng chân lân đằng đầu, rõ ràng là nhăm nhe tài sản nhà người ta, cố tình vơ vét, cái loại tham quan ô lại này cần phải nghiêm trị!
Dương Lăng lặng lẽ nhìn nàng, hỏi:
- Nghiêm trị thế nào?
- Ép người ta tan nhà nát cửa, cả nhà thắt cổ tự tử vào đúng ngày rằm tháng Giêng. Cái loại tham quan vô nhân tính như vậy không đáng bị chặt đầu sao?
Dương Lăng nén giận nói:
- Ừ, nói đúng lắm. Vấn đề là ai chặt đầu ông ta? Là Uy Quốc Công phụng chỉ kê biên tài sản Ảm gia, hay là Kinh Sư Hoàng Am Hộ Pháp Tống đại tướng quân?
Ặc…, Tống Tiểu Ái đỏ bừng mặt, cố chấp nói:
- Chúng ta…có thể bẩm cáo Hoàng Thượng.
Dương Lăng cười nói:
- Trương Trung là Trấn Thủ Thái Giám vùng này, quyền hành rất lớn. Muốn chứng minh đào được vàng cát trong Ngải gia thì rất dễ dàng. Kể cả muốn tìm ra nhân chứng, vật chứng, chứng minh Ngải gia cất giấu cổ vật thì cũng dễ như trở bàn tay. Kiện lên Hoàng Thượng thì được ích gì? Có những chứng cứ đó rồi, thì việc Trương Trung xét hỏi Ngải gia cũng chẳng có tội, là người Ngải gia nghĩ quẩn mà tự vẫn đó chứ, chẳng thể đổ cái tội đó lên đầu Trương Trung được, nếu không thì sau này sao có thể trấn an Trấn Thủ Thái Giám các nơi khác? Huống hồ, còn có tên Lưu Cẩn gây trở ngại nữa.
Tống Tiểu Ái giận đùng đùng nói:
- Vậy, chúng ta cứ giương mắt mà nhìn sao? Đại nhân, Tiểu Ái chiến trường giết giặc, chưa bao giờ nương tay, nhưng khi nhìn cái thảm cảnh cả nhà tháng Giêng treo cổ tự vẫn đó, trong lòng đến giờ vẫn uất ức. Lẽ nào chúng ta nhắm mắt làm ngơ trước những họa hại đó? Cứ để ông ta lợi dụng chức vụ mà ngang nhiên hãm hại từng gia đình một, khiến bách tính nhà nát cửa tan?
Dương Lăng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Những việc này ta cần phải tìm hiểu tình hình kĩ càng hơn, sau đó mới có thể định đoạt được. Tiểu Ái, cái biến hóa khôn lường của quan trường còn gấp bội phần chiến trường. Ra tay không tính kĩ là dễ bị rơi vào bị động. Không thể nắm được chỗ trọng yếu, lại còn công toi mọi sự cố gắng. Chỉ có mỗi sự nhiệt tình thôi thì không đủ. Các ngươi tạm thời về nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya rồi, ta còn phải viết tấu chương về việc kê biên tài sản Ảm phủ và Đại Thuận lập quốc ở Thắng Phương trấn.
Bọn Tống Tiểu Ái bất đắc dĩ, đành phải chắp tay cáo từ. Dương Lăng chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong căn phòng trống rỗng một hồi, đoạn bỗng nhiên đi về phía cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào phả vào mặt.
Hắn chậm rãi ngồi xuống trước cái bàn kê ở gần cửa sổ, mặc cho gió lạnh thổi, cầm bút viết tấu chương trình lên Hoàng Thượng. Dương Lăng viết hai bản tấu, một bản chỉ sơ lược nói về những việc phát sinh gần đây ở Bá Châu, việc kê biên do đó không thể hoàn thành đúng thời hạn, bản tấu này sẽ gửi trực tiếp đến Thông Chính ty, ước tính sẽ rất nhanh được chuyển tới chỗ Lưu Cẩn, còn khi thấy kẻ bị nhiều người ghét như hắn không kịp quay về, Lưu Cẩn thế nào cũng mừng thầm.
Còn một bản tấu thì không nho nhã như vậy, nói là tấu, nhưng cũng giống như gia thư. Hắn trước tiên là hỏi thăm, chúc Tết Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng, sau đó mới nói rõ vì muốn bán tài sản Ảm gia, cố gắng bán được giá tốt, để tránh việc khi xây Hoàng Am phải động tới quốc khố, vì thế việc xử lí tài sản đất đai nhà cửa khá mất công sức cũng như thời gian, có những bảo vật quý giá còn phải vận chuyển đến những vùng trù phú ở Giang Nam để bán được giá tốt, cần phải phân loại từng cái một.