Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 479: 339-6: Mượn danh thần thánh (6)

Dương Lăng nghe thủ hạ bẩm báo xong, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười: Vị nhân huynh này.... Thật đúng là một vị chuyên gia khôi hài. Ở trước mặt Hoàng thượng, ông ta khéo léo, tâm tư nhanh nhẹn linh hoạt, chưa bao giờ làm ra chuyện vượt quá thân phận, nhưng vừa xuống phía dưới, chiêu hồ đồ gì cũng đều xuất ra, đây chẳng phải là hắn thay đổi cách tự đào hố chôn mình sao?


Dương Lăng dặn thủ hạ yên lặng theo dõi diễn biến, bản thân mình nhẫn nhịn ở lại Bá Châu chờ cơ hội. Khi hắn và đám người Tống Tiểu Ái, Lưu Đại bổng chùy tới trấn Thắng Phương, trước đó đã có sáu bảy mươi thị vệ chạy tới, tất cả những người này đều là tâm phúc, hoá trang thành dân chúng bình thường bao trọn một nhà trọ.


Dương Lăng tới chỗ ở, tắm rửa thay quần áo, thay một thân áo bào, ám tiễn hỏa thương kia theo thói quen vẫn đeo trên người, ngồi trong phòng dùng bữa tối. Sau đó dẫn theo hơn bốn mươi thị vệ tinh nhuệ lững thững ra khỏi nhà trọ, trước hết đi dạo trên đường phố ở trấn Thắng Phương.


Hoa đăng Thắng Phương có ngày hội "Thả đèn trên sông" vào ngày mười lăm tháng bảy âm lịch tiết Trung nguyên lễ Vu Lan, lại còn có "Băng đăng đại hội" ngày hội Nguyên Tiêu, đồng thời trong trấn tổ chức hội đèn lồng Nguyên tiêu. Do hội đèn lồng nơi này nổi tiếng trong ngoài, cũng có không ít phú thân bên ngoài tới đây thưởng thức. Cho nên dù cho bộ mặt Dương Lăng lạ hoắc, cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.


Dương Lăng mặc một bộ thanh sam, một mái tóc dài đen nhánh bới thành một búi, dùng lụa xanh quấn lên trâm trầm hương để buộc tóc. Bên ngoài lại khoác một chiếc áo lông nhẹ trắng tuyết đắt tiền. Mặt như quan ngọc, mắt như lang sao, mà ngay cả ngọc bội đeo bên hông theo bước chân mà nhẹ nhàng rung động, đều lộ ra vẻ nho nhã phong lưu, liếc thấy không ít cô nương tức phụ trong trấn liên tiếp quay đầu lại, ném một ánh mắt ái mộ thưởng thức qua.


Bọn thị vệ giả thành du khách, phân tán xa gần, trước người Dương Lăng chỉ có Đại bổng chùy và Tống Tiểu Ái đi theo. Đại bổng chùy đang mặc áo xanh mũ...mũ lớn, khí thế hùng hổ, dáng vẻ như một tên gia nô nhà quyền quý.


Tống Tiểu Ái giả làm tiểu thị nữ thanh tú xinh đẹp khéo léo, mái tóc đen bóng tết thành búi tóc tam nha của thiếu nữ chưa chồng, một đôi mắt to đen lúng liếng, da thịt non mềm, miệng anh đào nhỏ nhắn, mi mục như họa, má hồng như đào, giống như một đóa hoa tươi tràn trề xuân sắc.


Một chuyến này ba người đều có bản lĩnh thu hút người. Hơn nữa khí thế thế gia quyền quý kia, lập tức làm vài tên móc túi chú ý, bắt đầu vô tình cố ý âm thầm theo dõi.


Vừa mới chạng vạng, nhưng trên đường đã rất náo nhiệt, vừa mới đi tới ngã ba đường, chợt thấy phía trước một người đàn ông nghiêm nghị, cũng ăn mặc theo kiểu tú tài, chỉ là thân thể kia thật sự thô lỗ, hàm râu quai nón dưới cằm tương tự như Bổng chùy, lại đảo đôi mắt to, cực kỳ uy phong. Một đại hán uy phong như vậy, trên đường đi lại cực kỳ cẩn thận, chỉ thấy hắn dìu một người đội mũ che, tiểu mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp, đang chậm rãi đi ở đầu đường. Cử chỉ cẩn thận tỉ mỉ, che chở gấp đôi kia, có thể nhìn ra sự sủng ái cỡ nào đối với cô gái kia.


Nàng kia là một thiếu phụ, thấp hơn một cái đầu so với người đàn ông râu quai nón, dáng người cân đối thon thả. Đầu nàng chải búi tóc kiểu rồng cuộn, giáp da dệt hoa màu xanh hồ nước, áo trong Thục cẩm với tay áo hẹp cùng màu thêu hoa gấm phú quý, váy dài chấm đất, trên vòng eo thon nhỏ, còn giắt một chiếc khăn thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng kim hoa.


Mặt đỏ má hồng, hơi thở đàn hương từ miệng mang theo nét quyến rũ, một đôi mắt sáng ngập nước, một cái nhăn mày một nụ cười cũng phong tình vạn chủng, cho dù nàng mặc quần áo màu lạnh, nhưng vẫn cứ như mùa xuân nhộn nhạo. Dưới chân vừa bước, đôi giày dưới chân ẩn hiện, vị phụ nhân này hiển nhiên chính là thê tử của đại hán.


Một đại hán dáng người khôi ngô như vậy, lại cưới một tiểu kiều thê kiều mị động lòng người như vậy, Dương Lăng thấy thú vị, không khỏi chú ý nhìn chằm chằm, phát giác đại hán kia mặc dù thô lỗ cao lớn, chỉ là trời sinh khung xương thô to, nhìn vẻ mặt khí độ này nhưng tuyệt đối không phải người thô kệch. Đại hán kia cũng đang nhìn hắn, đánh giá một phen, tựa hồ cũng có chút thưởng thức đối với khí chất của một hàng ba người này.


Hai người nhìn nhau cười, nhìn nhau gật đầu, đang muốn chen vai đi qua, ánh mắt đại hán kia chợt lóe, đột nhiên nhìn thấy một người, không khỏi cười ha ha nói: -Phong Bán Tiên, đã lâu không gặp, ngài cũng tới xem đèn sao?


Người này tuy không phải người thô kệch, nhưng giọng này thật sự quá lớn, đám người Dương Lăng không tự chủ được nghiêng đầu, nhìn về phía người mà y chào hỏi, chỉ thấy một người đàn ông gầy hơn ba mươi tuổi, hai bên môi để ria chuột, áo choàng trên người mặc dù thể hiện gia cảnh không tệ, nhưng co vai sụp lưng, đi trên đường luôn ngoái nhìn như sói vậy.


Người nọ cực kỳ bại hoại, vội vàng nhấc bào chạy tới, vừa chạy vừa oán hận nói: - Triệu Phong Tử ngươi, đừng gọi bậy nha, ta tên là Phong Tiểu Mộc, không phải Phong Bán Tiên. Ngươi đừng có hại ta, Dương Chém Đầu ở thành Bá Châu đang sát thần diệt tiên đó, ai dính đến thần tiên thì người đó xui xẻo, Lưu đại thần trấn trên nghe nói là khi lên đồng chiếm tiện nghi lão bà của người ta, vừa mới bị nam nhân người ta chém một dao làm bếp, cũng không dám báo quan đó!


Đại hán được gọi Triệu Phong Tử sung sướng cười to, vỗ tay nói: -Ha ha ha, mặc ngươi đạo hạnh cao tới đâu, thần tiên cũng sợ dao làm bếp. Ha hả, không gọi thì thôi, có điều ngươi cô đơn nghèo khổ, sao lại có hứng thú đến xem đèn vậy, không phải là muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền tiêu chứ?


Phong Bán Tiên kia đỏ bừng mặt, Triệu Phong Tử hoàn toàn không phát hiện, lại trêu đùa hai câu mới cùng thê tử cáo từ, thanh âm cẩn thận dịu dàng của thê tử y theo gió truyền đến: -Xem huynh kìa, người ta không trêu chọc huynh, tội gì nói móc như vậy? Luôn tự mình rước họa...


Dương Lăng không thể ngờ được vận động diệt thần thấm vào lòng người sâu như vậy, phỏng chừng những tên giả thần giả thánh trong vòng hai ba năm cũng không dám mơ tưởng có thị trường ở Bá Châu, hắn và Tống Tiểu Ái nhìn nhau cười, xoay người đi ra bên ngoài trấn, muốn đi xem băng đăng Thắng Phương nổi danh đã lâu.


Phong Bán Tiên thấy Triệu Phong Tử đi rồi, oán hận gắt một cái nói: -Phì! Thật là một kẻ điên, ỷ vào trong nhà có chút tiền mà không đặt lão tử trong mắt mà.
Lúc này hai người theo sát sau người của Phong Bán Tiên đuổi theo, nói: -Thừa tướng, ngài chậm một chút nha.


Thanh âm nói ra tuyệt đối không lớn, đứng ở bên này của Dương Lăng vốn không nên nghe được, nhưng đây là cửa ngõ ngã ba đường, Dương Lăng đang muốn đi ra bên ngoài trấn, gió thổi qua, thuận theo hướng của hắn, âm thanh lượn lờ lọt vào tai, bất chợt lướt qua, lại bị Dương Lăng nghe thấy rõ ràng.


-Thừa tướng?!!!
Ta không nghe lầm chứ? Đây là xưng hô gì đây?
Dương Lăng hoảng hốt, chẳng lẽ một vị đại quan nhân Hán Đường Tống Nguyên xuyên không hả?


Ánh mắt Dương Lăng đăm đăm, tầm mắt khẽ chuyển, thì bắt gặp ánh mắt cổ quái của Tống Tiểu Ái, bốn mắt chạm nhau, hai người đều hiểu được câu nói trong mắt đối phương:
-Ngươi không nghe lầm, gã đúng là hô Thừa tướng!