Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 470: 338-4: Phá vỡ hư không (4)

Bên ngoài đài cao do quan binh của Dương Lăng bao vây lại, dân chúng bị ngăn ở bên ngoài, chỉ có thể đứng xem ở cách đó hai mươi trượng. Phật sống vừa xuất trướng, các tín đồ đó liền rối rít quỳ xuống, cung kính bái lạy, thành kính cực kỳ, e rằng Hoàng thượng xuất tuần cũng không có sức uy hϊế͙p͙ lớn như vậy.


Bọn quan viên đứng nghiêm trang, có kẻ đỏ bừng cả khuôn mặt, có kẻ ợ cả hơi rượu, càng muốn bày ra dáng vẻ nghiêm nghị, chân càng không ổn, lảo đảo lắc lư, nhìn thấy mà có chút buồn cười.


-Phiền bốn vị đại sư thi pháp, Dương mỗ kinh hãi khôn xiết, bốn vị đại sư mời an vị. Dương Lăng có Trương Trung và Phàn Mạch Ly đi cùng bước lên phía trước, hết sức lo sợ, vẻ mặt kính nể nói với bốn tên giả thần giả thánh.


Trí Tuệ giương chân mày, thản nhiên liếc nhìn Dương Lăng, miệng hô Phật hiệu nói: -A Di Đà Phật, Quốc Công không cần khách khí. Chúng ta là người xuất gia, khổ công tu hành, chính vì phổ độ chúng sinh. Quốc Công thành tâm hướng phật, tổ chức đại hội hoằng pháp, thật là hộ pháp của Phật môn ta.


Nói tới đây, ông ta mới thản nhiên cười nói: -Bọn ta và Quốc Công cũng có duyên phận kiếp trước, hôm nay tương ngộ cũng là định mệnh. Lão nạp liền mượn một ly Dao Trì tiên tửu kính Quốc Công!


Nói xong Trí Tuệ đại sư phất tay một cái, tay áo phấp phới tung bay như mây, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc chén ngọc lung linh tinh xảo, rượu nhạt trong chén ong anh đong đầy.


Các quan viên xung quanh cực kỳ hâm mộ. Đây chính là Dao Trì tiên tửu nha, cũng chỉ có bốn vị Phật sống mới có tư cách lấy từ Thiên cung về thôi, cũng chỉ có Quốc Công gia người ta mới có tư cách thưởng thức, chúng ta làm sao gặp được chứ. Các tín đồ địa phương xa xa chợt thấy Phật gia lại hiển thần tích, cũng kích động hô to bái lạy.


Dương Lăng thầm nhủ trong lòng: -Ảo thuật này không tồi nha, nếu là thời hiện đại, thì sẽ là nhà ảo thuật hàng đầu của gánh ảo thuật đó, cố gắng ra vẻ thêm chút nữa, không chừng còn là cấp đại sư đó.
Hắn thật cẩn thận tiếp nhận rượu, dáng vẻ cực thành kính nhấp nhẹ một ngụm tiên tửu.


Hắn cũng không phải không tin Thần Phật, chỉ là qua sự tuyên truyền về kỹ xảo lừa người của những kẻ như bốn tên Phật sống này, ai ai cũng biết từ lâu, Dương Lăng lại là một học sinh có chủ kiến, hơn nữa nếu quả thật tu thành Thần Phật, sao có tham luyến hồng trần như thế, còn kết giao với tham quan ác quan? Hắn dĩ nhiên không tin bốn tên này thật sự là Phật gia hạ phàm.


Có điều để phòng bị bốn yêu tăng có tà môn đạo hạnh gì đó, Dương Lăng thật sự chuẩn bị hai thùng máu chó mực, một khi thực sự có điều quái dị liền tạt cho ông ta một thân máu chó. Hiện tại hắn ngược lại cũng không có gì lo lắng, cho dù là những tên gian lận hạ lưu, còn biết lạt mềm buộc chặt, trước hết cho mục tiêu một chút ngọt ngào, bốn tên yêu tăng này nịnh bợ hắn còn không kịp, đương nhiên sẽ không có ý định hại hắn, cho nên Dương Lăng to gan uống một ngụm.


-Ừ... Nữ Nhi Hồng tốt nhất, không hoàn toàn vậydường như còn thêm chút Trúc Diệp Thanh.


Dương Quốc Công thưởng thức hết rượu ngon nam bắc chính tông ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, sau đó ngạc nhiên vui mừng nói: -Rượu ngon, rượu ngon, quả nhiên là quỳnh tương ngọc dịch, cam thuần vô cùng. Ai nha nha, Dương mỗ có hồng phúc thế này, thật phải đa tạ bốn vị thánh tăng rồi. Bốn vị đại sư, mời ngồi, nơi này đã chuẩn bị chút món chay rượu chay, bốn vị đại sư ít nhiều hãy dùng một chút. Trí Thông hòa thượng phất râu dài, chắp tay cười nói: -A Di Đà Phật, các tín đồ chờ bên ngoài đã lâu rồi, bọn ta cũng nên sớm ngày đăng đài thuyết pháp tụng kinh. Còn về món chay rượu chayha ha ha


Ông ta cười to, quay lại nhìn tam tăng còn lại, Trí Thiện mỉm cười nói: -Không dối gạt Quốc Công, sư huynh ta tu hành đã hai giáp rồi, đạo hạnh ngày càng cao thâm, cách ngày thành công phi thăng đã không còn xa nữa, ngũ cốc giữa trần thế, ha hả, đã không biết hương vị vài chục năm rồi.


Nhìn Trí Thiện cả mặt hồng hào, đầu trán bóng lưỡng, lại nói tích cốc mấy chục năm, Dương Lăng thiếu chút nữa cười văng, vội vàng khen tặng nói: -Phải phải phải, những món phàm phu tục tử dùng này, sao có thể lọt vào pháp nhãn của bốn vị thần tăng chứ.


Hắn cung kính trả chén rượu cho tiểu sa di bên cạnh Trí Thiện, hỏi: -Vậybây giờ bốn vị đại sư lên đàn làm phépkhông phải không phải, giảng kinh tụng pháp chứ?


Trí Thiện đại sư khẽ vuốt cằm. Dương Lăng vội dẫn bốn tên giả thần giả quỷ đến trước đài. Hai hàng tiểu sa di lên đài trước tiên, mang theo bốn tòa bảo tọa liên hoa, còn có chuông đồng pháp khí, các loại dụng cụ, giữa đài cao đặt tượng Thích Ca Mâu Ni, phía sau tượng đặt pháp tọa, tỏ ý pháp sư thay Phật giảng giải.


Nhưng bốn vị pháp sư cũng không ngồi trên bồ đoàn trước tượng phật, mà là đến toà sen được đặt ở bốn góc của tượng Thích Ca Mâu Ni, mỗi người bước lên ngồi xuống, hai tay hợp thành chữ thập, tướng mạo uy nghiêm, giống như La Hán trước Phật.


Chuông kêu, gõ khánh, thắp hương, lễ bái, tiếng Phạn xướng lên thật du dương, nhất thời vạn chúng trang nghiêm. Trí Tuệ đại sư ngồi ngay ngắn bất động, lại cất giọng nói: -Phải biết nghe pháp là nhân duyên vô thượng, tất phải thành tâm, cung kính, ý không được loạn, nín thở vạn duyên, yên lặng nghe pháp, nếu có thể theo nếp thừa hành, vậy không phụ phật ân.


Chúng sa di cùng bách tính bên ngoài, thậm chí rất nhiều người trong đám quan viên đều hợp hai tay thành chữ thập, cùng kêu lên nói: -Cung thỉnh thánh tăng giải Như Lai chân nghĩa, Nam Vô Vân Lai Tập Bồ Tát Ma Ha Tát, Nam Vô Vân Lai Tập Bồ Tát Ma Ha Tát. Nam Vô Hải Hội Vân Lai Tập Bồ Tát Ma Ha Tát


Dương Lăng hai tay hợp thành chữ thập nhép miệng, tròng mắt xoay chuyển lung tung, chợt nhìn thấy Tống Tiểu Ái toàn thân khôi giáp, bên hông đeo kiếm, miệng ngậm một nhánh cỏ non mà nhấp như món gì đó, chân dài đong đưa, đi dạo dưới pháp đài, dáng người mỹ lệ được bao bọc trong bộ chiến bào ôm sát, đường cong dị thường mê người, dáng vẻ vừa phong độ lại vừa tuấn tú.


Lúc đối diện với ánh mắt của hắn, Tống Tiểu Ái nhướng mày liễu lên trước, ngọn cỏ trong cái miệng nhỏ khẽ vểnh kia chúi xuống dưới, Dương Lăng hiểu ý, khẽ vuốt cằm, cũng nhắm mắt lại niệm như thật -Nam mô bản sư Thích Ca Mâu Ni Phật...


Muốn lăn lộn ở Kinh sư, chỉ dựa vào to mồm thì làm sao hù người được chứ, bốn vị yêu tăng thật sự phải lận lưng vài bản Kinh Phật. Trí Thông thiền sư hô to Phật hiệu, xướng lên: -Bồ Tát Quán tự tại khi hành Bát Nhã Ba La Mật Đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách. Xá lợi tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy


Ông ta trước hết ngâm tụng một đoạn "Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh", sau đó nói: -Các vị các vị thiện tri thức, các vị pháp sư, các vị cư sĩ, hôm nay lão nạp tụng qua, ai ai cũng biết, tên là Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh. Chữ tâm này rất quan trọng, thành Phật cũng là tâm, tạo chúng sinh cũng là tâm, Thiên đường cũng là tâm, Địa ngục cũng là tâm, cho nên trong Kinh Hoa Nghiêm Quảng Phật trong có dạy "Nếu ai muốn thấy và muốn hiểu, chư Bụt có mặt trong ba đời, người ấy phải quán chiếu pháp giới, tất cả đều do tâm mà thôi".