Lưu Cẩn trầm mặt xuống quát: -Trương Vĩnh, ngươi mới đừng có không nể mặt! Ta niệm tình cũ ngày xưa, mới khách khí vài phần với người, đừng cho rằng ta không thu thập được ngươi. Ngươi cho rằng đầu nhập vào Dương Lăng làm một con chó giữ cửa thì có thể thuận lợi như ý sao? Nói cho ngươi biết, hiện tại ngay cả Dương Lăng ta cũng không coi ra gì, ngươi đừng có không thức thời như vậy.
Trương Vĩnh tức giận vô cùng bật cười, nhảy dựng lên mắng: -Con chó già ngươi! Uy Quốc Công đã giúp ta, nhưng người ta trước nay chưa từng can dự vào chuyện của ta, bất kể người ta quyền lớn thế nào, thế lớn ra sao, nhưng vẫn luôn thật lòng coi ta là bằng hữu. Chó giữ nhà? Nếu hôm nay ta quỳ xuống ɭϊếʍƈ ngón chân của ngươi, lúc đó mới là thật sự thành chó giữ nhà. Cái miệng của Lưu Cẩn ngươi cũng lớn quá đó, muốn nuốt ta sao? Cẩn thận nghẹn chết ngươi!
Những người khác vội vàng đứng lên khuyên can, vừa mới túm lấy lưng quần ấn Trương Vĩnh xuống. "Phù" một tiếng, trên mặt Trương Vĩnh phủ một chiếc khăn tay trắng, dọa cho mọi người nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, là Lưu Cẩn đối diện nhảy dựng lên, chỉ vào Trương Vĩnh mắng: -Đồ khốn khϊế͙p͙, hôm nay không thể so với lúc xưa, còn muốn giống như ngày trước ở Báo Viên, tạt ly rượu vào ta sao? Tên khốn kiếp mũi cao hơn mặt!
Đám người Cao Phượng vừa thấy vội vàng bước qua khuyên ông ta, còn chưa kịp vòng qua bàn, Trương Vĩnh tránh thoát khỏi Ngụy Bân, Khâu Tụ đang giữ ông ta, ném bầu rượu bạc qua, hung tợn mắng: -Lão tử cam lòng bị lăng trì, còn không tạt lão cẩu nô tài ngươi? Muốn xưng làm lão tử, trước hết kéo dài cái gì đó ra trước đi!
-Đồ chó hoang ngươi!
Lưu Cẩn giận dữ, lóe thân tránh thoát bầu rượu, quơ lấy chén rượu chiếc đũa chén đĩa bát đổ đập thẳng tới, Trương Vĩnh đỏ bừng cả mặt không nhượng bộ chút nào, vừa ném đồ vật, vừa mắng nói: -Hôm nay lão tử mời rượu, đã nể mặt ngươi rồi. Cho thể diện lại không cần, lão tử cứ sắp xếp huynh đệ trong Cẩm Y Vệ đó, có thể làm gì chứ?
-Có gan chúng ta tìm Hoàng thượng cho rõ ràng. Ngươi tức giận à? Không phải ngươi trông coi Ti Lễ Giám sao? Chi bằng toàn bộ nam nhân Đàm gia ngươi (Lưu Cẩn vốn họ Đàm) tiến cung làm nô, toàn bộ nữ nhân tiến cung làm tì, nở mày nở mặt lắm đó, cả nhà đoàn tụ!
Câu này rất ác độc, đâm thẳng vào chỗ đau của Lưu Cẩn, Lưu Cẩn gầm lên giận dữ, giọng the thé nói: -Tất cả buông ra! Ai mà cản ta, ta giết kẻ đó!
Nói xong giãy thoát khỏi mọi người nhảy qua liều mạng.
Trương Vĩnh đá văng cái ghế cái "rầm", bước nhanh bịch bịch bịch vài tiếng đến giữa phòng, vắt áo bào vào thắt lưng, soạt một tiếng bày ra tư thế đứng tấn, nghiến răng cười với ông ta: -Đến đây, đến đây, lão tử không đánh ngươi răng rơi đầy đất, ta không mang họ Trương!
Lưu Cẩn này mới tỉnh ngộ nhớ ra người ta có công phu đó, thật sự đi lên đó chỉ càng mất mặt, nhưng không lên lại không nuốt trôi cục tức này, đúng lúc này người nhà của Lưu Cẩn chạy ào từ ngoài vào, Trương Vĩnh nhìn thấy mắng: -Kéo bè kéo lũ đánh nhau sao? Người đâu!
Vài người từ cửa xông vào, một màu xanh của quan binh Kinh doanh, nhìn thấy lão đại đang đánh nhau với người ta, những quan binh này cũng không quan tâm đối phương là ai, soạt một cái liền rút đao ra.
Cao Phượng sốt ruột, vội vàng chạy ra giữa, lớn tiếng nói: -Ta nói này Lưu công công, Trương công công, hai vị đều là gia, là gia của ta, được chưa? Chúng ta không thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện sao? Lão huynh đệ cũng không dễ gì gặp được nhau mà!
Lưu Cẩn cũng không gọi người, những người này tiến vào cũng không phải để giúp đỡ, mà là có tin tức khẩn cấp nói với Lưu Cẩn. Hoá ra Lưu Cẩn nhúng tay vào pháp lệnh về muối, ban ra mệnh lệnh cấm lén lút bí mật mua bán muối. Nhưng khi thái giám Thường Hạo phụng mệnh đi Nam Kinh công cán, mang theo muối quan sung làm bạc mua máy dệt, lại bí mật mang theo muối lậu muốn vét một mớ. Trước đây thái giám thường làm chuyện này khi đi công cán, kết quả bị thám tử của Nội Xưởng điều tra ra, lập tức bẩm báo cho vài vị Đáng Đầu đang đảm nhiệm trong Nội Xưởng.
Tin tức chuyển đến chỗ Lưu Cẩn. Lưu Cẩn và Thường Hạo không có quan hệ cá nhân, liền lập tức phái người đi bắt Thường Hạo, còn đánh trượng cả Ngự Sử Tuần Diêm không tra ra Thường Hạo mang theo muối lậu, dẫn độ cả Diêm Vận Sứ Ninh Kỳ Nhuận giúp đỡ Thường Hạo vận chuyển muối lậu, thừa cơ tra tấn thu bẩn, xét nhà bọn họ cực kỳ sạch sẽ, ngay cả nữ nhi của Diêm Vận Sứ cũng bị bán đi, đổi thành ngân lượng bỏ vào túi riêng.
Cơn bão trừng phạt này quả thật có tác dụng, Diêm Vận Sứ các nơi đều không dám mạo hiểm, không ngờ bản thân Lưu Cẩn lại lấy danh nghĩa vận chuyển hải sản, bí mật buôn bán muối lậu. Cách làm thật hiếm có, những hải sản này nếu muốn giữ cho không hư, thì phía trên phải ướp muối, nhưng vấn đề là Lưu đại quan nhân người ta cả một xe muối chỉ có một con cá tượng trưng thôi, căn bản chính là trêu đùa chúng Diêm Quan trên đường mà.
Nhưng bọn họ lại cứ đụng phải một vị thanh quan. Vị Tuần Diêm quan này tra ra mười mấy xe muối lậu đều lập tức hạ lệnh thu lấy. Gia nô của Lưu Cẩn liền lặng lẽ xuất ra chiêu bài của Lưu Cẩn, vị quan Tuần Diêm kia lập tức cao giọng giống như sợ người bên ngoài không nghe được vậy mà mắng mỏ bọn chúng giả mạo người nhà Lưu công công, phạm pháp làm loạn, buôn muối lậu, còn muốn làm hại thanh danh của Lưu công công trong cung.
Quan Tuần Diêm tuyên dương khắp nơi hình tượng thanh quan cấm muối lậu, trừ tham ô của Lưu công công, xé nát tờ giấy nhắn của Lưu công công ngay tại chỗ, sau đó bắt hết những người buôn muối lậu đã không dám thừa nhận là người của Lưu Cẩn, lại không thể nói rõ bản thân mình rốt cuộc là ai về. Người của Lưu gia đã từng ngậm quả bồ hòn này khi nào chứ, quan trọng nhất là nếu những quan viên khác đều làm như vậy, vậy chẳng phải Lưu gia đã mất đi một con đường phát tài sao?
Cho nên người phụ trách nhận muối không đợi được nữa liền lên đường đi tìm, nhận được tin tức lập tức hồi kinh bẩm báo. Buôn muối lậu vượt quá số lượng quy định là phải chém đầu, Diêm Vận Sứ kia đã sắp đưa danh sách chém đầu lên rồi, trong những người bị bắt có cháu trai của Tứ quản gia, ông ta nhận được tin tức không hay, lúc này mới không đợi được Lưu Cẩn trở về, liền vội vàng chạy tới.
Lưu Cẩn vừa nghe quả nhiên giận dữ. Mười mấy xe muối đó, trộn thêm đất thêm cát vào, ban được biết bao nhiêu tiền chứ? Tiểu tử Trương Vĩnh này là đồ khốn kiếp, tên Diêm Vận Sứ nhỏ nhoi kia cũng là tên khốn kiếp, dám khiêu chiến với người của ta ư!
Lưu Cẩn dựng thẳng chân mày, đằng đằng sát khí nói: -Đi, đi Hộ Bộ ngay lập tức! Nuốt của ta bao nhiêu, ta bắt gã ói ra bấy nhiêu! Còn có cái thứ đui mù kia nữa, không trừng trị y thì y sẽ phản mất!
Lưu Cẩn quyền lực lớn hơn Trương Vĩnh, không thể đánh nhau được! Đừng nói những Xưởng Vệ này luôn ba phải trước mặt ông ta, cho dù hoàn toàn nghe lệnh ông ta, thì sở trường của những đặc vụ này cũng không phải là đánh nhau, sao có thể là đối thủ của quan binh Kinh doanh chứ?