-Muội cứ chờ xem, mặc kệ ai là bình thê ai là thị thϊế͙p͙, trong tương lai bước qua cửa Dương phủ rồi thì ngoài trừ đại phu nhân ra, cũng không ai có thể đè được vị trí của nàng ấy trong lòng Dương đại nhân đâu! Còn nữa trưởng nữ của đại nhân, lúc biết gọi cha rồi mới gặp được phụ thân, sao đại nhân có thể không thương yêu nó để bù đắp lại nỗi hổ thẹn của người làm cha chứ? Ha ha, chỉ chịu khổ một hai năm thì đã đổi được sự yêu thương vô hạn cả đời còn lại, đáng chứ! Đổi lại là ta, ta cũng sẽ nhịn!
Sở Linh líu lưỡi nói: -Thật là lợi hại! Nàng ấythật sự ai nhìn cũng thấy đáng thương, nô tỳ luôn cảm thấy đại nhân thật nhẫn tâm, tuy nói là trăm việc quấn thân không còn cách nào khác, nhưng cũng quá bất công đối với một vị tuyệt sắc giai nhân như vậy, nàng lại cam chịu khổ đau. Hóa rahóa ra, có điều tiểu thư vẫn lợi hại hơn, cũng chỉ có tiểu thư mới nhìn ra được.
Thành Khởi Vận cười nói: -Nói nàng cao minh chính là cao minh ở chỗ này, muội nhìn ra rồi thì sao? Đích thực nàng ấy đã chịu khổ, nàng ấy cũng thật sự chịu tội rồi, ai dám nói những lời này với đại nhân thì chính là châm ngòi ly gián, muội nhìn ra cũng chẳng có cách gì, muội nói có cao minh hay không?
-Có điều, Mã Liên Nhi thật sự yêu đại nhân rất sâu đậm, muốn có được thâm tình của đại nhân và sự yêu chiều với con cái của mình cũng không có gì đáng trách, lúc bắt đầu ai cũng chê ta, chỉ có Liên Nhi cổ vũ ta gả cho đại nhân, chính là vì nàng yêu đại nhân sâu sắc, biết được sự trợ giúp của ta đối với đại nhân, biết đại nhân nhà lớn nghiệp lớn nên cần vài người trợ giúp đắc lực. Ta cũng rất tán thưởng năng lực và tâm kế của nàng.
Thành Khởi Vận dứt lời, thở dài xa xăm, rồi lại nổi lòng đố kỵ: -Đáng tiếc thật, cho dù bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không bằng có may mắn. Bất luận là nàng hay là ta phí hết tâm cơ, dùng hết thủ đoạn, chẳng phải cũng chỉ vì có được lòng tiếc thương của đại nhân thôi sao? Nhìn xem bản lĩnh của Hồng nương tử người ta lớn đến đâu kìa, vừa thấy đại nhân thì mũi không phải là mũi, mắt không phải là mắt, động một chút thì rút kiếm chỉa vào đại nhân, đại nhân lại vội vàng theo đuổi nàng!
-Hừ! Đi thôi, đại nhân đang kê biên tài sản Ảm gia trong kinh thôi, lần này cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì, nhân cơ hội này chúng ta đi Thanh Châu, ta xem thử coi Hồng nương tử cô ta khoe khoang khoác lác đến cuối cùng là muốn chọc lỗ thủng gì để đại nhân đi vá đây!
-Còn hơn mười ngày nữa là qua năm mới rồi, Lý Đại học sĩ đã xin nghỉ phép muốn về quê thăm người thân, Hoàng thượng phê chuẩn rồi, chuyến này cũng phải đầu xuân mới có thể trở về.
-Ừm, Lý Đại học sĩ nghĩ thông suốt rồi, hiện nay một mình Lưu Cẩn nắm giữ triều cương, ông ta giả vờ câm điếc cũng được thôi. Bây giờ Lưu Cẩn đang tiến hành một đợt chỉnh đốn quan lại lớn, Lý đại nhân lại muốn về quê thăm người thân, ông ta không sợ khi về kinh rồi thì quan lại trong Kinh sư đều đã thay đổi hoàn toàn, không thể nào thu lại nước non xưa được nữa sao? Dương Lăng nhận lấy chén trà thơm mà Tiêu Phương đưa qua, nhướng chân mày nói.
-Gần tới cuối năm, dân chúng đều đổi y phục mới, mũ mới, dọn dẹp phòng ốc chuẩn bị đón tết, Lưu Cẩn cũng đang bận rộn, loay hoay trăm công ngàn việc, ngay cả chuyện đón tết cũng không quan tâm nữa. Ông ta chạy tới chạy lui trong cung ngoài cung, mọi việc đều tự làm, bận rửa sạch sẽ, rửa sạch sẽ thanh lý các nhóm quan viên mà.
Tiêu Phương khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên. Còn chuyện của công chúa, ông ta vẫn ngậm miệng không nói theo dõi diễn biến. Dương Lăng theo đuổi chính trị, trước nay vẫn luôn đi ngoài rìa, lần này vì mạo hiểm diệt trừ Lưu Cẩn nên phải bước lên quá xa, dù có thể một chiêu diệt gọn Lưu Cẩn cũng sẽ để lại rất nhiều hậu hoạn trong quan trường cho bản thân, chí ít hắn không thể danh chính ngôn thuận tham dự chính sự được.
Như vậy thứ mà hắn có thể dựa vào chỉ có sự tín nhiệm của Hoàng đế, và nghĩ cách để trở thành người đại diện cho lợi ích đoàn thể lớn nhất, từ đó mới dần dần tạo ra sức ảnh hướng đối với triều chính, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến thực quyền, hơn nữa vẫn luôn giấu mình sau màn, tiến có thể công, lui có thể thủ, vĩnh viễn không có khả năng vị người ta công kích trên chính đàn.
Từ xưa tới nay, lão đại trên chính đàn sau bức màn như vậy cũng có, nhưng chỉ dựa vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng thì khó tránh khỏi nguy hiểm, cần phải có một đoàn thể lợi ích khổng lồ chỉ nghe lệnh một mình hắn thì mới có hiệu quả được, tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn nhưng lại không có động tĩnh gì đối với Hoàng đế, đối với triều chính, đối với quan viên.
Dương Lăng hiện nay có được sự tín nhiệm của Hoàng đế, trong quân và địa phương cũng có một lượng lớn quan viên quan trọng ủng hộ và đề bạt, quan hệ mật thiết với đám người Khang Bình Hầu, và người sau khi rời khỏi chính đàn được thăng làm Quốc Công ngang hàng với Uy Quốc Công là Huệ Quốc Công, nên đã trở thành người đại diện lợi ích của đám công thần huân khanh trong triều đình.
Nếu hắn có thể lấy được công chúavậy thì những hoàng thân quốc thích như Thọ Ninh Hầu, Kiến Xương Hầu, Hạ Quốc trượng cũng rất dễ dàng xem hắn như người của mình. Năng lực của những người này tụ lại một chỗ thì sẽ là lực lượng không thể khinh thường được. Chỉ cần có thể nắm chắc cuộc hôn nhân này thì địa vị và ảnh hưởng chính trị sau này của Dương Lăng trong triều đương nhiên sẽ xảy ra sự biến hóa tương ứng. Nhưng Dương Lăng không phải loại người vì quyền lực mà không từ mọi thủ đoạn, nếu nói thẳng ra chỉ e là hoàn toàn tương phản, cho nên vẫn cứ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Tiêu Phương ngồi lại nâng chén trà của mình lên, nhẹ nhàng thổi lá trà nổi trên mặt nước, nheo mắt lại nói: -Dương Đình Hòa Đại học sĩ đã lén nói với ta, việc điều tra vụ án mưu sát Khâm sai ở Tứ Xuyên vẫn chưa có kết quả, thật sự làm mất hết thể diện của triều đình. Ông ta chuẩn bị hai ngày nữa sẽ xin nghỉ về quê, thứ nhất để thăm hỏi cha già, thứ hai là đôn đốc vụ án này.
Dương Lăng ngẩn ra, bắt đầu cảm thấy không đơn giản, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: -Làm trò gì vậy? Hai vị Đại học sĩ sao lại giống như đã thương lượng từ trước vậy? Trong này nhất định có quỷ.
Tiêu Phương cười ha ha, ông ta vuốt chòm râu nói: -Quốc Công, khảo hạch quan lại năm nay lại đổi trò rồi. Lưu Cẩn góp ý với Hoàng thượng, thay đổi chế độ khảo hạch sáu năm một lần đối với quan lại Kinh thành, ba năm một lần với quan lại ngoài kinh, cho phép Lại Bộ khảo hạch không định kỳ. Lại Bộ do Trương Thái trông coi, Trương Thái lại là tâm phúc của Lưu Cẩn, mục đích của ông ta còn cần phải hỏi sao?
-Đây là muốn bóp cổ bách quan từng giây từng phút, chỉ cần ngươi không đi theo ta, ta lập tức có thể điều tra ngươi, tìm được khuyết điểm của ngươi rồi thì đuổi ngươi đi! Điểm này thật lợi hại mà, những quan viên lúc trước không phục Lưu Cẩn nhưng chỉ cần chưa đến kỳ khảo hạch thì Lưu Cẩn không thể nào một tay che trời được. Bây giờ thì tốt rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay chỉnh người. Phái thanh liêm trong Kinh thành và những người không có tiền đút lót cho Lưu Cẩn ngày nào cũng tìm ba người chúng ta kể khổ, sắp năm mới rồi, bọn họ còn không tránh đi tìm sự thanh nhàn sao?