Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 443: 333-5: Công chúa Tu Duyên (5)

Trương Thái hậu soạt một tiếng đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét: -Nữ nhi đường đường là công chúa, sao lại có thể nói ra những lời này, Tam Đại học sĩ là trọng thần đắc lực, cũng không có ai nói ra cả. Việc này chung quy cũng là một việc đáng xấu hổ, từ khi nào thì nữ nhi trở nên to gan như vậy, không biết xấu hổ như vậy? Hôm đó ở dưới sân khấu ta đã cảm thấy kỳ quái rồi, nữ nhi quả nhiên đã âm thầm thích tên họ Dương kia!


Chỉ có mỗi mình Chu Hậu Chiếu là nghe không hiểu tâm tư của muội muội mình, y còn ở đó vui vẻ nói: -Ngự muội tốt của trẫm, muội còn sợ tương lai sẽ có người biến ra một lá hôn thư đến tranh chức Phò mã sao? Lá hôn thư kia nằm trong bụng Dương Lăng rồi, đã sớm tiêu hóa đến không ai nhận ra được rồi, ngựngự


Y liếc nhìn xung quanh, đột nhiên phát giác tất cả mọi người đều có chút không bình thường, không khỏi lấy làm lạ nói: -Xảy ra chuyện gì vậy?


Trương Thái hậu vung tay áo một cái, mặt phấn lạnh lẽo, quát lên: -Lập tức truyền ý chỉ của ai gia, triệu Trần Huy, Tôn Thế Bác vào cung, do ai gia, Hoàng thượng và Tam Đại học sĩ lựa chọn Phò mã cho công chúa! Mã Vĩnh Thành, dìu công chúa hồi cung!


-Dạ, nô tài tuân chỉ! Mã Vĩnh Thành vội bước đến trước mặt công chúa Vĩnh Phúc, vừa đưa tay định đỡ thì cứng đờ người ra không dám nhúch nhích.


Vĩnh Phúc quỳ ở đó, gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh như nước, nàng nâng tay phải lên, nhẹ nhàng lần mò đến giữa đầu rút ra một cây trâm ngọc xanh biếc trong suốt, để mũi trâm sắc nhọn ngay cổ họng mình, nhẹ nhàng nói: -Nữ nhi biết, chuyện này vi phạm tổ chế, nhưng nữ nhi cũng không muốn tùy người sắp đặt, chịu nỗi khổ tái giá. Mẫu hậu không đáp ứng dừng chuyện tuyển chọn Phò mã ở đây, đời này của nữ nhi sẽ không lấy ai khác, xin mẫu hậu cho phép.


Một đứa trẻ hiền lành dịu ngoan một khi bướng bỉnh lên mới lợi hại nhất, chín con trâu cũng đừng hòng kéo được, Trương Thái hậu bước tới trước một bước thì trâm nhọn trong tay Vĩnh Phúc liền đâm vào cổ họng, một giọt máu đỏ sẫm rỉ ra. Đáng thương cho công chúa Vĩnh Phúc cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã được người ta che chở như châu như ngọc, toàn thân trong sáng như ngọc, không chút tỳ vết nào, hôm nay lại vì Dương Lăng mà đổ máu hai lần.


Trương Thái hậu thấy thế thì tức giận đến run rẩy cả người, cười lạnh nói:
-Được, được, được! Con thật sự trưởng thành rồi, không ngờ còn không biết quy củ như vậy! Phò mã không chọn nữa, đưa công chúa hồi cung! Nói rồi phất tay áo dẫn theo cung nữ thái giám bên người đi thẳng đến hậu cung.


Trong lòng công chúa Vĩnh Phúc trầm xuống, hai hàng lệ tuôn chảy, nàng yên lặng cúi đầu, đứng dậy rời đi.
Đôi mắt gian trá của Tiêu Phương chuyển động nhanh như chớp: cuối cùng cơ hội cũng tới rồi.


Đột nhiên ông ta cũng đứng lên nói: -Hoàng thượng, lão thần có chút bí bách, cáo lui một chút. Chính Đức mờ mịt gật đầu, y cũng vội vàng đi ra ngoài.


Lúc này Chính Đức cũng đã đoán ra tâm ý muội muội: -Muội ấythích Dương khanh? Việc này không thể làm được, muội ấy thích ai trẫm cũng đều có thể giúp muội ấy, chỉ cần bản thân muội ấy vui vẻ là được rồi. Nhưng Dương khanh Dương Lăng có vợ rồi! Thời Đông Tấn cũng có tiền lệ công chúa gả cho người đã kết hôn, người lấy là đại danh nhân Vương Hiến Chi. Nhưng sau khi Vương Hiến Chi nhận hoàng mệnh, cũng phải bỏ vợ mới lấy công chúa được. Muội muội à, hoàng huynhhoàng huynh vì muội mà buộc Dương Lăng bỏ Ấu Nương tỷ tỷ, việc này làm sao huynh làm được đây?


Tiêu Phương lấy cớ mắc tiểu bỏ trốn, vừa ra khỏi cung Từ Ninh thì đảo chân, thất tha thất thểu đuổi theo công chúa Vĩnh Phúc. Công chúa Vĩnh Phúc vừa đi vừa khóc, chợt nghe phía sau có người gọi, quay đầu lại nhìn thì thấy Tiêu Các lão hơn tám mươi tuổi, mái tóc trắng xóa đang chạy bước nhỏ đuổi theo, vội vàng lau nước mắt, khẽ thi lễ nói:


-Tiêu Đại học sĩ. Tiêu Phương thở hồng hộc hổn hển, thử thăm dò hỏi: -ỪmĐiện hạ, lão thần mạo muội, công chúa điện hạ muốn gả chogả cho người nuốt hôn thư của công chúa sao?


Vĩnh Phúc đảo mắt không trả lời. Tiêu Phương đưa tay vuốt râu, nghiêng mặt sang bên liếc trộm vẻ mặt công chúa, rất âm hiểm nói: -Lão thần đã hơn tám mươi, cũng rất mềm lòng, sao có thể chịu được nỗi khổ sinh ly tử biệt của các cô gái trên đời này chứ, chỉ đáng tiếc không biết tâm ý của công chúa, lão thần muốn ra sức giúp đỡ nhưng lại sợ đường đột.


Ánh mắt Vĩnh Phúc sáng lên, vội vàng nói: -Tiêu đại nhân, ngàingài có cách khuyên mẫu hậu ta hồi tâm chuyển ý sao?
Tiêu Phương lại nhíu mày nói: -Phía Thái hậu chắc chắn rất khó. Có điềucông chúa vàvà người nuốt hôn thư của công chúa là lưỡng tình tương duyệt, lén định chung thân sao?


Vĩnh Phúc ngẩn ra, sắc mặt thẹn thùng ửng đỏ lên, cúi thấp đầu yếu ớt nói: -Hắnhắn không biết tâm ý của ta.


Tiêu Phương nói: -Chuyện nàykhó làm rồi. Thái hậu đang nổi giận, cho dù Thái hậu thương công chúa nhưng chuyện hồi tâm chuyển ý thì phải từ từ thuyết phục nữa chứ? Chuyện tuyển Phò mã thiên hạ đều biết, nếu công chúa đột nhiên hứa gả cho quan tuyển hôn, vậy sóng gió có thể giảm bớt không? Người kia còn chưa biết tâm ý của công chúa, chắc công chúa không hi vọng Hoàng thượng hạ chỉ buộc hắn lấy vợ chứ?


-Người kia là nam tử trọng tình trọng nghĩa, vì thê tử mà có thể cự tuyệt không nhận thánh chỉ đó. Nếu đương kim công chúa Vĩnh Phúc qua cửa, vậy vị trí chính thê nhất định phải có được, cho dù công chúa không để ý, nhưng thể diện của hoàng gia thì phải để ý, chỉ là không biết hắnhắn có chịu vì công chúa mà từ bỏ nguyên phối hay không thôi?


Nghe xong những lời này, công chúa Vĩnh Phúc sững người. Nghe nói Thái hậu muốn chọn Phò mã cho nàng, trong lòng nàng đã quýnh lên, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ là lật bài ngửa với Thái hậu, biểu hiện rõ tâm ý của nàng. Thái hậu vừa phản đối, nàng liền giận nói không gả cho ai cả, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Vừa nghe Tiêu Phương nói mới tỉnh ngộ lại, cho dù qua được ải của Thái hậu, chỉ e sự việc cũng không dễ làm như vậy, căn bản chính là khó khăn trùng trùng, ngay cả hắnhắn có thích mình hay không cũng là do nghe xong chuyện nuốt hôn thư mà tự mình suy nghĩ mà thôi.


Vĩnh Phúc vừa nghĩ thì quẫn bách tuôn ra một thân mồ hôi: -Sao ta lại ngốc như vậy chứ, bây giờ làm sao mới được đây? Ta không muốn đoạt vị trí của Ấu Nương, nhưng cho dù là triều đình, dân chúng, hay là hắn, nàng.sẽ muốn như vậy sao?


Nàng vội vàng hỏi Tiêu Phương: -Tiêu đại nhân, ngàingài có cách gì giúp ta không?


Tiêu Phương chậm rãi nói: -Nếu muốn bình ổn sóng gió tuyển hôn này, công chúa phải định được thân phận. Nếu muốn Thái hậu hồi tâm chuyển ý, thì phải dùng tình thân mẫu tử để từ từ khuyên nhủ tác động; nếu muốn người kia cam tâm tình nguyện lấy công chúa làm bình thê, mà không vì quy củ hoàng gia mà xua đuổi thê thϊế͙p͙, tất cả những chuyện này nếu muốn đạt được mục đích, thì công chúa phảicó một thân phận thích hợp, rồi chờ đợi thời cơ thích hợp hơn.


Công chúa Vĩnh Phúc nín thở nói: -Tata không để ý thân phận địa vị, nhưng tata phải làm sao đây?


Tiêu Phương nheo mắt lại nói: -Trước kia, có một vị công chúa, khi Hoàng thượng muốn gả nàng cho Thổ Phiên Tán Phổ, nàngcũng đang mười sáu tuổi. Để tránh lấy chồng nơi tái ngoại xa xôi, liền tuyên bố muốn cầu phúc cho ngoại tổ mẫu nên xuất gia làm đạo sĩ, dọn ra đạo quán bên ngoài, đợi khi việc hòa thân lắng xuống, nàng mới hoàn tục, gả cho lang quân như ý


-A! Thái Bình công chúa...