Tiểu Dương Đại Nhân để ý nhất là hắn. Tiểu tử kia cuộn lại trong lòng Dương Lăng, được bao lấy bằng tấm thảm lông lạc đà cực kỳ kín đáo, trên đầu còn đội một chiếc mũ da hổ lông mềm như nhung, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, hai tròng mắt đen tuyền trong suốt, mở to nhìn các vị di nương đang đốt pháo bông.
Nói là đốt pháo bông cho hắn, nhưng Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai lại vừa kêu vừa đùa, chơi vui vẻ hơn bất cứ ai, ngay cả Ấu Nương cũng hưng phấn bừng bừng gia nhập vào, chỉ có Cao Văn Tâm tuy cười thật tươi nhưng chung quy tính trẻ con cũng ít, nàng dịu dàng đứng bên cạnh Dương Lăng, thỉnh thoảng kẹp lại góc chăn cho cục cưng.
- Này, hôm nay thiên thời địa lời nhân hòa, đừng có đốt pháo, các nàng đến phòng khách đánh bài đi. Chuyện tuyển Phò mã cũng gần xong rồi, bây giờ chỉ còn hơn hai mươi ứng viên thôi. Đã bảy tám ngày rồi ta không có đi, bây giờ phải đi tuyển chọn, được rồi được rồi, chúng ta về đi.
Dương Lăng ôm nhi tử vừa xoay người thì giống như bị người ta bấm một cái vậy, tiểu tử kia đột nhiên khóc rống lên. Ấu Nương vội vàng bỏ pháo xuống chạy qua, Dương Lăng vội vàng ôm nhi tử quay lại nhìn pháo đang cháy, Tiểu Dương Đại Nhân hai mắt tỏa sáng, tiếng khóc két một cái thì dừng lại.
Dương Lăng đưa nhi tử cho Ấu Nương, dở khóc dở cười nói: - Đây là đứa nhỏ hư đốn gì vậy, nhiều đồ chơi vậy mà không chơi, lại cứ thích ra ngoài đi dạo, lại còn xem pháo.
Hàn Ấu Nương ôm nhi tử qua, hôn một cái lên má nó, thản nhiên nói với Dương Lăng: - Con trai mà, xông xáo một chút không tốt sao? Ha ha, tướng công bận công sự thì đi đi, hiếm khi Ngọc Nhi các nàng cũng chơi rất vui vẻ, bọn muội ở đây thêm một lát rồi về phòng.
- Ừ, sắp nổi gió rồi, đừng ở ngoài quá lâu, cẩn thận lạnh. Dương Lăng như được đại xá rởi khỏi hậu hoa viên, lập tức đến tiền sảnh gọi Lưu đại bổng chùy nói: - Chuẩn bị mã xa đến Chư Vương Quán
Thân hình Lưu Đại Bổng Chùy thẳng tắp, thẳng thắn đáp: - Quốc công gia đợi một lát, ta gọi bọn thị vệ.
Nói xong Lưu Đại Bổng Chùy xoay người, thân hình giống như một cây lao vậy, tác phong tướng mạo nhà binh vô cùng nghiêm túc, trước nay chưa từng thấy. Dương Lăng hiếu kỳ, vội nói: - Đợi đã, Đại Bổng Chùy, lúc ngươi ở trong quân cũng không tuân thủ quy củ như vậy, sao bây giờ lại hóp bụng ưỡn ngực nghiêm chỉnh như vậy hả? Bây giờ không giống như trong quân, không cần gò bó như vậy.
Lưu Đại Bổng Chùy nhếch miệng cười nói: - Tiểu nhân không bị gò bó.
Gã kéo kéo góc áo, ngại ngùng cười nói: - Tay nghề may áo của Tiểu Vân cô nương rất tốt, nhưngquần áo may hơi nhỏ chút, tiểu nhân không đứng thẳng chỉ e sẽ làm rách quần áo mất.
Dương Lăng nghe thấy thì cười ha ha, nói:
- Quản gia, gọi Tiểu Vân ra đây đo lại cho Đại bổng chùy, vừa hay sắp năm mới rồi, bảo nàng làm lại một bộ cho Đại bổng chùy.
- Không cần không cần. Đại Bổng Chùy vội vàng lắc đầu: - Nàng làm bộ mới bồi thường cho tiểu nhân, có lòng là được rồi, thật không dám làm phiền người ta.
Lần trước y phục của Lưu Đại Bổng Chùy bị Vân Nhi giở trò, lấy kéo cắt lộn xộn tán loạn, sau đó mới ra sức giặt cho gã, một mực nói là y phục của gã hư rồi, kết quả là vừa giặt thì liền nát. Lưu Đại Bổng Chùy biết rõ đây là một cái cớ, trong lòng khó chịu nên chạy đến hậu viện muốn tìm nàng ta lý luận.
Tiểu Vân là nha hoàn bên cạnh đại phu nhân Hàn Ấu Nương, nghiễm nhiên là nội tổng quản trong phủ Quốc công, tôi tớ nô tỳ từ trên xuống dưới ai mà không nói giúp cho nàng ta chứ, kết quả là Lưu Đại Bổng Chùy vốn không tức giận, nhưng bị bọn họ ngươi một câu ta một câu chế nhạo một phen, liền nổi giận lôi đình, dứt khoát há miệng mắng to lên.
Hàn Ấu Nương nghe được tin tức thì ra hỏi, biết được người bên cạnh mình ức hϊế͙p͙ gia tướng hộ viện, liền hung hăn răn dạy Tiểu Vân một phen, sau đó đưa cho nàng ta một xấp vải, phạt nàng ta làm lại một bộ bồi thường cho Lưu Đại Bổng Chùy. Tiểu Vân thấy Lưu Đại Bổng Chùy xoay tới xoay lui, chỉ nhìn thân hình của gã một cái liền tức giận bất bình bỏ đi, kết quả lần này cũng không phải là thật lòng muốn chỉnh gã, nhưng lại bị bộ y phục này làm cho nghẹn khuất.
Vốn dĩ việc này cứ như vậy là được. Nhưng đám chị em trong hậu viện lại nhàn rỗi không gì làm, không dễ gì mới có việc vui như vậy nên thường xuyên lấy chuyện của Lưu Đại Bổng Chùy và Tiểu Vân ra đùa giỡn. Lúc mới bắt đầu nàng ta cũng không tránh khỏi xấu hổ quẫn bách, nhưng chuyện giữa nam và nữ lạ như vậy đó. Vốn dĩ trong lòng không có người này, nhưng ngày nào cũng có người nhắc tới người này trước mặt nàng ta, lại còn kéo bọn họ vào chung một chỗ đùa giỡn vô số lần, rồi thì tư thái oai hùng anh dũng của Lưu Đại Bổng Chùy cũng dần dần ghi dấu trong lòng Tiểu Vân.
Phải nói là hiện tại Lưu Đại Bổng Chùy là đầu lĩnh gia tướng mà triều đình phê chuẩn cho vào phủ Uy Quốc công, bổng lộc, phẩm cấp khi còn trong quân cũng là thất phẩm, nếu cẩn thận tính ra thì nàng không xứng với người ta. Trong lòng cô nương có tâm sự nên mỗi lần thấy Lưu Đại Bổng Chùy thì thần thái lại không được tự nhiên. Ấu Nương và Tiểu Vân sớm chiều làm bạn nên dần phát hiện tâm tư của nàng. Hai ngày nay có nhắc qua với Dương Lăng, Dương Lăng cũng có lòng thúc đẩy việc tốt này, cho nên nhân dịp tạo cơ hội cho bọn họ.
Lưu Đại Bổng Chùy dẫn theo đám gia tướng đi lấy xe ngựa binh khí ra, Tiểu Vân cũng cầm một cây thước tới gian nhà chính.
Dương Lăng cười mỉm chi nói: - Tiểu Vân, hai ngày trước làm bộ quần áo kia cho Đại Bổng Chùy, tay nghề cắt may không chê vào đâu được. Đại bổng chùy thích lắm, đáng tiếc là kích cỡ hơi nhỏ, gã mặc vào sợ sẽ bị căng rách nên đi đường cẩn thận vô cùng, với cái khổ người đó thì việc này chẳng phải là hành xác sao? Tay nghề của cô khéo léo, phiền cô đo lại khổ người gã, rồi may lại một bộ khác đi. Cũng sắp qua năm mới rồi, làm xong y phục, ta sẽ bảo Đại Bổng Chùy phát một phần quân lương cho cô coi như quà cuối năm.
Khuôn mặt Tiểu Vân đỏ lên, cực kỳ nhanh nhẹn liếc nhìn Đại Bổng Chùy đang ở phía sau một cái, quỳ xuống nói:
- Lão gia dặn dò, Tiểu Vân dĩ nhiên tuân mệnh.
Dương Lăng cười cười, vừa chạy ra ngoài vừa nói to: - Đại Bổng Chùy, đi, để Tiểu Vân cô nương đo người cho ngươi, nhanh lên coi, phải lập tức vào thành đó.
Lưu Đại Bổng Chùy thẹn thẹn thùng thùng đi vào trong nhà. Phía sau vang lên tiếng cười trộm của đám anh em. Cao quản gia lớn tuổi thành tinh, Đại Bổng Chùy còn chưa vào nhà thì lão đã bơi ra ngoài như con cá vàng vậy.
Lưu Đại Bổng Chùy cao lớn vạm vỡ, đáng thương cho Vân Nhi cô nương dáng người nhỏ xinh cầm thước mềm đo vòng eo cho gã quả thật giống như dang đôi tay nhỏ bé ôm lấy vòng eo của gã vậy, chẳng những cô nương đỏ bừng cả mặt, mà ngay cả Đại Bổng Chùy mặt than cũng hóa thành màu gan lợn rồi.
Cô nương đo xong vóc người, lại ngồi xổm xuống đo chân gã, Lưu Đại Bổng Chùy ha ha nói: - Chân...chân cũng phải đo à?
- Ừm, người tangười ta có chút vải vụn, không làm được cái gì cả, làmlàm giày cho ngươi cũng được. Ngươichịu không? Tiểu Vân cô nương ngẩng đầu liếc gã một cái.