Sốt ruột liều lĩnh, tích cực làm cải cách tiên phong. Hoặc là sẽ bị các thế lực lao tới ngũ mã phanh thây, hoặc là chính sách quá lý tưởng hóa, biến thành bước nhảy vọt hại nước hại dân. Nước ấm luộc ếch không thể dẫn tới sự biến đổi quá lớn của xã hội. Cuộc cải cách xã hội này cơ bản mới có thể thâm hậu, không thể vội vã hành quân sau đó mới phát hiện ra hàng loạt những vấn đề xã hội không thể điều chỉnh mâu thuẫn xung đột mà càng xảy ra kịch liệt.
Nhưng như vậy, thời gian tiêu tốn cũng nhiều hơn. Điều đó không thể không quan tâm tới những dân tộc du mục này ở bên ngoài. Nguy cơ của Trung Quốc từ xưa tới này đều là từ phương bắc tới. Dương Lăng không thể không cẩn thận giải trừ sự chú ý mở đường biển Giang Nam đối với tâm huyết này.
Dương Lăng dùng binh, từ trước đến giờ binh mã chưa động, “lương thảo” đi trước. Trong chiến dịch lớn lần này, từ trước đến giờ không thể nhất thời để tâm huyết dâng lên cao trào, dựa vào linh cơ gì mà điều động hàng chục vạn đại quân, tài lực khuynh quốc cũng nhất thời không thể chuẩn bị được.
“Lương thảo” này của hắn có lẽ bao gồm công tác chuẩn bị ở các phương diện như tình báo, tuyên truyền. Nếu thực sự quyết chiến chỉ cần một tháng, những công tác chuẩn bị ở thời kỳ đầu này có lẽ sẽ phải mất một năm, thậm chí là vài năm mới có thể nắm bắt được tiên cơ, ổn thao thắng khoán.
Hạ Hiểu Văn thấy Dương Lăng không dặn dò thì thêm, liền chắp tay lui xuống chờ lệnh. Dương Lăng dừng lại, thở dài một cái: Rất hay, Lưu Cẩn đã ra tay rồi. Toàn bộ thực lực của ta đều tạm thời bước vào thời kỳ mai phục, để cho tên Lưu công công không kiêng sợ chút nào này biểu diễn một phen. Không cho hắn ta lại làm ra hành động gì lớn nữa, không để cho đám phản loạn hắn ta xa lánh, một đòn trí mạng.
Làm như vậy, căn bản không cần tưởng tượng, có thể đoán được đối với người dân, quan liêu mà nói sẽ tạo thành một tai nạn. Nhưng, sự hy sinh tạm thời này là cần thiết. Nếu thực sự đấu với hắn ta mấy chục năm, sự hao tổn đó mới càng chí mạng, đau nhiều … không bằng đau ít!
Trên thành cổ Kê Minh Dịch, mình đích thân đốt quả pháo đó, tiếng chân cụt tay đứt vang lên, lần lượt hiện lên trước mắt. Dương Lăng lắc đầu, xua tan đi tạp niệm trong lòng. Bước ra nói với Lưu Đại Bổng Chùy đang chờ ở cửa đối diện:
- Đi, kêu người đạt sơ tuyển hậu đường đều tự viết lại lai lịch, giao cho Tất công công. Sau đó trở về chờ thông báo của ta. Lát nữa chúng ta sẽ hồi phủ.
Sau nhà ngang "Chư Vương Quán", những thanh niên đạt ở cuộc sơ tuyển đều mặt mày hớn hở, chào hỏi lẫn nhau, thỉnh thoảng còn phát lên tiếng cười sảng khoái. Ai nấy đều kề vai sát cánh bên nhau, nhìn bộ dạng đó, giống như là huynh đệ thân sinh.
Chỉ có điều huynh đệ thân sinh trong viện tử này chỉ có mấy chục người. Công chúa Đại Minh đang chờ gả lại chỉ có một. Những người thoạt nhìn nói chuyện vui vẻ này, thân nhau như huynh đệ chờ tuyển Phò mã gia. Nếu không vì mấy chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm, không chừng các tay khoác trên cổ “huynh đệ ruột” sẽ tiện tay bóp xuống, bóp chết từng người từng người một.
Ôi, lại có một người vào, mọi người chờ tuyển Phò mã cẩn thận đánh giá một chút, trong ánh mắt bỗng hiện rõ sự cảnh giác:
- Tiểu tử này tướng mạo xuất chúng hơn mình. Con mẹ nó, ngươi có bản lĩnh thì đi thi Trạng nguyên, cùng tranh cướp Phò mã với chúng ta, ngươi cũng thật không biết xấu hổ.
Đúng lúc này, lại có ba vị nữa đi vào. Người đi sau cùng trên ngoài khác chiếc áo bào, là người đàn ông khoảng 30 tuổi, không giống người ứng lệnh triệu tập. Hai người phía trước một cao một thấp tuổi tác cũng không lớn. Nhưng người ta … cũng rất tuấn tú!
Chàng thiếu niên trắng ngần, mặt đẹp như họa, có tìm cả kinh thành này cũng tìm không ra vài người. Họ …. Họ cũng là chờ tuyển Phò mã sao? Vậy ta còn có cơ hội không? Con mẹ nó, ngươi có bản lĩnh thì đi thi Trạng nguyên đi, cùng tranh cướp Phò mã với chúng ta, ngươi cũng thật không biết xấu hổ.
Hai vị Công chúa cải trang thành đàn ông lập tức trở thành kẻ địch của nhân dân. Mọi người vừa ghen tị vừa hận. Cái lợi giả vờ tao nhã, rộng rãi rộng lượng này đều không nhìn thấy. Họ đều là thiếu niên 15, 16 tuổi, không có tâm cơ thâm trầm, lập tức có người không kiềm chế được mà bắt đầu gây chuyện.
- Ây da, sao lại có người da như đánh phấn vậy, bát tự nhẹ, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như cô nương phải không? Người như vậy cũng không biết xấu hổ mà còn tới tuyển Phò mã sao? Công chúa có thể chú ý tới cái loại như ngươi sao? Mọi người hãy nói xem.
- Ha ha, đừng nói như vậy, có lẽ hai vị tiểu ca này vốn là muốn vào chọn tướng công, không cẩn thận mà đi nhầm cửa. ads by ants Hai người thiếu niên này có sức uy hϊế͙p͙ quá lớn đối với mọi người. Tất cả đối thủ cạnh tranh đều tạm thời đứng về một bên doanh trận, bắt đầu nhất trí đối ngoại.
Vĩnh Thuần hứng trí bừng bừng muốn xem xem trong đám người này tiểu tử nào may mắn như vậy, có khả năng trở thành anh rể của nàng. Bỗng nghe thấy một giọng chanh chua, lúc đầu khiến người ta ngẩn người ra, sau đó mới đoán ra được đối tượng chế nhạo từ ánh mắt cố ý của mọi người là hai tỷ muội mình.
Công chúa Vĩnh Thuần chỉ ngón trỏ vào mặt mình, không dám tin mà nói:
- Các …. Các ngươi là nói ta sao? Ái nam ái nữ? …. Ta là ái nam ái nữ?
- Hê hê … ha ha …
Tiếng cười chế nhạo bỗng cang lên khiến Vĩnh Thuần tức giận. Đôi mắt to tròn của nàng trợn ngược lên, quát:
- Làm càn, các ngươi thật to gan, dám nói chuyện với bổn … bổn công tử như vậy, muốn vả vào miệng không?
- Ha ha ha, ngươi có 14 tuổi, tiểu huynh đệ, trẻ con chưa sạch hôi sữa đã tới tuyển Phò mã, cọng lông cũng còn chưa đủ dài đã tới rồi sao?
Con trai thứ của chủ thợ may Mạch Thị Thành là Mạch Tử Uy nhướn mày nói.
Chỉ là một câu tỏ vẻ khinh miệt. Nhưng nhị thiếu gia họ Mạch này đã gặp đại họa rồi.
Vị này trước mắt là Công chúa, hơn nữa là một tiểu Công chúa Vĩnh Thuần, thướt tha xinh đẹp 13 tuổi. Cơ thể vừa mới dậy thì, chỗ đào nguyên vừa mới nhú lên, không biết vì sao lông chỗ ấy dài ra, hôm trước Vĩnh Thuần mới sợ hãi liền lén tới hỏi tỷ tỷ. Bây giờ đối với câu “lông còn chưa mọc đủ” này thực sự là nhạy cảm tới mức không thể nhạy cảm hơn được nữa.
Vẻ mặt Vĩnh Thuần đỏ lên như tiết gà, hai mắt trợn trừng, quát tháo:
- Ngươi …. Đồ chó xấu xa ngươi! Muốn ăn đòn!
Đừng tưởng nàng là một tiểu cô nương, ngày thường ở trong cung đánh cầu, đá cầu, hoạt bát vô cùng. Tính cách của nàng trong số ba huynh muội là giống Chu Hậu Chiếu nhất, còn thường thường theo thị vệ trong cung luyện tập vài cái khua chân múa tay. Thị vệ trong cung đều rất thích vị tiểu Công chúa này. Nhưng nàng chỉ là chơi đùa thôi, đâu chịu vất vả luyện tập chứ.
Khó mà được vị tiểu Công chúa này nói ngọt, mở miệng một tiếng “Trương Sư Phó”, “Lý Sư Phó”. Những thị vêk đó liền vắt óc suy nghĩ chút chiêu thuật chuyên môn công kích người khác truyền cho nàng làm tổn hại tới xương cốt người khác. Xem ra, người con gái này ngay từ ban đầu đã có thuật phòng thân rồi.
Nàng bước lên phía trước, đưa bàn tay ra, dùng chiêu “Nhị long đoạt châu”, ngón tay của hai bàn tay xiên thẳng vào mắt của Mạch nhị thiếu, Mạch Tử Uy sợ hãi giơ tay lên ngăn lại. Công chúa Vĩnh Thuần liền đưa nắm quyền rảnh rỗi trái lên, dồn sức “Mãnh hổ đào tâm” vào giữa ngực bụng của đối phương. Khí lực không lớn, nhưng là đánh vào giữa ngực bụng, đó là nơi tập trung kinh mạch thái dương của người luyện võ, lập tức đánh cho Mạch nhị thiếu giống như con tôm cuộn tròn dưới đất, tứ chi mềm nhũn, không thể dậy nổi.