Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 383: 320-2: Một cành hồng hạnh leo ra khỏi tường (2)

Thạch Văn Nghĩa khổ sở hết sức nhưng không nói ra được, vẻ mặt cầu xin nói với Lý Đông Dương:
- Lý đại nhân, ngài xem hạ quan chuyện này hạ quan
Lý Đông Dương liền chen ngang nói:


- Ây da, Thạch đại nhân, ta đã quên một chuyện. Cung cấm vừa đóng, muốn đến trước Ngọ Môn truyền lời không được nữa rồi. Có điều ngài là Cẩm Y Vệ. Cung cấm không thể mở cửa, nhưng vẫn có thể đến gần. Dương đại nhân may mắn thoát nạn là chuyện vui lớn bằng trời. Nếu đợi đến ngày mai mới báo cho Hoàng Thượng biết, Hoàng Thượng nhất định sẽ trách phạt ngài nặng lắm. Ngài còn không mau cùng Dương đại nhân đi báo tin vui này cho Hoàng Thượng đi?


Mắt Thạch Văn Nghĩa sáng lên, nghĩ bụng:
- Ồ, ý là bảo ta đổ hết lên người Dương Lăng sao? Chủ ý này không tồi.
Y lập tức đi lại gần một cách nồng nhiệt, khom người chắp tay thi lễ:
- Chúc mừng Dương đại nhân bình an trở về, hạ quan đưa ngài đi Ngọ Môn báo tin cho Hoàng Thượng.


Dương Lăng nghĩ bụng:
- Cái gì mà đi hết đi, đi hết cả đi. Giống như đám người này nghênh đón ta. Lão hồ ly này Thôi đi, dù sao ta vốn muốn cứu người, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn trách ta, thì ta lại cùng Tây Nhai tiên sinh (Tây Nhai, là hiệu của Lý Đông Dương) tranh luận vậy.


Dương Lăng cũng giả vờ hồ đồ nói:
- Nếu đã như thế, bổn quan đi gặp Hoàng Thượng trước. Ba vị Đại học sĩ
Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua khuôn mặt của ba người, vái chào thật sâu.


Trong con ngươi của Lý Đông Dương hiện lên sự nhẹ nhõm và khoái trá. Kế sách chính trị của Dương Lăng càng lúc càng cho thấy tính chính xác của hắn. Công lao hắn chống trả lại các thế lực hải ngoại, cũng khiến Lý Đông Dương khâm phục hắn từ đáy lòng. Hiện tại, hảo cảm của lão đối với Dương Lăng đã vượt xa so với Dương Lăng lúc mới vào kinh. Lúc lão ở trước mặt Trương Hoàng hậu dùng kế hộ giá, nhìn thấy Dương Lăng lão thật sự là rất vui mừng.


Dương Đình Hòa cũng khách khí hơn lúc trước, nhất là từ khi Dương Lăng tiến cử con y, Dương Lăng là người dẫn bước cho ái tử của y. Hơn nữa Lưu Cẩn kia thật sự còn ương ngạnh gấp trăm lần, đáng ghét gấp ngàn lần, đáng chết gấp vạn lần hơn Dương Lăng. Cho nên y càng có hảo cảm đối với Dương Lăng.


- Đáng tiếc, hắn và tên khốn Dương Nhất Thanh kia là bạn tốt, bằng không Hầy!
Dương Đình Hòa khẽ thở dài, cũng khom người thi lễ với hắn.


Về phần Tiêu Phương thì không cần nói. Tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng như đã nói vạn lời, đối với người bạn vong niên này chỉ nhìn nhau mà cười. Dương Lăng liền xoay người đi. Hắn vừa xoay người lại, thì hét lên một tiếng. Ngày hôm nay có nhiều người bị hắn dọa, giờ rốt cuộc cũng bị người dọa.


Ngô Kiệt không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đứng sau lưng hắn như âm hồn, nước mắt lưng tròng, miệng nở nụ cười. Dương Lăng hơi sửng sốt, rồi mới kinh hỉ gọi một tiếng:
- Ngô lão!


Ngô Kiệt mặc một bộ áo bào màu xanh, là cách ăn mặc thông thường, bên cạnh còn có mấy người đàn ông mặc thường phục thân hình trông rất dũng mãnh, có lẽ là người lão mang theo bên cạnh. Nhìn mặt mũi củ lão, hiện rõ mấy nét tiều tụy, hai mặt đầy tơ máu. Mấy ngày nay, vị Đại Đáng đầu này không biết ngày đêm bận bịu vì Dương Lăng, cũng mệt đến không chịu nổi.


- Ngô lão, cực khổ cho lão rồi.
Dương Lăng cầm đôi tay già của Ngô kiệt, nhẹ giọng nói.


- Đại nhân bôn ba ở ngoài mới thật sự là cực khổ. Chúc mừng đại nhân đã bình định được loạn ba phía Oa, Di, Man trong thời gian ngắn, uy danh trở về. Đại nhân đi gặp Hoàng Thượng trước đi, chúng ta là người trong nhà, thời gian gặp nhau còn nhiều.
- Được rồi!


Dương Lăng vỗ vỗ lên cánh tay của Ngô Kiệt, rồi nói với Thạch Văn Nghĩa:
- Thạch đại nhân, xin mời.


Trên vũ đài trong hoàng cung đang có vở tuồng. Vở tuồng này hẳn chính là nguyên mẫu của kinh kịch "Cam Lộ tự" của đời sau. Nhưng kiều đoạn nổi tiếng nhất trong Cam Lộ tự là đoạn Kiều Lão khuyên Thiên Tuế chớ nói ra chữ giết. Lúc này do chịu ảnh hưởng của không khí thời thượng của Đại Minh, diễn viên chính lại là Công chúa Đông Ngô Tôn Thượng Hương. Hiện đang diễn là ca từ của thiếu nữ khuê các trong đoạn Công chúa Tôn Thượng Hương nghe nói phải gả cho Hoàng thúc Lưu Bị.


Vốn dĩ đoạn này là tiểu cô nương nghe nói phải gả cho một vị đại thúc, còn đã từng lấy vợ, hơi có chút không tình nguyện, kết quả được Đại Kiều khuyên nhủ một phen, ngồi trong khuê phòng một mình suy ngẫm, cảm thấy Lưu Bị là anh hùng đương thời, lại đổi giận thành vui độc thoại trong khuê phòng.


Đoạn này vốn là đoạn kịch sở trường của Chính Đức, hát hay hơn nhiều so với đám hoạn quan chuyên môn hát hí khúc trong cung. Nhưng hôm nay tuy nói là giúp cho muội muội vui vẻ hơn, Chính Đức miễn cưỡng hóa trang lên sân khấu, nhưng niềm vui mà Tôn Thượng Hương phải có thì lại không thấy. Chính đức vận một bộ áo đỏ, tay áo bay múa, trang điểm vui tươi, nhưng hát từ đầu đến đuôi lại là một giọng điệu ai oán, giống như Tôn Thượng Hương không tình nguyện vậy.


Công chúa Vĩnh Phúc tựa vào ghế, lông mày kẻ đen hơi nhíu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp mang nét đau buồn nhẹ. Những thái giám đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay khen hay, nhưng nàng chỉ khe khẽ thở dài, chán nản lấy chút thức ăn, nhẹ nhàng cắn một cái, rồi lại đặt vào trong mâm một cách chán chường.


Công chúa Vĩnh Thuần ăn một chút, hai má hơi phồng lên, ô ô a a nói:
- Tỷ, sao lại không ăn. Chẳng phải Thái y đã xem rồi sao, đầu không đau cũng không sốt, sao lại không ăn uống cơ chứ?
Trương Thái Hậu ngồi ở chủ vị cũng quan tâm nói:


- Hoàng huynh con muốn cho con vui vẻ, ra sức hát như vậy, cũng đừng khiến cho Hoàng Thượng lo lắng nữa, ăn thêm một chút đi.
Công chúa Vĩnh Phúc hơi gục mặt xuống, nói: - Vâng, mẫu hậu, chỉ là cơ thể con mệt mỏi, ăn không ngon miệng, chừng hai ngày nữa thì khỏi.


Nàng khẽ thở dài một tiếng, tay đặt lên đôi má sững sờ: "Dương Lăng bị chôn dưới núi rồi. Ai đáng hận như thế, lại Trước kia cũng không có cảm giác gì, sao nghe nói hắn chết thảm như vậy, trong lòng bỗng trở nên khó chịu như thế này Dương Lăng, Dương Lăng, hắn vậy mà lại bị đá rơi đè chết rồi"


Lưu Cẩn liền nịnh nọt Thái Hậu:
- Thái Hậu, Trưởng Công chúa không thích ăn mấy thứ này, để lão nô bảo Ngự Thiện phòng lập tức đổi mấy món khác đến


Trương Thái Hậu khẽ vuốt cằm. Lưu Cẩn lui hai bước, đứng thẳng người lên đang muốn gọi tiểu hoàng môn đến, thì Phủ Đại tổng quản nội cung kiêm nội vụ Mã Vĩnh Thành vội vàng hấp tấp chạy vào, quỳ gối trước đài diễn hí kịch nói to:


- Bẩm Hoàng Thượng, Đề đốc Nội Xưởng Dương Lăng đã hồi kinh rồi!
Trên đài diễn hí kịch Chính Đức Hoàng Đế ngũ quan cứng đờ, nâng lan hoa chỉ ê a hát khúc, căn bản không nghe rõ. Hoàng Thái Hậu và Công chúa Vĩnh Phúc cũng không nghe rõ, chỉ có Công chúa Vĩnh Thuần và Lưu Cẩn nghe rõ.


Các ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Hai người nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Công chúa Vĩnh Thuần há cái miệng nhỏ, nửa miếng bánh ngọt từ trong miệng rơi ra cũng không biết. Khóe miệng Lưu Cẩn giật giật, giống như sắp trúng phong.


Thân hình lão run rẩy một chút mới nhảy vọt một bước xa, nắm chặt lấy cổ áo của Mã Vĩnh Thành, không dám tin vào tai mình, nói:
- Ngươi nói gì? Ai hồi kinh hả?
Mã Vĩnh Thành vẻ mặt buồn bã nói:


- Lưu công công, là Uy Võ Hầu, Đề đốc Nội Xưởng Dương Lăng Dương đại nhân đã hồi kinh rồi. Ngài ngài ấy chưa chết!
- Hả?
Lưu Cẩn bần thần lui hai bước. Lúc này Thái Hậu và Công chúa Vĩnh Phúc cũng đã nghe rõ, hai người đồng loạt đứng dậy. Thái Hậu cả kinh nói:


- Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần cho ai gia nghe. Ngươi nói Dương Lăng Dương khanh gia chưa chết?


Công chúa Vĩnh Phúc há to miệng rồi lập tức khép lại. Nhưng cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn khẽ mấp máy, lồng ngực đập thình thịch, vui mừng đến đỏ hồng cả đôi má, đôi mắt xinh đẹp to như hạt hạnh nhân lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Mã Vĩnh Thành, sợ là bản thân nghe lầm.


Chính Đức thấy dưới đài dường như đã xảy ra chuyện gì, liền ủ rũ buông tư thế, đi đến bên đài thều thào nói:
- Chuyện gì vậy, Vĩnh Thành?


Phía sau lưng chiêng trống vẫn đánh. Mã Vĩnh Thành lại nói một lần nữa. Chính Đức vẫn không nghe rõ. Công chúa Vĩnh Thuần đã được xác nhận, lập tức hoan hô một hồi, xoay người ôm lấy tỷ tỷ. Trên mặt Vĩnh Phúc cũng nở một tràng cười, giống như một đóa hoa bách hợp bằng ngọc sáng lung linh.


Trương Hoàng hậu trừng mắt nhìn Vĩnh Thuần, quở trách:
- Con là Công chúa, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì?
Chính Đức nghe được ba chữ "Hồi kinh rồi", y mất kiên nhẫn phất tay áo, tiếng chiêng trống đột nhiên dừng lại. Chính Đức lại hỏi:
- Chuyện gì? Ai hồi kinh rồi vậy?


Mã Vĩnh Thành vừa mở miệng, Công chúa Vĩnh Thuần đã cướp lời:
- Hoàng huynh, Dương Lăng chưa chết, hắn đã về đến kinh thành rồi!
- Cái gì?
Mã Vĩnh Thành vừa mới bị Lưu Cẩn nắm cổ áo kéo, lại bị Chính Đức vừa nhảy xuống đài đã nắm lấy cổ áo, trợn tròn mắt nói:


- Ngươi nói Dương Lăng chưa chết, có phải không? Có phải là Dương Thị độc chưa chết không?
Mã Vĩnh Thành liên tục không ngừng đáp:


- Vâng vâng vâng, Hoàng Thượng. Cung cấm đã đóng, Dương đại nhân không vào được. Cẩm Y Vệ Thạch đại nhân đến cửa cung đưa tin, nói Dương đại nhân đã trở về, đang ở đằng xa Ngọ Môn bái Hoàng Thượng.


Chính Đức buông tay ra, vẻ mặt vui vẻ. Y lắc lư người giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, bỗng ưỡn ngực ngửa mặt lên trời bật cười ha ha:
- Ha ha, ha ha, a ha ha ha ha
Đào hát họ Chu đã hát xong vai kép chính của mình, vung tay áo, bước đi như bay, chạy vù ra khỏi hí viên hoàng gia.
Hí viên: nơi diễn hí kịch (tuồng).