Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 360: 314-10: Kế hoạch siêu hoàn mỹ (10)

- Chỉ cần Dương Lăng ngài đồng ý, ta sẽ ngay lập tức tìm một lý do nào đó để mời Phụ vương tới đây. Tới lúc đó có ta là đứa con trai hiếu thuận của ông ấy đây, có ngài là Khâm sai đại nhân, lại còn có cả hộ vệ cận thân rất mực trung thành với Phụ vương là Tiểu Linh Tử, tất cả đều nói rằng Phụ vương đột nhiên phát bệnh mà chết, sẽ không có bất cứ một ai nghi ngờ hết. Là sống hay chết chỉ trong một suy nghĩ của ngài thôi đó.


Một Đế Vương tự tin có sức mạnh sẽ dám trao cho trọng thần của mình quyền lực và sự hậu thuẫn lớn nhất. Còn ta, ta sẽ không ngần ngại một chút nào để hậu thuẫn cho ngài, khiến cho ngài có thể trở thành công thần thiên cổ, giống như Võ Hầu vang danh nghìn năm. Dương Lăng, ngài đã có quyết định chưa?


Dương Lăng lắc đầu cười nói:


- Ta làm Gia Cát, còn ngươi lại làm Lưu Bị. Chỉ cần nắm được binh quyền trong tay thì dã tâm của ngươi sẽ chỉ có ngày càng lớn thêm, liên tục phát động chiến tranh, khiến cho bách tính muôn dân không được sống yên ổn. Thứ mà ngươi muốn không phải là thiên thu vạn thế, mà là có thể gây dựng cho mình uy danh truyền đời. Ngươi là một kiêu hùng, nhưng lại không thể mang đến cho dân chúng cuộc sống ấm no hạnh phúc.


Chu Nhượng Cận đang định phản bác lại thì Dương Lăng đã tiếp tục nói:


- Thế tử sẽ không chết đâu. Khi người của ngươi đến được nhà lao thì sẽ phát hiện ra rằng trong phòng giam Thế tử có đến bốn người mang theo nào những cung nỏ và súng. Họ đều là bốn tai mắt mà ta đặt ở chỗ quan ngục Cố đại nhân từ trước. Thế tử không chết, Thục Vương sẽ không còn lý do gì để phải bảo vệ ngươi được nữa. Ngươi còn đường để lui sao?


Chu Nhương Cận vừa tức giận vừa kinh ngạc, thét lên:
- Ngươi quả to gan, chưa có mệnh lệnh của Án Sát Ti mà dám tự ý mang phạm nhân ra khỏi ngục?
Dương Lăng cười đáp lại:
- Sao nào? Còn muốn ra dáng Thế tử với ta sao?


Chu Nhượng Cận thét lên một tiếng thật lớn, nắm đấm như đao, lao thật nhanh về phía Dương Lăng. Người đàn ông râu quai nón đứng ở trong góc tường kia bỗng chốc lao như bay tới. Hai bên giao đấu ba hiệp, Chu Nhượng Cận bay người lùi về phía sau, ánh mắt nhìn kỳ quái hỏi:
- Ngươi là ai?


Người đó khẽ thở dài, giương tay vuốt lên mặt mình một cái, lông mi, tóc, râu đều là giả, thậm chí màu da, hình dáng đôi mắt cũng được thay đổi, cố ý khiến cho chiếc mũi trở nên dài rộng hơn. Tài năng hóa trang của Cẩm Y Vệ quả đúng là độc nhất vô nhị, chỉ có mỗi làn da được dùng nước gừng để bôi lên thành màu vàng là nhất thời chưa thể hoàn dạng được.


Chu Nhượng Cận thất sắc thốt lên:
- Đại ca...
- Nhượng Cận, ta chưa từng biết đệ lại hận đại ca đến như vậy.


- Nhượng Cận, kỳ thực thì võ công của đại ca không kém đệ. Chỉ là trong một lần luyện công, đệ bị bại dưới ta, sau đó ta phát hiện ra đêm đêm đệ bèn tỉnh dậy khổ luyện, luyện công cho đến khi hai cánh tay đều đỏ ửng cả lên. Nghĩ thương đệ đệ của mình hiếu thắng, nên sau này khi giao đấu với nhau, ta đều cố ý để lại vài phần thực lực. Ta chỉ là không muốn làm tổn thương đến tình huynh đệ của chúng ta. Nhưng có những thứ không phải ta muốn nhường là có thể nhường được.


- Ta không tin!
Chu Nhượng Cận gào lên, rồi lại lao đến. Chu Nhượng Hủ không rút đao, chỉ dùng song chưởng mà tiếp chiêu.


Dương Lăng quay người đi ra ngoài, đi ra đến bên cửa nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy quan mũ của Chu Nhượng Cận bị hất xuống sau một chưởng của đại ca. Sách, vụn gỗ, những mảnh rách của y phục tất cả bay tứ tung trong phòng. Tất cả đồ đạc dưới những đòn quyền điên loạn của gã đều bay nhốn nháo trong không trung tựa như những mảnh vỡ hạt bụi vụn.


Chu Nhượng Hủ vẫn chưa rút đao.
Nhát đao điên cuồng!


Cuồng sa trên đại sa mạc như thế nào thì nhát đao này có sức mạnh ghê sợ khủng khϊế͙p͙ như vậy. Ngũ Hán Siêu và một cao thủ Cẩm Y Vệ được điều đến từ đều đang lùi từng bước lớn sượt dài. Tên cao thủ Cẩm Y Vệ đó thân thủ không bằng Ngũ Hán Siêu. Tuy Ngũ Hán Siêu đã đỡ cho gã đại bộ phận các nhát đao, nhưng gã vẫn bị chém nát cả y phục, trước ngực có lớp giáp mềm bảo vệ nhưng cánh tay thì đã bị chém một nhát, máu tươi đang tuôn chảy ra.


Trước mặt Thục Vương là một đám quan lại có gương mặt như màu đất. Dương Lăng từ trước đã sắp xếp cho Ngũ Hán Siêu và một cao thủ khác cải trang thành một tên hầu, giả bộ lang thang đến trước kiệu của Thục Vương. Chờ đến khi ông ta bước chân vào trong điện thì làm ra vẻ có chuyện muốn nói với Thục Vương để cố ý tách Tiểu Linh Tử ra. Sau đó sẽ nói cho Thục Vương biết âm mưu của Tiểu Linh Tử.


- Ha ha ha ha... Trong thiên hạ này có mấy ai có thể đỡ được đao của ta. Ta muốn ở lại thì dễ, còn ta đã muốn đi thì trong thiên hạ này có ai ngăn được ta? Ha ha ha...


Tiểu Linh Tử thường ngày nhỏ thó, khô héo tựa như một cái bóng của người khác vậy, thân hình còm cõi đó lại mang đến cho người ta một cảm giác tựa như một cự nhân kim giáp, ngạo nghễ thiên hạ, uy phong vô song.
- Đoàng!


Từ Thái dương huyệt phun trào ra máu tươi. Trước mắt mọi người Dương Lăng thổi nhẹ đầu súng, theo thói quen lên đạn, sau đó tra súng vào thắt lưng rồi thản nhiên nói:
- Võ công trong thiên hạ, không gì là bất phá hết, chỉ có hỏa khí súng đạn là không phá được thôi!


Dương Lăng nhìn một lượt những người chứng kiến tại hiện trường đang há hốc miệng kinh ngạc, làm ra vẻ như không có chuyện gì, ra lệnh:
- Khiêng đi.
- Là ta đã hại chàng ấy sao?


Thác Bạt Yên Nhiên mặc bộ y phục màu đỏ, đầu còn đang đội trang sức hỷ phục, hiển nhiên là vô cùng kiều diễm. Nhưng gương mặt diễm lệ đó lại đang vô cùng tuyệt vọng đau khổ.


Nàng quỳ xuống trước mặt của Chu Nhượng Cận đã bỏ mạng, đờ đẫn vuốt lên gò má vẫn còn thoáng chút kinh ngạc của gã:
- Nhượng Cận... Nhượng Cận...


Yên Nhiên nhớ lại những tháng ngày hai người cùng nhau du sơn ngoạn thủy, thổi sáo gảy đàn, đôi mắt đẹp lung linh ấy giờ đây mọng nước và buồn bã đến mất hồn.


Nhớ lại lúc còn trong ngục, cắn chặt lấy cánh tay của chàng ấy, Nhượng Cận chỉ nói: Ta quen... rồi. Ánh mắt lúc đó của Nhượng Cận là sự cưng chiều yêu thương hết mực, đồng thời không có bất cứ một chút cảm thấy phiền phức và châm biếm nào...


Yên Nhiên nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của Chu Nhượng Cận, vết răng cắn hôm đó vẫn còn y nguyên:
- Nhượng Cận, là ta hại chàng. Ta sẽ đòi lại công bằng cho chàng!


Thác Bạt Yên Nhiên cúi đầu nhìn đôi mắt đầy vẻ không cam tâm, tự trong đôi mắt đó hai dòng lệ vẫn đang chực trào ra. Tia lạnh lẽo đau xót càng ánh lên mạnh mẽ khiến cho người ta phải kinh hãi.