Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 317: 308-3: Ăn miếng trả miếng

Mặt Lý Đại Nghĩa trở nên nhăn nhó: - Miệng lưỡi này thật lợi hại, chi bằng ngươi gia nhập thánh giáo làm đại pháp sư truyền đạo đi, thật đáng tiếc. Hồng Nương tử ngu ngốc đó chính là bị mấy lời mật ngọt của ngươi làm mê muội nên mới tha cho ngươi phải không? Ha ha, nghe nói lục lâm Bá Châu bị càn quét không còn, quan binh vào núi tàn sát bốn phía. Nghe nói Thôi lão đầu rửa tay quy ẩn cũng trúng một mũi tên của quan binh, giờ không biết sống chết thế nào, đây chính là sự nhân đạo của quan phủ sao?


Dương Lăng nghe xong liền kinh ngạc, thiếu phụ áo hồng có nghĩ cũng không dám nghĩ đến đó lại hiện ra trong đầu: - Lục lâm Bá Châu đã bị càn quét hết Giờ nàng ra sao rồi?


Sau khi Hồng Nương tử bắt Dương Lăng, Chính Đức vô cùng tức giận đã phái binh càn quét Bá Châu. Lúc đó đã nhổ rất nhiều trại, chuyện này Dương Lăng biết, cũng biết dưới sự phẫn nộ của hoàng đế sức công kích của quan binh còn lớn hơn cả khi càn quét sơn tặc. Nhưng hắn không ngờ trại của Thôi gia sâu trong núi cũng bị nhổ luôn.


Nếu như ngay cả cha của Thôi Oanh Nhi cũng trúng tên, thế thì tình hình chiến sự phải khốc liệt đến mức nào? Nàngnàng ra sao rồi? Với tính cách nóng như lửa của nàng nếu như cha nàng có mệnh hệ gì thì sau này nàng có thể tha cho ta sao? Nhưng hình như không còn sau này nữa.


Lý Đại Nghĩa đã quay về trạng thái bình thường cười đắc ý nói: - Phòng bị của ngươi thật nghiêm mật, ta đã từng giả thành sĩ tốt nhưng tiếc là vẫn không thể tiếp cận trại trong quân đội của ngươi nửa bước, trong khâm sai hành viên của thì ta lại càng không thể tiếp cận được ngươi. Vốn định bó tay tại đây không ngờ ngươi lại liên tiếp dự tiệc, thường xuyên ra ngoài.


Ta đã theo ngươi tròn hai ngày vẫn không tìm được cơ hội ra tay, hôm nay ngươi vi hành ra ngoài chơi ta thấy các ngươi chơi khắp đây đó, sau đó đến phía Bắc, ở đây chỉ có chùa Chiêu Giác này là nơi hay có thể đến, thế nên ta mới đi trước một bước đến trước đợi đại giá. Ha ha ha


- Lý Đại Nghĩa ta làm việc gì nếu không đảm bảo chắc chắc sẽ không ra tay. Giờ ở ngoài kia quan binh trùng trùng nhìn có vẻ rất nguy hiểm, nhưng cho dù ta có nghênh ngang bước ra thì người của ngươi cũng không dám đụng đến một sợi lông của ta, có phải không Dương đại nhân?


Dương Lăng biết những gì y nói là thật, người muốn cứu hắn nhất chính là thân binh cận vệ của hắn, người hận không thể băm vằm Lý Đại Nghĩa ra thành trăm ngìn mảnh cũng là bọn họ. Nhưng nếu như bây giờ Thục Vương phái quân đội đến cương quyết xông vào bắt người, chỉ e thân binh cận vệ của hắn sẽ làm trái sống chết không cho bất cứ binh lính nào xông vào.


Hơn nữa phía bên Thục Vương căn bản không cần phải suy nghĩ gì, ông ta tuyệt đối không vì yêu cầu nhỏ đấy mà đẩy vị khâm sai đại thần là hắn vào chỗ chết, huống hồ ở bên trong còn có cả con gái của ông ta. Dương Lăng bỗng tóat mồ hôi hột, chết mà còn bị người ta coi là công cụ trốn chết, đúng là chết không nhắm mắt mà, nhưng hắn còn có thể làm gì chứ?


Lúc này bên ngoài có người hét lớn: - Người huynh đệ trong điện hãy nghe đây, vàng bạc và ngựa bọn ta đã chuẩn bị xong. Bọn ta muốn biết tình hình Dương đại nhân và Quận chúa trước


Dương Lăng nghe thấy tiếng của Ngũ Hán Siêu vội hét lên: - Hán Siêu Từ này vừa ra khỏi mồm thì Lý Đại Nghĩa đã nhét cục vải đó vào mồm hắn, sau đó cười lạnh lùng nghênh ngang bước ra cửa điện quát: - Nhìn cho kỹ bọn họ đây, đao kề lên cổ chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức động thủ, ta đi xem xem quan binh có gạt người không.


Lý Đại Nghĩa hành sự vô cùng thận trọng luôn cân nhắc cẩn thận, không để có chút sơ hở nào. Lúc buông nên buông, mở được thu lại được, lúc cần xử lý kẻ địch cũng tuyệt đối không do dự. Trong ba huynh đệ thì y là người giống cha mình nhất, cũng đặc biệt được Lý Phúc Đạt coi trọng, đây là nguyên nhân để cho y tiếp quản chức giáo chủ. Y lo sợ quan binh bên ngoài miếu hoặc ở chỗ ngựa, có kế hoạch ra tay với y lúc trên đường, thế nên phải đi ra kiểm tra kỹ lưỡng. Lý Đại Nghĩa khôn ranh như cáo, y đã đi guốc trong lòng quan binh, mặc dù trong tay y không có ai, nhưng y cứ ngông nghênh bước ra, cửa điện đằng sau cũng chỉ khép hờ một chút.


Kế vườn không nhà trống làm đươc đến mức này thì chi dù Chu Cát Lượng có ở đây thì cũng không dám chắc chắc là trong miếu không có đồng đảng của y, Ngũ Hán Siêu cũng không dám làm bừa.


Lý Đại Nghĩa bước đến trước mặt Ngũ Hán Siêu cười hì hì nói: - Huynh đài, hai vị huynh đệ đó thân thủ không nhanh nhạy như ta, đứng bên đây đừng có hù dọa bọn chúng nhé, đi thôi.


Hai người gặp mặt lần đầu nhưng trong tích tắc đó cả hai người đều cảm nhận được người đối diện chính là người đã đấu với mình suối Vọng Trúc, ánh mắt hai người dường như gặp được con dã thú để săn, sắc mặt cũng trên nên linh hoạt hơn.


Trong chốc lát ánh mắt hai người giao nhau, cuối cùng thì Ngũ Hán Siêu đã thất bại, những ngón tay nóng lòng muốn ra tay chợt buông xuống trên tay kiếm. Lý Đại Nghĩa cười ngạo nghễ, lướt qua người Ngũ Hán Siêu mà không cần một chút phòng vệ. Ngũ Hán Siêu nhìn cánh cửa khéo hờ đấy than nhẹ một tiếng đi theo sau người y.


Kiểm tra xem ngựa chở vàng lá, ngựa, yên ngựa xem có bị ai giở trò gì không, Chu Nhược Cận lại hỏi phóng thích con tin thế nào. Hai bên bắt đầu thương lượng. Trong đây còn vang ra tiếng các hòa thượng đang chắp tay tụng kinh, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có ai tiếp cận thiền viện bên đó.


Mồm Dương Lăng bị nhét giẻ, vô cùng khó chịu giãy dụa, nhưng với sức lực của hắn thì làm sao có thể thoát ra khỏi sợi dây thừng buộc chặt này chứ. Kế hoạch của Lý Đại Nghĩa khá mạo hiểm, rõ ràng là chỗ nào cũng lộ ra sơ hở, bên quan phủ có thể đưa y vào chỗ chết bất cứ lúc nào. Thứ duy nhất y có thể tự bảo vệ mình chính là con tin, mà người này vừa trùng hợp lại chính là điểm yếu nhất của bên quan phủ, thế nên kế hoạch mạo hiểm này lại trở nên vô cùng hoàn mỹ, y chắc chắn có thể thực hiện kế hoạch của mình.


Có thể thấy, mình trong tay Lý Đại Nghĩa, những quan binh bên ngoài chỉ có thể mặc cho Lý Đại Nghĩa sắp đặt. Tuy rằng hy vọng xa vời bọn họ nhất định phải nắm lấy cơ hội duy nhất này, nhưng không ai dám mạo hiểm ra tay đẩy hắn vào nguy hiểm bị giết chết.


Quan phủ muốn Dương Lăng sống chứ không phải bức khiến hắn bị giết chết, bắt lấy tên bắt cóc này, cho dù y có là Nhị thiếu chủ của Di Lặc tà giáo, vụ trao đổi này cũng không ai làm, thế nên lần này không ai có thể cứu hắn, cho dù bên ngoài có thiên quân vạn mã, cho dù điều tất cả cao thủ của Võ Đang, Thiếu Lâm đến thì cũng không ai dám ra tay, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn, nhưng hắn dựa vào gì để cứu lấy bản thân chứ?


Hai bên tóc mai hắn ướt đẫm mồ hôi, gân xanh trên trán cũng đều kéo căng hết ra, trừ lần ôm Ấu Nương chạy chín thành tìm thầy thuốc, lòng hắn chưa bao giờ có cảm giác như bị nấu trong nồi dầu thế này.


Hắn không cam lòng, sóng to gió lớn đều vượt qua được, sao có thể chết một cách vô ích như thế chứ? Vợ hắn còn chưa đến hai mươi mà phải vì hắn mà chịu góa cả đời, con trai, con gái hắn còn chưa được nhìn thấy chúngKhông thể chết! Tuyệt đối không thể chết được!