Ngược Về Thời Minh

Quyển 6 - Chương 285: Đàm phán trên biển

Hai chiến thuyền hợp lại tức thì hai tấm ván song phương đồng thời bắc qua. Bọn binh sĩ nhanh chóng nhận tấm ván cột vào mép thuyền, đồng thời cẩn thận đánh giá đối phương. Không cùng dạng đầu tóc, không đồng dạng tướng mạo, nhưng là có thể cảm giác được thân phận đối phương là một chiến sỹ.


Bọn họ lần đầu tiếp cận như vậy trầm tĩnh đánh giá đối thủ, Cổ Khánh Hữu vội vàng chạy tới. Thương nhân hải vận này trong lúc vô ý lại đảm đương nhân chứng cho một sự kiện trọng đại, dù y có nguyện ý hay không.


Tướng lĩnh Minh quân lên thuyền, xuất phát từ lo lắng an toàn mà bên Bồ (Bồ Đào Nha) liền lần đầu tiên đàm phán trên thuyền bên mình. Bọn họ cởi áo tơi, lộ ra một thân áo giáp chỉnh tề sáng loáng, bên sườn giắt thanh phong đao, như không có việc gì leo lên thuyền đối phương. Họ biểu tình bình tĩnh cùng động tác trầm ổn xua đi cảm xúc khẩn trương của quân lính đối phương. Đứng ở mạn thuyền hai bên là nhóm súng thủ đang nắm chặt cũng lặng lẽ nới lỏng thả xuống.


- Các vị này chính là Đại Minh Phúc Kiến thủy sư Đô đốc Hàn Vũ tướng quân, Phúc Kiến Bố chánh sứ nha môn tham nghị Trịnh Tuyển Nhiên đại nhân, Phúc Kiến hải đạo sứ Đường Hành Vân đại nhân, Chiết Giang thủy sư thiên hộ Bành Tiểu Dạng đại nhân.


Ở đối diện, người vừa học được lễ nghi Trung Quốc của bên Bồ ôm quyền từng người từng người mà trả lễ. Cổ Khánh Hữu dần bình ổn cảm xúc khẩn trương, tiếp tục nói: - Các vị đại nhân, vị này chính là Phật Lang Cơ Quốc Thượng tá Hải quân hoàng gia Tang Đức (Sand) tướng quân, Mễ Cái Nhĩ (Miguel) giáo sĩ. Vị này là đại diện của thuyền trưởng Bối Đức La (Pedro) kinh thương tại Lữ Tống, trợ thủ của ông ta là Ngõa Luân Đặc (Valente) tiên sinh, ách... Còn có Đông Doanh Quốc Trư Trảo Anh Tuấn võ sĩ.


Mấy vị tướng lĩnh Minh Quân ánh mắt như dao liền dồn tới khuôn mặt cái vị Trư Trảo "anh tuấn". Trư Trảo Anh Tuấn theo thói quen gãi gãi búi tóc võ sĩ ướt đẫm, cố bày ra biểu tình không thèm quan tâm. Hàn Vũ kinh miệt cười cười, hạ thấp người cười nói với Tang Đức: - Chuyến này của Quý sứ thật là đủ loại nhân vật, chúng ta đây tám người gặp lại trên biển cũng có điểm hương vị "bát tiên quá hải" (tám vị tiên vượt biển).


Mấy người bên Bồ không hiểu cái gì gọi là "bát tiên quá hải", Trư Trảo Anh Tuấn ngược lại nghe hiểu. Gã nhịn không được nhếch môi cười, nhưng vì mọi người không thèm nhìn gã chút nào nên cười được hai tiếng tự giác thấy không thú vị liền ngượng ngùng nhịn xuống.


Cổ Khánh Hữu không thông thạo Bồ ngữ lắm, nhưng kết nối lại không thành vấn đề, y lắp bắp nói tiếng Bồ với Tang Đức sau quay lại nói với Hàn Vũ: - Tang Đức tướng quân mời ngài cùng chư vị đại nhân vào khoang thuyền.


Tang Đức cũng làm một bộ tư thái đưa tay mời, Hàn Vũ nhẹ gật đầu, dẫn đầu đi tới hướng buồng nhỏ trên thuyền. Bành Tiểu Dạng thân hình to lớn lắc lư đi qua, tới cạnh Trư Trảo Anh Tuấn, giáp trụ ở khuỷu tay đột nhiên lắc một cái đập vào người Trư Trảo Anh Tuấn, đồng thời liếc qua khiêu khích.


Trư Trảo AnhTuấn đau nhức rống lên một tiếng, lảo đảo về sau hai bước. Gã giận tím mặt gương mặt vặn vẹo, thoáng chốc cầm chuôi đao, "xoạt" một tiếng rút đao ra định chém giết.


Mễ Cái Nhĩ giáo sĩ đè tay gã lại, khẽ lắc đầu, lúc này nhóm người Bành Tiểu Dạng đã vào trong khoang. Trư Trảo Anh Tuấn oán hận tra đao vào vỏ, cắn răng theo ba người tây dương vào trong. Gã dáng người thấp cường tráng, đứng ở phía sau bên cạnh chỉ thấy bóng lưng người phía trước, không thì sẽ lại cùng Bành Tiểu Dạng phát sinh xung đột rồi.


Song phương hàn huyên vài câu, Tang Đức liền đi thẳng vào vấn đề: - Chúng ta tới từ vương quốc Bồ Đào Nha xa xôi, cũng không có ý định mạo phạm triều định Đại Minh. Mãn Thứ Gia (Malacca) là một tiểu vương quốc của đám man rợ, bọn chúng đã bị chúng ta thôn tính, nhưng với tư cách thuộc sở hữu của vương quốc Bồ Đào Nha. Chúng ta tôn trọng Đại Minh quốc có địa vị chí cao vô thượng tại Đông phương, sẵn lòng cùng Đại Minh quốc đàm phán sự tình này.


Hàn Vũ lắc đầu cười nói: - Tang Đức tướng quân, ta rất muốn biết quý quốc lấy gì cùng chúng ta đàm phán? Mãn Thứ Gia là nước phụ thuộc của Đại Minh quốc, chịu phục tùng tiến cống và cũng tiếp nhận quân đội Đại Minh bảo hộ. Các ngươi hiện tại xâm chiếm Mãn Thứ Gia, quốc vương Tô Đan Tô Đoan Mụ Mạt của Mãn Thứ Gia đã hướng Đại Minh hoàng đế bệ hạ thỉnh cầu xuất binh viện trợ phục quốc, chúng ta cần phải giữ gìn lợi ích của phiên quốc, không phải sao?


Mễ Cái Nhĩ giáo sĩ mỉm cười nói: - Tướng quân, quốc vương của ta vô cùng hy vọng cùng đế quốc Phương Đông vĩ đại nhất quan hệ hợp tác tốt đẹp. Hải quân của chúng ta là lực lượng cường đại nhất Tây Phương, bởi vì Mãn Thứ Gia đối với chúng ta thất lễ, chúng ta đã thôn tính bọn chúng, thay thế địa vị thống trị. Hiện tại chủ nhân của Mãn Thứ Gia...


Bố chánh sứ tham nghị Trịnh Tuyển Nhiên lập tức nói: - Không, không được hoàng đế Đại Minh triều thừa nhận, các người không phải là chủ nhân của Mãn Thứ Gia, cũng không có quyền lợi đại biểu cho Mãn Thứ Gia.


Tang Đức không vui nhúng vai, cười lạnh một tiếng nói: - Thật đáng tiếc, các hạ, trên thực tế hiện nay chúng ta là người quyết định hết thảy cho Mãn Thứ Gia.
Bành Tiểu Dạng lập tức học y nhún vai, đối chọi gay gắt mà nói: - Cho nên chúng ta đã tới rồi!


Ngõa Luân Đặc vừa thấy mùi thuốc súng dầy đặc vội vàng nói: - Chư vị tiên sinh, thỉnh yên tĩnh, thỉnh yên tĩnh, cho ta nói một câu.
Y hô một lần cũng không có người để ý đến y, vội vàng kéo Cổ Khánh Hữu dùng tiếng Trung Quốc nói đi nói lại hai lần, song phương mới tạm thời an tĩnh lại.


Bên ngoài, mưa tựa hồ lớn thêm, nghe tiếng mưa đập sàn sạt vào khoang tầu, Ngõa Luân Đặc nhìn bên ngoài khoang thuyền mưa mù trắng xóa, lầm bầm nói: - Đây không phải là thời tiết tốt để đàm phán, bất quá cũng không phải là thời tiết tốt để tác chiến.


Y nắm chặt áo choàng, mỉm cười nói: - Hàn tướng quân, chư vị đại nhân, ta tới Phương Đông cũng đã lâu, cũng biết hoàng đế bệ hạ Đại Minh tuy có được ranh giới rộng lớn, và... quân đội còn đông hơn so với toàn bộ dân số quốc gia chúng ta . Nhưng quân vương Đại Minh lòng dạ rộng lớn hẳn không có ý lợi dụng thực lực cường đại can thiệp vào sự vụ các tiểu quốc gia bên cạnh. Chỉ cần không mạo phạm tôn nghiêm Đại Minh thì ông ấy hẳn chính là một người hùng mạnh nhưng rất hòa khí.


Y chỉ hướng Tang Đức cùng Mễ Cái Nhĩ, cười nói:


- Mà chúng ta chính là không nghĩ mạo phạm Đại Minh. Về vấn đề phiên quốc Mãn Thứ Gia, chúng ta cũng đã lý giải: chúng ta chiếm dụng nó, hơn nữa lại đang ở lại đó, cũng chỉ là muốn buôn bán cùng Đông phương. Sau khi quản lý Mãn Thứ Gia, chúng ta cũng có nghĩa vụ thay thế Mãn Thứ Gia thực hiện nghĩa vụ của thần quốc đối với hoàng đế Đại Minh. Nói cách khác Tang Đức tướng quân của nhà nước Bồ cũng đồng dạng quốc vương Mãn Thứ Gia. Nếu như Dương Lăng tướng quân đồng ý chúng ta có thể lập tức phái sứ đoàn đến kinh thành Đại Minh cống nạp.


Mễ Cái Nhĩ giáo sĩ liên tục gật đầu nói: - Tất nhiên như vậy, đối với Đại Minh mà nói cũng không có gì biến hóa. Mãn Thứ Gia tuy rằng đổi chủ những vẫn là thuộc địa của Đại Minh, nguyện ý thực hiện nghĩa vụ của thần quốc đối với Đại Minh. Ta nghĩ hoàng đế bệ hạ Đại Minh sẽ cảm thấy vừa lòng đối với việc này.


Đám người Hàn Vũ cùng Trịnh Tuyển Nhiên nhìn nhau đều có chút cảm thấy ngoài ý muốn. Trước lúc xuất phát, bọn họ cũng dự tính trước xem người Phật Lang Cơ có thể đưa ra điều kiện gì, nghĩ đến cùng lắm là sử dụng vũ lực uy hϊế͙p͙ đồng thời dùng chút lợi lộc cam đoan không xâm phạm lãnh thổ Đại Minh, cam đoan không cản trở chư quốc Nam Dương mượn đường tới Đại Minh triều cống mà thôi.


Bất quá chính là Dương Lăng phỏng chừng cũng không có nghĩ tới người Tây Dương sẽ đáp ứng xưng thần tiến cống. Dù sao lúc này Phật Lang Cơ cũng là bá chủ trên biển, là quốc gia thống trị chiếm thế thượng phong của một đám người mạo hiểm và đầu cơ, bọn họ sẽ không vì mấy chiến thuyền bị hủy liền yếu thế đầu hàng.


Vấn đề này ngoài dự đoán của bọn y. Hơn nữa, một chính quyền lật độ một chính quyền khác lại hướng Đại Minh tỏ vẻ kính cẩn nghe theo. Làm cho Bố Chính sứ tham nghị Trịnh Tuyển Nhiên cảm thấy vừa lòng. Vừa không động đến binh đao lại cam đoan được địa vị thượng quốc của chính quyền Đại Minh, một cái tiểu quốc Mãn Thứ Gia có thay đổi nổi bộ cũng không cần thiết phải quản.


Kỳ thật sau khi chính quyền của Nhật Bản cùng X quốc thay đổi, kẻ chấp chính mới cũng hướng Đại Minh xưng thần, Đại Minh hoàng đế cũng chấp nhận như vậy, đây đã có tiền lệ. Cho nên y vừa nghe thần sắc đã trở lại hòa hoãn, đã muốn hơi hơi gật đầu.


Tang Đức thấy thế có chút đắc ý, người Phương Đông này ưa hư danh. Nâng y lên vị trí thần thì như thế nào? chỉ cần lợi ích và quyền lực thực sự nằm trong tay. Chỉ cần bọn ta đứng vững chân, thế lực dần cường đại, đến thời điểm hải quân có thể như vũ bão không ngừng đến Phương Đông, lúc nào cũng có thể xé bỏ cái khế thư này.


Hàn Vũ cùng Bành Tiểu Dạng, Trịnh Tuyển Nhiên, Hải đạo sứ Đường Hành Vân mấy người khẽ trao đổi, Trịnh Tuyển Nhiên nói: - Hàn tướng quân, theo ta thấy, điều kiện này cũng có giá trị thương thảo. Ngươi xem có nên quay về báo cáo Tổng đốc đại nhân, thỉnh đại nhân rồi mới quyết định?


Hàn Vũ do dự một chút, hướng mắt tới Đường Hành Vân và Bành Tiểu Dạng hỏi: - Các ngươi có ý kiến gì không?


Đường Hành Vân vuốt chòm râu nhìn đối diện bốn người bên đối phương rồi thấp giọng nói: - Này... này... ta đều biết hải tặc của Phật Lang Cơ rất lợi hại, người Phật Lang Cơ ở Mãn Thứ Gia không phải là hải tặc, mà là quân đội chính thức của Phật Lang Cơ, nhất định thực lực càng mạnh. Ta nghĩ nếu có thể hòa bình giải quyết việc này cũng không có gì không tốt. Nơi đó kẻ thống trị dù là Mãn Thứ GiaTô Đan hay Phật Lang Cơ quốc vương, chỉ cần là phụ thuộc Đại Minh thì cũng đâu có gì khác nhau?


Hàn Vũ nhíu mày, nhưng bởi vì chức quan của Trịnh Tuyển Nhiên và Đường Hành Vân cũng không dưới y, y cũng không dễ ra mặt bác bỏ. Y hiểu rõ ý đồ thực sự của Dương Lăng, Dương Lãng không để ý Mãn Thứ Gia thuộc địa dưới hình thức nào mà là con đường giao thông quan trọng trên biển, một khi bị kẻ khác quản chế, sẽ ảnh hưởng đối với Đại Minh


Thực rõ ràng, người Phật Lang Cơ dã tâm bừng bừng, nếu chính thức thừa nhận bọn họ tồn tại, Thủy sư của Đại Minh cũng chỉ có thể quản chế nội hải, bên ngoài đều chính là trở thành địa bàn của hải quân Phật Lang Cơ
Bành Tiểu Dạng thấp giọng nói:


- Ta nói các vị, các vị nhìn nhìn một cái đi, bọn quỷ phiên quốc này lấm la lấm lét, kẻ nào giống thứ tốt? Lời bọn họ nói có thể tin sao? Địa bàn, địa bàn à. Nhớ ngày đó ta cùng lão ba xưng hùng trên núi Phổ Đà, kẻ muốn đầu hàng, dẫn thuyền đầu nhập vào đây. Chỉ là cắt cổ gà uống rượu máu, dựng đại kỳ của Bành gia ta là coi như người Bành gia ta sao? Hừ hừ, coi lão tử là ngu ngốc hả?


Hàn Vũ trừng mắt liếc y một cái, sẵng giọng nói: - Còn nói tiếng lóng, người hiện tại đã là võ tướng triều đình! Không cần nói bản quan đều có chủ ý.


Y nghĩ nghĩ rồi nói với đám người Tang Đức: - Tốt lắm, ta cũng nguyện ý tin tưởng thành ý của chư vị, cũng không muốn cùng các vị xung đột vũ trang, chính là sự việc trọng đại, bản quan cũng không thể làm chủ. Tổng đốc đại nhân hiện đang ở đảo Cổ Lãng phía sau, có thể hay không thỉnh quý sử tới hồi bẩm tướng quân Ngải Trạch Cách (Ai Zege) cùng tổng giám mục Lạp Mã Lí Áo (Rama Rio) các hạ, kể lại tình hình rồi thỉnh các ngài ấy cùng với đại nhân của chúng ta thảo luận?


Đám người Tang Đức và Mễ Cái Nhĩ (Meguel) nói nhỏ vài câu, rồi Mễ Cái Nhĩ do dự nói: - Đều không phải là chúng ta không tin tướng quân các hạ, chính là tướng quân Ngải Trạch Cách là người tham mưu đang đóng quân tại Mãn Thứ Gia, Lạp Mã Lí Áo tổng giám mục là đặc sứ của quốc vương bệ hạ, các người... làm sao cam đam sự an toàn của các ngài ấy?


Hàn Vũ thản nhiên nói: - Chúng ta bốn người, có thể ở lại trên thuyền của quý sứ làm con tin. Chúng ta có câu ngạn ngữ lưỡng quốc giao binh, bất trảm lai sứ (hai nước giao tranh, không giết sứ quân) huống chi chúng ta còn chưa giao tranh qua.


- Bất quá. Y ánh mắt nhìn lướt qua Trư Trảo Anh Tuấn, thản nhiên nói: - Bọn họ sẽ không muốn đi tự chuốc lấy mất mặt, chúng ta biết bọn họ đang cống hiến cho các người, nhưng bọn họ không có tư cách đàm phán!


Phía sau hai chiến thuyền năm hải lý đều tụ tập rất nhiều chiến hạm để ngừa sơ sảy. Đám người Tang Đức lập tức phải một thuyền khác đằng sau trở về xin chỉ thị của quan chỉ huy Ngải Trách Cách. Tuy rằng nhiều lần dụ dỗ đám tù trưởng thổ dân ra đàm phán sau lại đem đối phương nắm ở trong tay, nhưng y tin rằng Minh quân sẽ không làm như vậy, huống chi Minh quân còn để lại bốn quan viên cao cấp làm con tin, vì thế lập tức vui vẻ đáp ứng.


Hàn Vũ đối với hành động đó minh bạch, sau đem thuyền Phật Lang Cơ chở đám người Ngải Trạch Cách vào tuyến giữa. Bọn họ đi trên chiến thuyền của Bồ tới hướng hạm đội của Phật Lang Cơ. Hai chiến thuyền của Minh quân giám hộ đám người Ngải Trạch Cách này hướng tới hạm đội của Minh quân.


Đảo nhỏ Cổ Lãng nằm ở phía Tây Nam đảo Hạ Môn, Nguyên triều thì kêu là Viên Sa Châu, tới triều đại này thì đổi thành đảo Cổ Lãng. Tiểu đảo hình trứng cũng không lớn nhưng trên đảo núi nhấp nhô, cảnh sắc động lòng người. Trên cao nhất là đỉnh Phong Long đầu cùng đỉnh Hổ Đầu sơn của Hạ Môn phía xa đối sánh tạo thành truyền thuyết nhất long nhất hổ thủ tại Hạ Môn.


Mưa đã tạnh, không khí tươi mát ẩm ướt, các loại chim biển tung bay chao liệng ở không trung bờ cát. Dương Lăng đứng tại bờ cát ven biển Tây Nam tiểu đảo, gió biển thổi tung áo choàng bay phất phới. Bên cạnh không xa là hai khối đá nham thạch quanh năm suốt tháng bị nước biển ăn mòn, tạo thành cái động thẳng đứng. Mỗi khi thủy triều lên, sóng cả đập vào phát ra âm thanh nghe như tiếng trống tự do, ngư dân liền gọi là "cổ lãng thạch" tên đảo Cổ Lãng đổi danh cũng là do nguyên nhân này.


Sau cơn mưa bầu trời có một đạo cầu vồng ngũ sắc hoa mỹ phối hợp cùng khoảng không ngọc bích một mầu, lúc này mấy chiến thuyền mờ mờ xa xa trên mặt biển dần dần tiến lại.


Song phương hội ngộ trong hòa khí, tại bờ biển dựng lều trướng, dưới chân là bờ cát xốp cùng vỏ sò, bên tai nghe tiếng gió thổi, chim biển kêu, nhưng đôi bên ngay từ đầu đã hai ý kiến khác nhau vẫn chưa thể đạt thành thống nhất.