Ngược Về Thời Minh

Quyển 6 - Chương 281: Mảnh đất yết hầu

Dương Lăng và Hà Văn Bình, Lưu tri phủ cùng với cha con Tuyết Miêu đang nâng ly cạn chén, trò chuyện hết sức vui vẻ, bỗng nhiên tiếng đổ vỡ "loảng xoảng" vang lên, một tên đại hán khổng lồ va vào cửa phòng, toàn thân nghiêng ngả đi vào, tiếng cười nói trong phòng lập tức dừng lại.


Ngồi trong lòng Dương Lăng là một nữ tử xinh đẹp dáng người nhỏ bé, nghệ danh là Hương Trụy Nhi. Nhưng mà thân hình Hương Trụy Nhi dù nhỏ nhắn thế nào thì một thân nhuyễn ngọc ôn hương cũng hơn bốn mươi cân, nàng ta từ lúc bổ nhào vào lòng vị khâm sai đại nhân anh tuấn trẻ tuổi lại nhanh chóng biến thành keo dán, dính trên người của hắn không cách nào đẩy ra được.


Bắp đùi của Dương Lương bị Hương Trụy Nhi đè lên đã muốn tê rần rần, có thể trong lòng hắn luôn nghĩ đêm nay có thể cùng Tuyết Miêu trong cảnh trăng thanh gió mát vui vẻ hưởng lạc cho nên vẫn luôn nhẫn nại. Lúc này vừa thấy Lưu Đại Bổng Chùy, Dương Lăng trong lòng biết cơ hội tới rồi, đập bàn một cái, lớn tiếng quát: - Bản quan đang cùng mấy vị đại nhân uống rượu, ai cho phép ngươi xông vào?


Nói xong hắn thuận thế đẩy cái eo nhỏ nhắn của Hương Trụy Nhi ra, vị cô nương này nhìn thấy sắc mặt khâm sai đại nhân lộ ra dữ dằn, dường như đang phát hỏa, cũng không muốn khi không mang họa, vội vàng quay mông ngồi sang một bên.


Lưu Đại Bổng Chùy sắc mặt cũng không kém phần khí giận, trừng đôi mắt bé như hạt đỗ xanh kêu lên: - Đại soái, ngài mau đi xem đi, Tuyết... Người của Tuyết Miêu đang làm phản á! Hiện tại ngoài thành khắp nơi đều là người kêu là muốn giết đại soái, cướp thành Phúc Châu, dân chúng trong thành cũng loạn cả lên rồi!


- Cái gì? Dương Lăng đứng phắt dậy, trợn mắt trừng Tuyết Miêu. Hà Bính Văn "rầm" một tiếng lật đổ bàn, bàn tay to tóm lấy Tam công tử của Tuyết Miêu, lại tóm lấy cổ họng của y. Lưu tri phủ thì vội vàng hấp tấp chạy ra cửa, để hai tay khép lại trước miệng như cái loa rồi gân họng kêu lên: - Người đâu, ngươi đâu, bắt phản tặc! Bắt phản tặc!


Một loạt thị vệ ngoài cửa xông vào, đám cận vệ của Tuyết Miêu cũng xông tới, chỉ có điều quân số rất ít, nên chỉ qua một chốc đã bị người của Dương Lăng vây lại, hai bên lập tức giơ kiếm sẵn sàng.


Tuyết Miêu luống cuống, luôn miệng nói: - Dừng tay, đại gia dừng tay... Đây.. đây nhất định là hiểu lầm, không có mệnh lệnh của ta, bọn chúng quyết không dám công thành!


Dương Lăng cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: - Nói rất đúng. Không có mệnh lệnh của ngươi, không kẻ nào dám công thành, như vậy hiện tại có kẻ công thành thì chắc chắn là do ngươi bày mưu tính kế rồi hả? Tuyết Miêu à Tuyết Miêu, thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, triều đình đối đãi với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói, lấy kế giả vờ chiêu an để tập kích tạo phản, ngươi đáng tội gì?


- Oan uổng a đại nhân, không biết... không biết bọn chúng tin vào lời xúi giục thế nào mới làm ra loại sự việc đáng chết này. Tại hạ luôn luôn ở bên cạnh ngài, làm sao có thể đưa ra ý tưởng khiến bọn chúng hành hùng? Tại hạ... tại hạ lập tức ra đầu thành ngăn cản loạn binh. Mong đại nhân cho ta một cơ hội! Tuyết Miêu vẻ mặt u ám nói.


Trong lòng hắn trầm xuống. Có thể một phen lăn lộn trong hang ổ của đám cường đạo trở thành bá chủ một phương, Tuyết Miêu sao có thể là kẻ trong lòng không có mưu mô tính toán cho được? Thật sự thì dù hắn có khôn khéo thế nào thì chung quy cũng chỉ là một tên hải tặc, là một kẻ giang hồ ngay cả một tên tri phủ nhỏ nhoi cũng chưa từng được gặp mặt qua mà thôi.


Hoàng đế và thánh chỉ trong mắt những kẻ giang hồ coi vương pháp như thứ vô dụng này chính là thần thánh, là thứ không thể hoài nghi. Trên thực tế thì những kẻ rời xa triều đình này lại càng tin tưởng những lời vàng ngọc ấy hơn là đám đại thần trong triều.


Hơn nữa đội thuyền của hắn cũng đã đi qua đi lại Phúc Châu mấy lần, Dương Lăng đối xử với y dần dần cũng giống như đối với cấp dưới của mình, đối với người của hắn thuyền của hắn không hề đề phòng hạn chế, dù là Tuyết Miêu gian trá như quỷ tái sinh cũng không thể nảy sinh bất kì nghi ngờ gì.


Nhưng hiện tại không hiểu tại sao lại nghe được tin hải tặc công thành, Tuyết Miêu lập tức liền cảm thấy kì quái, nhưng trong lòng y vẫn không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng ra gặp đám thuộc hạ không hiểu tại sao đột nhiên công thành, chỉ cần không để Dương Lăng lợi dụng việc này, mới có thể bảo toàn tính mạng rồi tính toán sau.


Dương Lăng chăm chú nhìn y một lúc lâu, sau đó hơi xua tay, bọn thị vệ cầm đao lui ra vài bước.


Dương Lăng vuốt cằm nói: - Được rồi, bản quan sẽ cho ngươi một cơ hội. Ngươi và bản quan cùng lên đầu thành, nếu như ngươi có thể hạ lệnh đám thổ phỉ kia hạ vũ khí, để quan binh trông chừng, bản quan sẽ tạm thời buông tha các ngươi. Đợi đến lúc trời sáng ta sẽ điều tra rõ chân tướng, vừa không dung túng ai vừa không oan uổng giết chết ai. Nếu tạo phản là sự thật... Văn Đảo công, tội của ngươi không thể tha! Ba vị công tử phải chịu ủy khuất rồi, người đâu, coi chừng bọn họ!


Người là dao thớt, ta là thịt cá, gặp phải tình cảnh như vậy còn có lời nào để nói sao?
Tuyết Miêu ủ rũ đáp ứng, lệnh thị vệ bên người buông đao chịu trói, ba nhi tử của y cũng bị trông chừng, từ thượng khách trong khoảnh khắc đã biến thành phạm nhân.


Tứ đại danh kỹ đều trừng lên đôi mắt to xinh đẹp nhạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, Dương Lăng xoay đầu lại, vẻ lạnh lùng như băng trên mặt lập tức tan ra, nét mặt tươi tỉnh, cười dài hơi thi lễ với các vị cô nương nói: - Các vị tiểu thư bị kinh sợ rồi, bản quan phải lập tức lên đầu thành đối phó với địch, các vị tiểu thư xin mời trở về đi, chân tướng sự việc còn chưa rõ ràng, mong các vị giữ mồm giữ miệng.


Các vị cô nương cuống quýt chỉnh lại trang phục tuân lệnh rồi, Dương Lăng mới mang theo Tuyết Miêu vội vàng chạy tới đầu Đông Thành. Đi phía sau Tuyết Miêu là bốn người cầm trong tay tay nỏ hoa mai của Đông Xưởng một tấc cũng không rời, nếu y dám manh động sẽ lập tức biến thành một đống máu tươi.


Phúc Châu Đông Thành, đám hải tặc cuồng nộ ở bên ngoài cửa thành kêu gào không ngừng, nhưng khí giới bọn họ có thể sử dụng để công thành gần như không có, cho nên thanh thế tuy rằng có làm cho người ta sợ hãi, nhưng trên thực tế chủ yếu chỉ đứng đó chửi bậy rít gào, nếu để bọn chúng công lên, chỉ sợ là một bước cũng không có biện pháp tiến đến.


Nhưng đám quan binh trên đầu thành cũng không dám lơ là, mỗi đội đều mang vẻ mặt cẩn trọng, đủ loại khí giới dùng để thủ thành đều đã được vận chuyển lên địa điểm chuẩn bị tấn công, cảnh tưởng các tướng lĩnh đi lại tuần tra, truyền lệnh diễn ra vội vàng, đi lại như con thoi.


Tuyết Miêu cùng Dương Lăng đi lên chỗ cao nhất trên đầu thành, trong chốc lát đèn đuốc xung quanh cũng cháy rực lên, chiếu đến chỗ hai người đứng sáng như ban ngày, trở thành điểm sáng nhất trong bóng đêm, nếu không khí không phải một mảnh tiêu điều vắng vẻ, chợt nhìn đến chính là sân khấu ca diễn.


Mà diễn viên chính Dương tiểu sinh, đã ống tay áo bay phấp phới, ở trên sân khấu cao giọng nói: - Đám loạn phỉ dưới chân thành kia vì sao lại tập kích thành tạo phản? Đúng là một đám không biết sống chết, bản quan Dương Lăng ở đây, các ngươi lập tức buông đao kiếm đầu hàng, bản quan sẽ tha cho tội chết! Tuyết Miêu, ngươi mau nói!


Hai phiên tử thúc Tuyết Miêu đi lên tường thành, hai tay nỏ hoa mai vẫn hướng đến hông của y, phía sau một phiên tử còn cầm đèn chiếu lên, lung la lung lay trên đỉnh đầu của y, soi rõ gương mặt bởi vì bệnh ngoại da mà có vẻ tái nhợt của y.


Dưới chân thành một mảnh yên tĩnh. Đột nhiên có kẻ nhận ra gương mặt dưới ngọn đèn quả nhiên đúng là Tuyết Miêu. Hai bên trái phải của y đều có một phiên tử đang bị những chỗ nhấp nhô trên thành che khuất liền đem Tuyết Miêu lộ ra ở lỗ châu mai, nhìn đến rõ ràng không hạn chế tầm nhìn một chút nào.


Có người lớn tiếng kêu lên: - Mau nhìn kìa, nhìn chỗ đó, là Miêu gia... Phì! Là Tuyết Miêu. Hắn quả nhiên ở cùng với tên họ Dương.


Tuyết Miêu ghé vào thành tường nhìn xuống, trên thành sáng dưới thành lại toàn bóng đêm, ánh đuốc chiếu đến cũng chỉ có thể thấy bóng người lay động, không rõ được mặt mũi. Hắn trong lòng nóng như lửa đốt nói: - Khốn khϊế͙p͙, các ngươi muốn tạo phản sao?Ai cho các ngươi chạy tới nơi này? Các ngươi đang ngủ mơ sao? Nhị Đản đâu, gọi hắn tới gặp ta!


Dưới chân thành một nam nhân cao lớn giơ hay tay lên ngăn lại đám đông huyên náo, chậm rãi bước vài bước lên trước nói: - Ta có lời muốn nói Miêu gia, chúng ta những người quang minh chinh đại không nói chuyện mờ ám. Các huynh đệ đây đi theo ngươi vào sinh ra tử cũng không phải mới chỉ ngày một ngày hai. Ngươi hãy nói với chúng ta một câu minh bạch, để chúng ta chết cũng hiểu được nguyên nhân. Có phải ngươi thông đồng với quan binh, muốn một mẻ lưới tóm gọn chúng ta?


- Tóm gọn con mẹ ngươi! Tuyết Miêu bị bức quá rồi, trong chốc lát tròng mắt đã vằn đỏ lên. Y nghe giọng nói liền biết đó là Hãm Không đảo chủ Hồ Đại Minh Bạch, gân cổ lên mắng: - Hồ Đại Minh Bạch đồ chó má nhà ngươi, đây là nơi nào? Đây là nơi nào? Các ngươi muốn giết quan tạo phản hay sao? Ông mày đây muốn giết gì ngươi chứ? Ngươi nói quan binh muốn đối phó ngươi, vậy quan binh đâu?


Y lập tức chuyển giọng điệu, lại cầu xin mà nói: - Hồ lão đệ, ngươi đừng hồ đồ nữa, chuyện này nhất định là... nhất định là... đám người có ý không muốn quy thuận triều đình truyền cố ý phao tin đồn nhảm. Ngươi hãy nghe ta nói, nghe lão ca của ngươi, lập tức hạ đao kiếm bày tỏ tấm lòng với Dương đại nhân, ta Văn mỗ nhân sẽ không gài ngươi, ta lấy bài vị tổ tông Văn gia thề với ngươi, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho ngươi. Tuyệt đối sẽ không hại ngươi!


- Ta nhổ vào! Hồ Đạo Minh Bạch vừa nghe Tuyết Miêu khuyên gã hạ vũ khí càng thêm tin tưởng y ý định không tốt. Hồ Đại Minh Bạch cười lạnh bước lui về phía sau, chỉ lên đầu thành nói: - Ngươi cho rằng trên đời chỉ có Tuyết Miêu ngươi thông minh thôi sao? Ta nhổ vào! Coi như chúng ta mắt mù mới đi theo loại súc sinh như ngươi! Các huynh đệ, các người đều thấy đấy, Tuyết Miêu nói chúng ta hạ vũ khí để mặc quan binh xử lý, các ngươi có đáp ứng không?


- Không đáp ứng! Không đáp ứng! Công thành! Giết sạch quan binh! Các huynh đệ! Tạo phản a!! Dưới thành không khí như sôi trào lên.


Hà Bính Văn chẳng biết từ lúc nào đã đội mũ phục viên đi lên đầu thành, lớn tiếng quát to: - Đảm thổ phỉ đông hải giả vờ nhận lời chiêu an, thừa lúc nửa đêm tập kích thành tạo phản. Khâm sai đại nhân có lòng tốt chiêu hàng, đám thổ phỉ lại u mê không chịu giác ngộ, tội ác tày trời. Giết!


Oanh! Oanh! Oanh,từng luồng lửa từ lỗ châu mai phun ra, bốn ổ đại pháo trên cổng thành, những lỗ châu mai hai bên trái phải tường thành đều có tám ổ đại pháo đã chuẩn bị sẵn sàng.


Bên trong nòng đại pháo đều là đinh sắt, chì viên và những khối đá nhỏ, mỗi lần bắn ra lực sát thương bao phủ tới sáu mươi thước, hai mươi ổ đại pháo nã xuống dưới thành lập tức đốn ngã một mảng người, những tiếng rú thảm thiết lẫn tiếng chửi bậy nổi lên bốn phía.


Tuyết Miêu tận mắt nhìn thấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy thê lương: Loạt pháo này có giống với việc đề phòng hải tặc tạo phản sao? Con bà nó chính là đào hố to chờ đám người của ta đi đến nhảy xuống rồi! Hết rồi, thế này tất cả là hết rồi.


Hơn vạn hải tặc ở đông hải rầm rộ náo nhiệt nhận chiêu an của triều đình, chuyện này cả thiên hạ đều biết, Dương Chém Đầu dù ác độc thế nào cũng sẽ không dám gây bất lợi cho bọn họ. Nhưng hiện tại đám thuộc hạ của y không biết bị kẻ nào dụ hoặc, không ngờ lại hiểu thành chính y và triều đình muốn tiêu diệt bọn họ


Bọn họ hiện tại đánh tới dưới chân thành Phúc Châu chính là đang nắm đằng chuôi, nếu muốn giữ được tính mạng, chỉ có cách lập tức buông đao hạ thương, chấp nhận bị quan binh giám thị thẩm vấn, đến lúc đó Dương Chém Đầu sẽ không dám không đếm xỉa đến sáu bảy ngàn người bó tay chịu trói dưới thành mà ngang nhiên lại cớ tạo phản mà giết hại bọn họ


Nhưng đạo lý cũng chỉ là đạo lý, hiểu được cũng chỉ là hiểu được, người người trong thiên hạ sự trong thiên hạ, có bao nhiêu là hiểu biết hết đạo lý của việc mình làm rồi thay đổi không làm như vậy nữa chứ? Không nói đến đám huynh đệ dưới thành nghi ngờ chính y và quan binh thông đồng, cho dù bọn họ vẫn đang tin tưởng y, thì lúc này kêu bọn họ buông đao hạ thương, bọn họ liền đồng ý được sao?


Chỉ sợ nếu như đổi lại là y đang ở dưới thành, đến nơi này cũng chính là một bước cưỡi lên lưng hổ rồi, rốt cuộc vẫn không quay đầu được rồi. Đã tới giờ khắc này còn có thể tin được triều đình sao? Đã tạo phản đến chân thành rồi lại vứt bỏ khí giới đầu hàng, liệu có thể tin được triều đình sẽ đặc xá sao? Trong tay có được sáu bảy ngàn binh mã, kẻ nào sẽ không có chút phản kháng mà đã buông vũ khí, đánh cuộc bằng việc dâng hai tay đem tính mạng chính mình cho đối phương?


Tuyết Miêu thống khổ nhắm hai mắt lại: Dương Lăng dùng kế này đơn giản nhưng cũng quá âm hiểm. Đơn giản đến mức khi nó xảy ra, chính y cũng có thể dễ dàng nhìn thấu cục diện đã định, âm hiểm đến mức rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không có cách nào hóa giải được.


Kế này thật sâu am hiểu nhược điểm trong nhân tính, bắt được lòng người, giống như xích sắt trôi mất giữa dòng, thuyền lớn trôi xuống thác nước, đập xuống cũng chết mà nhảy khỏi thuyền vẫn là chết. Ngươi nhìn thấy được nguy hiểm ở chỗ nào nhưng lại không thể không đi theo sắp xếp của hắn. Muốn giành lấy một cơ hội sống sót, nhưng có khả năng sao?


Cùng với tiếng chém giết đám hải tặc, trong rừng ở phía bắc thành pháo hiệu cũng vang lên. Từng đội từng đội quan binh Sơn Đông hùng hổ xong ra, khởi đầu chính là một trận mưa tên dày đặc. Cùng lúc đó, phía bên phải cũng có quan binh xuất hiện. Trong tiếng hét "Đồ con rùa" lúc trầm lúc bổng, sáu đạo luồng lửa từ xa xa như những con rồng uốn lượn thổi tới. Đó chính là tám ngàn quan binh đóng tại Hà Đông đã tới.


Đại binh vây kín. Cơ hội sống sót đã không còn!
Bất kể là đám hải tặc dưới thành hay là Tuyết Miêu đang đứng trên thành.


Tuyết Miêu đau lòng nhìn tâm huyết gây dựng của mình từng chút bị quan binh tiêu diệt, tim đau như bị dao cắt. Dương Lăng lặng yên nhìn y, thở dài một tiếng rất nhẹ như một luồng gió thu tiêu điều lướt qua đám lá khô, lặng lẽ xoay người quay đi, đi đến bên kia.


Tuyết Miêu khóe mắt liếc qua động tác của Dương Lăng, y không một chút nghĩ ngơi, một tiếng tuyệt vọng rống lên, mười ngón tay đột nhiên giơ lên giống như ưng trảo, hai chân nhanh nhẹn như loài báo, mãnh liệt bổ nhào về phía Dương Lăng.


" Phốc phốc phốc" Tiếng hai nỏ hoa mai tháo chốt, mười mũi tên bóng loáng bay tới, toàn bộ đều cắm thẳng xuống lưng y. Tuyết Miêu lảo đảo ngã xuống đất, hắn giãy dụa cố gắng đứng lên, đầu gối run rẩy mới đứng dậy được, hai mắt trừng lớn muốn nứt ra nhìn Dương Lăng, gào lên: - Họ Dương kia!


Thân ảnh của Dương Lăng dừng một chút, hắn không quay đầu lại, chỉ nắm thật chặt áo choàng, dọc theo đường thành tiếp tục đi thẳng. Bên cạnh hắn, qua mỗi bước hắn đi từng ổ pháo lại theo thứ tự cháy lên, không một chút lưu tình trút xuống đám người dưới thành.


Tuyết Miêu dữ tợn nhìn theo bóng dáng của Dương Lăng, hai mắt đã bắt đầu mờ mờ. Trước mắt giống như từng đoàn từng đoàn màn sương đen thổi qua. Hà Bính Văn lạnh lùng vung tay lên, chỉ vừa cầm chạm vào đao đám thị vệ đã vọt ra, giữa không trung giương đao ra khỏi vỏ, mãnh liệt quát lên: - Tuyết Miêu mưu sát khâm sai, mưu đồ bất chính, chém!


Tiếng đao vun vút, ánh đao chớp nhoáng không ngừng.
Lưỡi đao sắc bén chém qua cổ Tuyết Miêu, đầu y bay lên giữa không trung...


Trời đã sáng, cuộc chiến hai bên cũng đã đi đến hồi kết, mười tám nghìn quan binh lục soát cặn kẽ hai đảo trái phải, lấy được vô số kể tơ lụa, lá trà, đồ sứ và châu báu hương liệu từ Nam Dương chuyển đến.


Hải Cẩu Tử trong lúc hỗn chiến bị thương một chân, đi lại không tiện, chạy trốn đến khu đá ngầm ngoài cửa đảo, chưa chờ được đến lúc thuyền nhỏ đến đã bị đám quan binh ùn ùn tới kéo như kéo một con chó chết trở về.


Hiện tại, còn có một bộ phận quan binh đang tìm kiếm những hang động, huyệt đạo chi chít khắp nơi trên đảo, áp tải đống hải tặc còn đang trốn chui lủi đến. Ngoài bờ biển đã chở đi hơn mười thuyền hàng hóa và tài bảo, hiện tại quan binh đang mang rất nhiều nữ nhân và hài tử lên thuyền.


Trên mỗi thuyền đều có áp tải một bộ phận hải tặc trở về, bọn chúng bị đuổi vào kho tối trong khoang thuyền, cho đến khi vào cảng Phúc Châu mới nhìn thấy lại ánh mặt trời. Phần lớn hải tặc bị tập trung ở khu rải đá trống trải bằng phải trên bờ cát, bốn phía đều có cung thủ canh giữ.


Hàn Vũ và Bành Tiểu Dạng đang chỉ huy từng chiếc thuyền rời đi, đột nhiên có người vội vàng chạy tới báo cáo: - Khởi bẩm đại nhân, ba dặm bên ngoài cửa cảng nhập bờ nam xuất hiện hai chiếc thuyền lớn, có cần phái người chặn lại không ạ?


Hàn Vũ và Bành Tiểu Dạng nhìn nhau ngạc nhiên. Hàn Vũ hỏi trước: - Thuyền như thế nào?Có nhìn ra được nơi đến không?
Tên lính kia nói: - Khoảng cách rất xa, không có cách nào nhìn ra được, nhưng khẳng định không phải là chiến thuyền của Đại Minh chúng ta.


Bành Tiểu Dạng hỏi: - Trên thuyền không có ký hiệu rõ ràng nào sao?
Tên lính nói: - Có, trên cánh buồm có hình chim ưng biển.


Bành Tiểu Dạng bật cười ha hả, khoát tay nói: - Không cần ngăn lại, để bọn chúng nhập cảng, sau đó chặn đứng đừng rút lui của bọn chúng. Đây là thương thuyền của A Quý một đại thương nhân của Tô tịch quốc. Bọn chúng không biết nơi này đã rơi vào tay chúng ta nên vẫn tìm tới trao đổi hàng hóa.


Đám quan binh nghe lời bí mật hành động, để hai chiếc thương thuyền tiến vào hải cảng mới xuất hiện, quả nhiên chặn được hai chiếc thương thuyền chất đầy hàng hóa các loại, bước đầu ước tính giá trị hàng hóa trên hai chiếc thuyền không dưới mười vạn lượng bạc trắng. Hai chiếc thuyền cũng theo đó mà thay đổi chủ nhân, do Hàn Vũ phái binh lính và thêm người đi về hướng Phúc Châu.


Cho tới trưa, cùng với từng chiếc từng chiếc thuyền trong đội thuyền của Hải Cẩu Tử bị quân Minh áp tải về hướng Phúc Châu, những thương thuyền buôn lậu của Bắc Triều tiên, Đông Doanh, Nam Chiêm thành, Java tự chui đầu vào lưới không dưới ba mươi cái, tổng giá trị hàng hóa lên đến trăm vạn lượng. Hàn Vũ lúc này mới ý thức được quy mô to lớn của đám buôn lậu Song tự.


Ở triều đình liên khϊế͙p͙ đề nghị tiêu diệt quân Oa, tiêu diệt cướp, dưới tình cảnh chiến sự nhiều lần diễn ra trên biển mà vẫn còn có nhiều thương thuyền né tránh tầng tầng lớp lớp khó khăn tìm tới giao dịch, như vậy lúc Song tự còn hưng thịnh mỗi ngày xuất nhập đến bao nhiêu lượng hàng lậu? Y thẩm vấn một kẻ đứng đầu trong đám hải tặc, biết được tin trong thời kì thịnh vượng, mỗi ngày số lượng thuyền ra vào Song tự đạt hai trăm thuyền. Hàn Vũ nghe xong liền cứng lưỡi không nói lên lời.


Hàn Vũ vốn có ý định đem tất cả đám người trên đảo áp tải tới Phúc Châu, sau đó sẽ đốt sạch phòng ốc, hang động trên đảo, nhưng nghe được những điều này xong liên lập tức thay đổi chủ ý. Hắn mệnh lệnh cho bốn nghìn quan bính lưu trú lại trên đảo, cởi bỏ quân phục tạm đổi thành trang phục của hải tặc, chịu trách nhiệm bắt giữ đám thuyền buôn lậu còn chưa biết tin tức ở Song tự mà tự chui đầu vào lưới. Còn y và Bành Tiểu Dạng đến lúc cuối ngày cùng một đám hải tặc lên chiến thuyền, đi nhanh về hướng chân trời đang ngập trong ánh hoàng hôn...


Đông nam đại thắng, tin tức hải tặc và giặc Oa gần như bị diệt trừ sạch sẽ truyền về kinh thành. Chính Đức hoàng đế nghe vậy mừng rõ. Y hiện tại vẫn ở trong Báo phòng, cũng đã hoàn toàn biến nơi này trở thành nhà của mình.


Chính Đức hoàng đế cầm tấu chương báo cáo quân tình trong tay, nhìn đi nhìn lại mấy lần, vỗ án cười to nói: - Dương khanh quả nhiên không phụ kì vọng của trẫm. Đông Nam quỷ quái cuối cũng cũng bị tiêu diệt. Tốt! Tố! Ha hả, lão Lưu à, lập tức công báo truyền tin cho văn võ bá quan, để cho đám ngu xuẩn nói luyên thuyên này cũng được biết.


- Lão nô tuân chỉ Lưu Cần ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười mà đáp.


Lúc này hầu hạ ở bên cạnh Chính Đức hoàng đế có ba người là Lưu Cẩn, Trương Vĩnh và Khâu Tụ. Lưu Cẩn thừa dịp Dương Lăng rời kinh trong khoảng thời gian này, đã thành công kéo dài quyền lực của mình trải rộng ra tới ngoại đình, đã bù đắp vào khoảng trống quyền lực của mấy lão thần trụ quốc bị bãi miễn.


Những phần tử tự do trong đám ngoại thần đều đã trở thành môn hạ của Lưu Cẩn, hiện giờ Lưu Cẩn quản lý cung vua, ngoại đình lại có mấy kẻ đắc lực thay hắn phát ngôn, quyền lực to lớn này chạm tới có thể bị thương, bao phủ toàn bộ văn võ trong triều. Ngoài trừ Dương Lăng đã rời kinh tuần hành, đủ loại quan lại trong triều bất kể là so về lý lịch kinh nghiệm, quyền lực hay là mức độ được Hoàng thượng sủng ái đều không có một kẻ nào bì kịp được y.


Đám người Trương Vĩnh, Đới Nghĩ, Mân Bâu cố ý tỏ ra e sợ, không dám khinh nhẹ mặt mũi của y càng làm sự ngạo mạn kiêu căng của Lưu Cẩn tăng lên. Về phía tam Đại học sĩ trong triều, Tiêu Phương già đời giảo hoạt, nghe theo kế hoạch của Dương Lăng hiện tại cũng đối với Lưu Cẩn vâng vâng dạ dạ tùy ý cung phụng. Không có ông ta, bất quá cũng chỉ là bắt chước Lưu Cẩn bày ra kế sách đem kẻ thù chính trị bỏ vào nồi, lấy đám bá quan làm củi đun.


Chỉ có điều lúc Dương Lăng phát hiện ra kế này của Lưu Cẩn thì lấy lui làm tiến, tự cấu tự nhục, cuối cùng nhường quyền nhường lợi, hóa giải chiêu này. Mà Lưu Cẩn thì sao? Y giữ im lặng hay là đồng ý nhượng quyền?


Mặt khác hai vị đại học sĩ hiện tại ở trên chính đàn cũng không phải đối thủ của Lưu Cẩn. Lý Đông Dương cái nhìn không rõ ràng, có phần khó chung đường với ai. Chính kiến của ông ta đối với Lưu Cẩn ngay cả không hợp cũng không trực diện phản đối, làm mất thể diện của y mà lại khéo léo thương lượng.


Cũng may hai người nghị luận phần lớn là quốc sự, Lý Đông Dương ở phương diện quyền lực chính trị cũng không phải chướng ngại vật đối với Lưu Cẩn, cho nên Lưu Cẩn đối với ông ta vẫn còn nương tay, đối với những ý kiến phản đối y phần lớn vẫn nhận lấy, cho nên hai người ở ngoài mặt có vẻ như hòa hợp.


Về phía Dương Đình Hòa, trong lúc tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, khinh thường hoạn quan, thực sự ở nội đình hiện tại đã vài lần làm khó Lưu Cẩn, nhưng từ đó về sau những tấu chương ông ta dâng lên phần lớn đều bị trì hoãn, bác bỏ hoặc nghị luận sau.


Chiến sự ở Giang Nam đang khẩn cấp, trong những ngày không có tin tức xác thực truyền về kinh, Lưu Cẩn thừa dịp những lúc Chính Đức lo âu bực bôi, đem những tấu chương Dương Đình Hòa báo cáo tai ương địch họa, thiếu gạo thiếu tiền dâng lên, lại châm ngòi thêm vài câu ngọt nhạt, rốt cuộc cũng chọc cho Chính Đức giận dữ, gọi Dương Đình Hòa tới gọt giũa một trận. Dương Đình Hòa lúc này mới hiểu được sự âm hiểm của Lưu Cẩn và cá tính có thù tất báo của y, nên về sau này cũng yên ắng hơn.


Tam đại học sĩ im lặng liền biến thành dung túng, Lưu Cẩn vì thế không ngừng sắp xếp thân tín vào triều, đả kích lão thần, nhưng nhân vật từ thời Hoằng Trị còn ở lại, trải qua những giao tranh với Dương Lăng đã có nhiều tổn thất, lại bị Lưu Cẩn không ngừng ngầm đả kích, thế lực dần tiêu vong. Rốt cuộc cũng không còn thời kì huy hoàng ngày xưa vung tay hô lên cùng hưởng ứng rầm rộ rồi.


Lưu Cẩn cười hì hì nói: - Nói đúng ra, còn không phải Hoàng thượng có mắt nhìn người, lại không tiếc chi phí triều đình còn eo hẹp, bất kể nhân lực hay tài lực đều đem toàn lực ủng hộ đông nam tiêu diệt cướp thì mới có được chiến công như vậy. Đông Nam được dẹp yên, công đầu thuộc về Hoàng thượng ạ!


Khâu Tụ nhận thấy Lưu Cẩn có thế lực lớn, đã hoàn toàn ngả về phía y. Nghe vậy vội gièm pha cười, phối hợp nói: - Đúng vậy Hoàng thượng. Từ những năm Hồng Vũ, đám hải tặc uy quốc đã không ngừng quấy rối Đại Minh ta, chỉ vì điều này mà Đại Minh còn cố ý hạ chỉ đến Đông Doanh quốc vương phải dùng luật nghiêm khắc. Tính ra cũng đã hơn một trăm năm trôi qua, giặc Oa cũng không ngừng lộng hành, nhưng hôm nay ở trong tay Hoàng thượng, bọn chúng đã bị một đòn đau rồi.


Lưu Cẩn đột nhiên quỳ rạp xuống đất: - Như vậy là mối họa cả trăm năm một triều đại đã quét sạch, thật sự là đại hỷ sự của triều đình ta, hoàng thượng chính là đại công lao. Lão nô chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng. Theo lão nô, Hoàng thượng nên đến miếu lễ, thông báo tin vui trọng đại này đến các vị tiên đế trên trời có linh thiêng, thêm việc hạ chỉ xử lăng trì thủ lĩnh hải tặc để thể hiện uy danh của Đại Minh ta...


Chính Đức vui mừng cười không nhặt được mồm, luôn miệng nói: - Nói có lý, nói có lý. Tin vui lớn như vậy đúng là nên báo cáo với các vị tiên đế, ha hả, việc này giao cho ngươi đi làm, đến Hàn Lâm Viện chọn một văn tài tốt, viết một quyển tế văn, báo với Khâm Thiên Giám lựa chọn một ngày tốt, trẫm phải dâng hương cáo thiên!


Lưu Cẩn vui mừng dập đầu nói: - Lão nô tuân chỉ. Đúng lúc này một tiểu thái giám vội vàng đi vào, thi lễ với Chính Đức nói: - Hoàng thượng, Quốc vương Malacca Tô Đoan Mụ Mạt cầu kiến.
Chính Đức nhíu mi nói: - Lão già béo đó sao lại đến đây? Một ngày tới tám lần, không biết phiền!


Trường Vĩnh cùng cười nói: - Hoàng thượng, Tô Đoan Mụ Mạt đã đánh mất cả giang sơn, cũng khó trách ông ta sốt ruột. Dương đại nhân là người điềm tĩnh, cho đến lúc cơ bản bình định các tỉnh đông nam mới báo tin thắng trận cho Hoàng thượng. Nhưng tin tức quan quân sáu tỉnh đông nam đại thắng giặc Oa, trên biển thuyền kiến cố pháo lợi hại trước đó đã truyền về kinh rồi, quốc vương Malacca nghe xong, đương nhiên động tâm, ông ta muốn phục quốc còn phải nhờ vả Hoàng thượng người chứ.


Chính Đức thần sắc không mấy hứng thú, cười nói: - Ông ta là thuộc thần của trẫm, vì vài tên hải tặc tóc đỏ từ nơi xa xôi tìm đến làm cho sợ hãi, trẫm đương nhiên muốn làm chỗ dựa cho ông ta, chỉ có điều ông ta cũng quá nóng nảy, nói nhiều như vậy trẫm có thể không phiền sao? Ha hả, thôi, gọi ông ta vào đi.


Tiểu thái giám khom người đi ra ngoài truyền chỉ, chỉ chốc lát sau liền thấy một lão già béo trắng mặc trang phục di tộc, trên đầu vải bố còn cắm một hình con chim trĩ xinh đẹp lạch bạch chạy vào trong phòng.


Bóng áo choàng của ông vừa bước vào cửa, đầu vẫn còn cúi gằm xuống mặt đất, mí mắt còn chưa giương lên đã lập tức chạy tới góc bàn, uỳnh một tiếng tư thế vô cùng chuẩn xác quỳ rạp xuống trước thư án, hành đại lễ dập đầu năm lần nói: - Thần Tô Đoan Mụ Mạt tham kiến Thượng minh thiên quốc Chính Đức đại hoàng đế bệ hạ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!


Chính Đức ngô ngô hai tiếng, khoát tay nói: - Đứng lên đi đứng lên đi, không cần mỗi lần đến đều dùng đại lễ như vậy, hôm nay tới tìm trẫm có chuyện gì? Tứ Di Quán sắp xếp nơi nghỉ ngơi với chuyện ăn uống của ngươi không thích hợp hả?


Tô Đoan Mụ Mạt vội vàng dập đầu nói: - Không không không, vô cùng hài lòng, tiểu thân vô cùng cảm tạ hoàng thượng hậu đãi. Tiểu thần nghe nói Đại Minh ở đông năm đại thắng, giặc Oa và tứ đại hải tặc nhiều năm chiếm cứ đông hải đã hoàn toàn dẹp yên, nên tiểu thân tới đây chúc mừng hoàng thượng.


- Ha hả Chính Đức cười nhìn Lưu Cẩn liếc mắt ra hiệu một cái, Lưu Cẩn bước lên phía trước đỡ quốc vương Malacca đứng dậy, cười hì hì nói: - Quốc vương điện hạ mời đứng lên, hoàng thượng cũng mới vừa nhận được tin, tin tức của người cũng thật nhanh nhẹn.


Tô Đoan Mụ Mạt cung kính đứng một bên, hơi hơi khom người nói: - Hoàng thượng, tiểu thần nghe nói tổng đốc Dương Lăng ở Giang Nam đôn đốc tác chiến, thiên quân Đại Minh uy dũng vô địch, bình định đám cường đạo sáu tỉnh đông nam, thế như chẻ tre, tiểu thần trong lòng vui mừng khôn xiết.


Tưởng nghĩ đám ngoại tộc tóc đỏ Tây Dương ỷ sức mạnh cưỡng chiếm Malacca, hiện giờ thiên quân Đại Minh uy dũng vô địch, chỉ cần hoàng thượng khai ân, phái một đội nhân mã, thu phục Malacca còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Tiểu thần một lần nữa khẩn cầu ngô hoàng xuất binh, giúp đỡ tiểu thần phục quốc, hoàng thượng, tiểu thần cầu xin người!


Tô Đoan Mụ Mạt nói đến đây mà không khỏi lệ rơi đầy mặt, lại quỳ trên mặt đất dập đầu lia lịa


Chính Đức nhẹ nhàng vuốt ve bản tấu chương thật dày của Dương Lăng, trong tấu chương có nhắc tới chiến sự sáu tỉnh Giang Nam, chỉ có điều viết quá giản lược, không khoe khoang gì đến chiến công của chính hắn nhưng lại tỉ mỉ miêu tả tầm quan trọng của eo biển Malacca, nhiều lần đề cập tới ý nghĩa của nơi này đối với Đại Minh.


Chính Đức ý định ở trong lòng kỳ thực cũng không quá để ý đám hải tặc chiếm cứ Malacca, y để ý chính là chuyện Thục vương tạo phản. Từ ngày y đăng cơ tới nay, sửa chữa hoàng lăng, tu bổ trường thành, bắc đánh Thát tử, nam đánh giặc Oa, xây dựng lại thủy quân, ngân khố quốc gia đã gần như trống rỗng.


Mà thiên phủ chẳng những là một nơi giàu có, hơn nữa còn gần như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Thục vương có thanh danh tốt nhất trong đám phiên vương, tài lực cũng hưng thịnh nhất, nếu ông ta thực sự có ý mưu phản, đây mới chính là cái gai nhức nhối nhất trong lòng Chính Đức.


Cho nên y muốn sau khi giải quyết xong việc bình Oa, lập tức lệnh Dương Lăng đi Thục, điều tra chuyện Thục vương tạo phản. Mà nay theo tin tức từ Tứ Xuyên truyền về, Thục vương luôn luôn ở trong Thanh Dương cung dưỡng bệnh tu thân, hoàn toàn không có động tĩnh gì, mà sự việc ở Malacca lại là chuyện sớm muộn gì cũng đều phải giải quyết.


Hắn mở lại tấu chương, nhìn đoạn cuối một lần: " Hoàng thượng, phía Bắc lên Liêu Đông, không phải chỉ có một đường Sơn Hải Quan, thông về hướng Tây không phải chỉ có một cách đi Cáp Mật Vệ. Nhưng các nước chư hầu của Đại Minh dục vọng....,thương thuyền của Đại Minh nếu muốn đi thông tứ hải tất phải qua Malacca, cố thủ Malacca là chuyện không được phép thất bại.


Đám di nhân dã tâm hừng hực, mưu đồ muốn chiếm Malacca, nếu cứ để mặc di nhân cường bạo chiếm cứ Malacca thì dã tâm của bọn chúng tất sẽ bành trướng, các nước Nam Dương sẽ gặp nguy hiểm. Di nhân sau khi chiếm được các đảo Nam Dương còn nuôi mộng lớn thế nào?


Trên biển hiện giờ, phía đông chính là mênh mông ngàn dặm không thấy bờ, thuyền của Đại Minh ta không thể qua được, giao thông vạn nước tất phải chọn tuyến đường Nam Dương mà Malacca chính là điểm yết hầu. Nắm được nơi yết hầu, tăng thêm chút lực tất phải chịu khống chế. Nhanh chóng chiếm lấy Malacca, cũng có hiệu quả đối với việc cắt đứt dã tâm


- Ừ... khẩn cầu của khanh, trẫm cũng suy nghĩ rất nhiều, chẳng qua chiến sự đông nam khẩn cấp, nên chưa thể làm gì. Hiện giờ ái khanh muốn mượn binh của trẫm, cũng không phải không được. Nhưng, Tô khanh à, Tây di đến từ biển cũng có thể về biển, trẫm phái quân đội đến, di nhân nếu như sợ hãi chạy trốn, đại quân của trẫm vừa rút về đã lại phải quay trở lại thì phải làm sao? Quân của trẫm cũng không thể lúc nào cũng trở lại được, đi qua đi lại rất mệt mỏi nha.


- Việc này.... Tô Đoan Mụ Mạt đã hiểu ý của Chính Đức, nhưng ngẫm lại lời nói của Chính Đức cũng có lý, sau lưng quốc vương là ông ta chính là một đống các bộ lạc rời rạc cùng nhau nắm quyền chủ quốc, cũng không có quân đội hùng mạnh để phòng thủ, Đại Minh nếu như muốn chiếm thì đã sớm chiếm rồi, bây giờ nếu đóng quân lại cũng không phải muốn đoạt vương vị của ông ta đi.


Về phần chia sẻ lợi ích thương vận, trong lòng Tô Đoan Mụ Mạt hiểu rõ, đường biển của Đại Minh một khi thông thương, thương thuyền sẽ như những đàn cá đi qua eo biển Malaacca, ngày đêm không ngừng.


Vàng thau lẫn lộn, phong tục bất đồng, các quốc gia các bộ tộc buôn bán trên biển thì dân phong hung hãn, không có một đội quân và quân đội trên biển nào đủ sức mạnh để đàn áp quản lý tất sẽ loạn đến không thể chữa, bất kể đại thương nhân trên biển có thế lực nào nếu muốn làm loạn, quốc vương là ông ta cũng đành phải tiếp tục trốn chạy, hợp tác với Đại Minh là lựa chọn tốt nhất.


Cho nên Tô Đoan Mụ Mạt lập tức quỳ xuống đất nhận lời nói:
- Nạn trộm cướp nam hải luôn luôn khó quét sạch, tiểu thần mong hoàng thượng có thể vĩnh viễn đóng thiên quân tại Malacca, đuổi đám hải tặc, cùng nhau hải vận, mời bệ hạ ân chuẩn!