Ngược Về Thời Minh

Quyển 6 - Chương 251: Khuê phòng lập kế

Khi Dương Lăng trở lại hành dinh, Thành Khởi Vận đã âm thầm bảo Cá Mập Vương Bành Phú Quý phái người đưa tới tới quân tình mật báo mới nhất, nàng đã qua phòng khách riêng tiếp kiến. Bành Phú Quý sau khi được Thành Khởi Vận mời chào đã gia nhập Đại Minh Thủy sư, nhưng y có hai tầng thân phận, là Đại Minh Thủy sư quan quân, lại là chưởng ban trong triều Đông Xưởng, cùng với hệ thống đặc vụ.


Bành gia kinh doanh trên biển nhiều năm, có con đường tin tức bí mật với giặc Oa và Đông Doanh Quốc, sau khi đầu nhập vào trong triều đã bí mật chiêu hàng Vương mỹ nhân. Vương mỹ nhân là một trong bốn đám hải tặc lớn ở vùng biển Chiết mân, kế tục gần như hoàn toàn thành viên của Bành lão gia tử, căn cứ địa ở trong Phổ Đà sơn, bí mật việc hắn quy hàng, giống như chôn ở chỗ giặc Oa một thanh đao nhọn, tương lai tất có thể phát huy tác dụng không thể lường trước được.


Dương Lăng cũng muốn biết Bành Phú Quý đưa tới tin tức gì, vội vàng tới phòng khách riêng, đã thấy người đi - nhà trống, hỏi tiểu tỳ hầu hạ thì người truyền tin đã đi rồi, Dương Lăng liền lững thững đi tới chỗ Thành Khởi Vận.


Chỗ ở của Thành Khởi Vận cách Dương Lăng một hành lang gấp khúc, ở giữa là hoa viên, trên trụ lớn treo đèn đỏ theo phong cách Giang Nam.


Hai thị nữ của Thành Khởi Vận đều lưu lại hầu hạ Mã Liên Nhi rồi, lúc này bên mình chỉ có tiểu nha hoàn do tổng hành dinh phái tới hầu hạ, nhìn thấy Dương Lăng đến, Thành Khởi Vận vội chạy ra đón chào.


Nàng dẫn Dương Lăng vào phòng khách nhỏ, tùy tùng dâng hai chén trà lui xuống. Dương Lăng thấy nàng quần áo chưa thay, nhưng mái tóc đen đã có thêm búi tóc. Dung mạo dịu dàng quyến rũ, gò má như say mà ửng hồng, tăng thêm vẻ xinh đẹp, không khỏi cười nói: - Nàng hôm nay nhã mà không tục, lúc dự tiệc có thể thấy được ánh mắt kinh diễm khắp nơi, đúng là dụng tâm làm vui lòng người.


Thành Khởi Vận tình ý đưa mắt nhìn nói: - Khởi Vận thầm nghĩ... Thầm nghĩ muốn làm vui lòng người, người bên ngoài thấy thế nào, ta không cần quan tâm.


Dương Lăng mái tóc đen dài như thác nước buông xõa tới eo nhỏ, lúc Thành Khởi Vận nói chuyện còn lộ vẻ quyến rũ, dưới ánh đèn trong bóng đêm thì càng thêm hấp dẫn, cho nên không dám nhìn nữa, vội dời ánh mắt, bưng chén trà ho một tiếng nói: - Bành lão gia tử đưa tới tin tức gì?


Thành Khởi Vận thấy hắn luôn né tránh mình, có chút ảo não cắn môi nói: - Chuyện đại nhân đang lo lắng, một chuyện cũng không có phát sinh. Chỉ có điều, đã có chuyện xấu rồi.
Dương Lăng nhìn nàng: - Ít thừa nước đục thả câu, rốt cuộc có chuyện gì?


Thành Khởi Vận cười, lúc này mới như xả giận: - Đại nội thị, Tế Xuyên thị là hai vị có thế lực lớn nhất, vì chiếm lợi với Đại Minh sẽ tận sức tiễu trừ giặc Oa, Đông Doanh vương thất cố ý mượn việc này mở rộng sức ảnh hưởng của vương thất, cho nên cũng cực kỳ phối hợp.


Trước mắt, đại nội thị, Tế Xuyên thị phân biệt tập kết Thủy sư, toàn diện đả kích các nơi có giặc Oa. Theo tình báo, ít nhất bán đảo Đông Doanh đang thừa dịp gió tây xuôi đến Đại Minh cướp bóc khiến giặc Oa hoảng sợ chạy trốn.


Dương Lăng nghi nói: - Bọn họ đối với giặc Oa luôn luôn dung túng, thật sự sẽ chuyển ý sao?... Tin tức chuẩn xác không?


Thành Khởi Vận mỉm cười: - Cực kỳ chính xác, bọn họ cũng không có thành ý, hảo tâm, chỉ là giờ có cơ hội giao thương với Đại Minh, bọn họ muốn độc chiếm lợi nhuận lớn, đương nhiên không muốn để hải tặc làm hỏng chuyện, nếu hải tặc đã thành chướng ngại vật của họ, đương nhiên sẽ không lưu tình đá văng ra.


Dương Lăng nghe xong âm thầm lo lắng, hắn lo lắng là xuất phát từ lợi ích cộng đồng, đại nội thị và Tế Xuyên thị sẽ chỉ tiêu diệt phỉ trên cơ sở hợp tác chính trị, nếu hai vị liên hợp chấp chính, như vậy toàn bộ Đông Doanh đang loạn sẽ bình ổn, mà hắn không muốn thấy điều này, Thành Khởi Vận nói có chuyện xấu là chuyện này sao?


Nghĩ đến đây, Dương Lăng vội vàng hỏi: - Nàng nói có chuyện xấu, là gì?


Thành Khởi Vận cười khổ một tiếng: - Không biết Thủy sư hiện giờ chiến lực như thế nào, ôi! Đại nội và Tế Xuyên tiêu diệt phỉ lại tiêu diệt quá mức, bọn họ ở bản đảo dụng binh càng tiện, hải tặc khó có thể ngăn cản, vì thế rõ ràng đã rút khỏi bản đảo, số giặc Oa con lại hợp binh một chỗ, trùng trùng điệp điệp chạy tới Đại Minh rồi.


Dương Lăng vừa nghe liền biến sắc, vội vàng nói: - Tin quan trọng như thế, phía Thủy sư có thể chuẩn bị vẹn toàn?


Thành Khởi Vận nói: - Đại nhân yên tâm, tin tức đã đồng thời bao cho chỉ huy sử ti. Giặc Oa lui tới tập kích, phần lớn là thừa dịp gió tháng năm mà đến, năm nay ở đại nội, hai nhà Tế Xuyên bị đả kích vội vàng gấp gáp, so với mọi năm còn sớm hơn mấy tháng, tất chuẩn bị không đầy đủ. Đồng thời cũng không kịp giấu mật thám liên hệ ở đại Minh, nửa đường tất dừng chân ở hải đảo, thời gian chân chính đến nơi so với mọi năm cũng không sai biệt lắm.


Dương Lăng nghe xong an tâm, tính toán qua lúc gật, lúc lắc đầu nói. - Năm nay không giống năm trước, Đông Doanh quốc đang diệt phỉ, bản quốc và giặc Oa đã biết người biết ta, khó có thể ẩn náu hành tung, hơn nữa duyên hải Đông Doanh dân cư cằn cỗi, ngay cả bọn họ đi cướp bóc hết cũng không đủ chi phí hàng ngày, nếu muốn sinh tồn chỉ có thể đánh cướp ở duyên hải Đại Minh. Nhưng đội thuyền của họ không thể trong đất liền chỗ ta, nên cần một chỗ tin cậy để dừng chân, nghỉ dưỡng.


Dương Lăng đứng dậy, chắp hai tay ra sau đi đi lại lại, mày nhíu chặt không biết tính toán gì. Thành Khởi Vận dõi theo hắn, ánh mắt hàm chứa ý cười.
Thành Khởi Vận dốc sức thể hiện bản thân chỉ vì muốn làm Dương Lăng coi trọng, nhưng nàng cũng không tin sẽ có nam nhân nào thích so mạnh hơn nữ nhân.


Hiện giờ Dương Lăng như cũng đang có tình ý mông lung chưa thể nói thành lời, Thành Khởi Vận đang rất vui mừng nên cũng không muốn phá hủy hình tượng vất vả lắm mình mới tạo dựng được trong lòng Dương Lăng, cho nên phải giấu dốt, muốn âu yếm tiểu tình nhân trước mặt.


Sao lường được vị nhân huynh này càng nghĩ càng nhăn nhó, rất lâu cũng chẳng lên tiếng. Thành Khởi Vận mềm lòng, không nỡ bắt hắn hao tổn tâm trí, đang muốn nói ra tình toán của mình thì Dương Lăng chợt dừng bước nói. - Nàng ghi lại.


Thành Khởi Vận đứng dậy đi tới bên bàn, cầm bút lông chấm mực, ống tay trái bén lên để lộ cổ tay tuyết trắng trên giấy mới quay lại cười nói. - Mời đại nhân nói.
Tóc nàng xõa vai, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, ánh nến tỏa một vầng sáng dìu dịu, mỹ nhân trong mùi mực tràn đầy nét thư hương, cổ kính.


Đáng tiếc là Dương Lăng ngửa mặt lên trời nên không có thấy cảnh tượng này. Hắn nghĩ một lát nói. - Giặc Oa lần này đến, chưa chắc đã tập kích Giang Nam. Hải tuyến Đại Minh quá dài, ta chỉ sợ giặc Oa tránh thủy sư mà đánh lén dân chúng, mà trên thực tế bọn họ vẫn thường làm như vậy.


Lần này giặc Oa dốc toàn bộ lực lượng, bọn họ đã đánh mất căn cơ ở Đông Doanh. Cướp bóc tài vật xây dựng căn cứ trên hải đảo, thủ đoạn so với lúc xưa còn thảm liệt gấp bội.


Khởi Vận, tin giặc Oa đột kích, sáng sớm mai bảo quân dịch tram nhanh chóng báo Binh bộ, đồng thời mật hàm cho Hoàng thượng. Cảnh báo vùng duyên hải, Liêu Đông, Sơn Đông, Nam Trực Lệ, Chiết, mân, Việt và những nơi khác, tổng cộng năm mươi chín sở quan binh phải tăng thêm đề phòng, tuần tra trên biển, dân cường tránh cũng phải động viên đứng lên ngựa giặc Oa thừa dịp đánh lén, làm tổn thương dân chúng Đại Minh.


Thành Vận thoăn thoắt múa bàn tay đẹp trên giấy.
Nghe Dương Lăng nói xong, Thành Khởi Vận ngưng bút nhìn. - Đại nhân, còn nữa không?


Dương Lăng nói: - Còn phải phái người tới Triều Tiên, Lưu Cầu, Lã Tống cảnh báo, để ngừa giặc Oa bí đường lối mà công chiếm chỗ của bọn họ làm cứ điểm, lấy Triều Tiên và quân lực của Lã Tống mà chuẩn bị sớm, đối phó với giặc Oa cũng không khó.


Ta hiện tại chỉ lo lắng Lưu Cầu, Lưu Cầu là nước nhỏ, giặc Oa muốn lấy chi dễ như trở bàn tay. Bọn họ trước kia không cần cái trụ sở này. Hiện tại Đông Doanh bản thổ không còn chỗ cho bọn họ dung thân, chỉ cần tới biển Đại Minh phải chịu thiệt thòi. Cùng đường bọn họ lựa chọn sử dụng Lưu Cầu làm cứ điểm có thể lên tới tám phần.


Thành Khởi Vận nghe đến đó nhẹ nhàng thở ra: - Tiểu tổ tông của ta, những điều người ta muốn nói ngài đã nghĩ ra hết.


Nàng vui mừng buông bút, cười nói: - Đại nhân chu đáo, ty chức thật không nghĩ tới. Tuy nhiên lời đại nhân nói đã nhắc nhở ty chức, cứu Lưu Cầu tuy khó nhưng thủ Lưu Cầu lại rất dễ. Nếu đợi giặc Oa chiếm Lưu Cầu mới phái binh cứu viện, chỉ sợ Đông Doanh cân nhắc lợi hại, sẽ âm thầm chặn hậu chúng ta.


Cho nên nếu bọn họ định lấy Lưu Cầu, theo ty chức nghĩ chúng ta nên đoạt lấy trước họ, chỉ cần ba vệ binh mã đi thủ đảo, Lưu Cầu không còn gì phải lo, đồng thời có thể kiềm chế giặc Oa đánh cướp công khai ở vùng duyên hải. Một công đôi việc, đại nhân nghĩ thế nào?


Dương Lăng động lòng nghĩ. "Sao chỉ nghĩ tới giặc Oa, đóng quân như thế còn có thể kiềm chế Đông Doanh. Coi đây là cây cầu, nếu một khi hai nước phát sinh tranh chấp, có đảo này vận chuyển lính, tiếp tế lương thảo cũng không sợ hậu phương, cũng không sợ Đông Doanh thâu tóm Lưu Cầu.


Chỉ có điều tuy mình là khâm sai phụng bốn đạo mật chỉ, còn có lệnh phù điều binh, nhưng muốn phái binh vào chiếm giữ nước khác mà không có Hoàng đế hạ chỉ thì sao làm được? Việc này thật sự khó...


Thành Khởi Vận khẽ cười. - Lưu Cầu là phiên thuộc trung thành nhất của Đại Minh, Lưu Cầu gặp nạn mà không cứu, tất làm các phiên quốc xung quanh nguội lạnh. Người trong triều cũng không thể bỏ qua chuyện này.


Còn nữa, Hoàng thượng tín nhiệm, tin tưởng ngài. Chỉ cần mật tấu vào triều đình, phân tích lợi hại được mất, Hoàng thượng sẽ phê chuẩn. Thứ nhất có thể bảo vệ Lưu Cầu, thứ hai khi thông thương có thể thay thương dân hộ vệ Lưu Cầu, cho nên quân phí sử dụng có thể do nước Lưu Cầu trả.


Thành Khởi Vận càng nói càng đắc ý. - Về phía Lưu Cầu cũng không có vấn đề. Lưu Cầu chịu hải tặc và Đông Doanh ức hϊế͙p͙, đã sớm thỉnh cầu triều đình xuất binh. Chỉ có điều thủy sư không thể đi xa, ốc chưa mang nổi mình ốc nên chưa hứa hẹn gì. Nhưng giờ đã có chiếm hạm viễn dương, còn sợ gì nữa.


Đại nhân, quốc vương Lưu Cầu biết Đại Minh quyết định mở biển, đã phái thế tử vượt biển đến hỏi thăm tin tức, giờ đang ở trong thành Tô Châu. Nếu đại nhân không ngại gặp mặt để thế tử Lưu Cầu kia biết được lợi hại, chủ động dâng biểu cũng không khó.


Dương Lăng không có mỉm cười nhìn nàng như trong dự tính, dáng vẻ xa lạ kia khiến Thành Khởi Vận sợ hãi lùi một bước, nghi hoặc nói. - Sao đại nhân lại nhìn ta như vậy?


Dương Lăng nhướn mày hừ một tiếng ngồi xuống bàn, uống một ngụm trà mới chậm rãi nói: - Ta vừa mới nói, còn lão nhị đã sớm nghĩ vẹn toàn.
Thành Khởi Vận cười gượng, lúc này mới phát hiện mình đã phạm vào bệnh cũ, dám khoe khoang trước mặt hắn.


Dương Lăng cười cười đặt chén xuống nói. - Được rồi, nếu nàng đã sớm có phương án thì lên kế hoạch đi, ngày mai giao cho ta.


Đi tới cửa, đột nhiên hắn quay lại nói. - Đúng rồi, thế lực Giang Nam trong triều hơn phân nửa do một tay nàng phát triển, nàng phải khống chế họ, không chỉ những tình báo về thương chiến và quân sự Đại Minh. Khi mở rộng thông thương với phiên quốc, nàng phải cho người lui tới các thuyền gia, thu thập đủ tình báo về sĩ nông công thương.


- Vâng Thành Khởi Vận lên tiếng nói :Đại nhân đi thong thả.
Dương Lăng tùy ý khoát tay nói. - Ừ không cần tiễn, viết xong tấu chương điều trần, nàng cũng ngủ sớm đi.
Thành Khởi Vận gắt giọng. - Ta muốn nói, đại nhân chậm đã.


Tay vừa mới vén tấm màn gấm Tô Châu, Dương Lăng nghe vậy tay liền buông lỏng khiến mảnh vải trượt ra ngoài, nhẹ nhàng đong đưa. Trên mảnh vải đó thêu họa tiết Hoa nở trong đêm xuân.


Dương Lăng tim đập rộn ràng, lẩm bẩm. - Ta ,...ta... không nên nghĩ lung tung, vẫn nên về nghỉ sớm. Vừa nói, hắn vừa giật mình khi nhận ra giọng điệu của mình trở nên mềm yếu. Sự cự tuyệt không còn hiên ngang, lẫm liệt nữa.
Thành Khởi Vận mở to mắt kinh ngạc nói. - Ta nghĩ lung tung chuyện gì?


Rồi nàng cười phì, đỏ mặt, nàng biết Dương Lăng nghĩ gì rồi. Hóa ra, nam nhân đúng là không có ai tốt.


Nàng cắn môi nhìn Dương Lăng, đỏ mặt nói. - Ty chức còn có chuyện muốn thỉnh giáo đại nhân, đã cùng Đông Doanh nghị định thủy sư hai nước cùng tiêu diệt giặc Oa, chẳng lẽ đại nhân định xử lý theo cách của mình? Đại Nội và Tế Xuyên ở Đông Doanh quét cướp, thủy sư Đại Minh ở duyên hải quét cướp, phối hợp bất lực tất sẽ có một nơi thế lực hai phương không thể động đến, có thể giúp giặc Oa kéo chút hơi tàn.


Vậy nên Dương Lăng mới biết nàng nói chậm đã không phải lời khách sáo, túng quẫn ho khan nói. - Cái này ta cũng biết, tuy nhiên Tế Xuyên và đại nội là hai thế lực lớn nhất Đông Doanh, nếu bọn họ liên hợp dụng binh, ta lo họ đẩy mạnh kết giao, cùng nhau chấp chính, như thế loạn cục ở Đông Doanh sẽ được bình định.


- Khởi Vận. Dương Lăng nhìn nàng, căm thù tận xương tủy nói. - Ta cho nàng biết, dân tộc biểu hiện lễ phép và khiêm tốn, nhưng trong lòng chúng đầy dã tính muốn xâm lược. Trước khi có thể nắm chắc càn khôn, ta không hy vọng họ có một chính quyền ổn định.


- Bọn họ vừa cùng Đại Minh thông thương, việc này sao có thể không cho họ xuất một phần lực? Huống chi chúng ta còn có thể thông qua hành động liên hợp, hiểu rõ thêm thực lực và sở trường của họ, sẽ có ích cho sự trưởng thành và phát triển của Đại Minh. Về phần hai thế lực có thể liên hợp, xin đại nhân đừng quá băn khoăn.


Dương Lăng ngạc nhiên nói.
- Nàng nắm chắc điều gì mà nói như thế?
- Ty chức gọi đại nhân lại cũng để bẩm báo chuyện này. Hiện tại Đại nội và Tế xuyên thị dù kề vai sát cánh, nhưng bàn về thực lực, Tế xuyên thị hơn một bậc.


Ty chức lợi dụng cơ hội cùng bọn chúng đàm phán về cơ hội thông thương lần này, phái người đi tìm hiểu mới biết Mạc Phủ quản lĩnh Tế Xuyên Chính Nguyên phế đi Đại tướng quân Túc Lợi Nghĩa Thực, dựng lên một con rối Túc Lợi Nghĩa Thực, tự mình nắm giữ mạc chính, mặt khác sau lưng xưng là "Bán tướng quân", trên thực tế hiện giờ y mới là Mạc Phủ tướng quân chân chính.


Nếu y cùng với đại nội thị liên minh, tin tưởng đại nội thị sẽ không cự tuyệt, nhưng vị hào kiệt quyền khuynh thiên giờ say mê tu chân, y kiêng nữ sắc, chính vụ cũng không thể chú ý, cả ngày mơ giấc mộng tu thành Thiên Cẩu đại thần.


Ba nghĩa tử y thu dưỡng hiện giờ vì địa vị đang không ngừng tranh đấu gay gắt, nếu Tế Xuyên thị phân liệt, người được lợi lớn nhất đó là Đại nội thị, cho nên bọn họ chẳng những lạc quan mà nếu có cơ hội còn có thể châm ngòi thổi gió. Bất kể là đại nội thị hay Tế Xuyên cũng không muốn xuất hiện một chính quyền ổn định.


Dương Lăng nghe xong vui vẻ cười nói: - Nếu vậy ta yên tâm rồi, vậy ngày mai báo cho đại nội thị, tế xuyên thị, mời họ phái binh hiệp trợ tiêu diệt hải tặc. Ta phải xem thủy sư Đông Doanh có bản lĩnh gì, liệu có thể cho thủy sư Đại Minh ta mở rộng tầm mắt không.


Dương Lăng vui mừng chắp tay vái chào Thành Khởi Vận nói. - Ta được Khởi Vận như cá gặp nước.
Thành Khởi Vân nhìn hắn thầm nghĩ "ta cũng muốn cùng ngài như cá nước lắm chứ".
Nàng cũng khách khí thi lễ, nói: - Chim khôn chọn cây mà đậu, có thể được ra sức cho đại nhân là vinh hạnh của Khởi Vận.


Hai người cũng cười, nhưng bỗng cảm thấy tiếng cười...có phần giả dối.