Từng quyền một nện uỳnh uỵch xuống thân hình đã không còn sự sống của Hồ Đại Chuy, cả bộ ngực của Hồ Đại Chuy đã bị thiết quyền của Dương Hổ đánh lõm sâu, tròng mắt lồi cả ra ngoài, trắng dã; chúng phát ra một thứ ánh sáng lập loè quái dị dưới ánh trăng mờ.
Đấm đến mệt lử người, bất chợt ngước lên trông thấy ánh mắt của Hồ Đại Chuy, Dương Hổ không khỏi rét lạnh trong lòng. Tuy trước mặt hắn là một cái xác không thể còn làm thương tổn được ai nữa, nhưng khi nhìn vào cặp mắt đó, Dương Hổ lại như bị sét đánh, không kiềm được kinh hãi phải run rẩy lui về sau mấy bước.
Lưng của Hồ Đại Chuy đã bị đánh lõm vào trong vách lò, song thân thể vẫn đứng ỳ ra đấy. Ý thức được sự yếu đuối của mình, Dương Hổ chợt rống lớn một tiếng rồi nhảy bổ tới, tung hai quyền như cuồng phong bão táp tới tấp lên mặt Hồ Đại Chuy, đánh nát xương cốt trên khuôn mặt hắn, hai hốc mắt đã bầy hầy xương thịt.
Mãi thật lâu sau, Dương Hổ mới lảo đảo lui về sau như thoát lực, suýt nữa ngã bệt xuống đất. Hắn nửa ngồi nửa quỳ thở hồng hộc, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Khi tai và mắt đã khôi phục lại sự linh mẫn, Dương Hổ chợt nghe thấy sau lưng có tiếng "kèn kẹt", tức thì hoảng hồn khϊế͙p͙ vía.
Mặc cho gan lớn đến cỡ nào đi chăng nữa nhưng đã có hành vi độc ác vô lương như vậy, thật sự trong lòng hắn không thể nào bào chữa gì được. Vì vậy vừa nghe thấy có tiếng động hắn liền nhảy dựng lên, giữ nguyên tư thế đó mà ngoái nhìn về sau. Hắn liền sững sờ!
Ánh trăng thoạt mờ thoạt tỏ, người đó lại thay đổi dung mạo, nhưng đã là vợ chồng mấy năm, làm sao hắn có thể nhận không ra đó là ai chứ? Thôi Oanh Nhi răng run lập cập, ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt trong veo chảy dài trên khuôn mặt nàng, lấp lánh nhàn nhạt dưới ánh trăng.
Dương Hổ kinh hãi đến tột độ, thất thanh kêu lên:
- Oanh Nhi! Là nàng? Sao nàng... sao nàng giờ mới tìm tới? Hắn... Đại Chuy bán rẻ huynh đệ, phạm vào sơn quy...
Vừa nói đến đây, trông thấy ánh mắt chợt lộ vẻ ghê tởm, khinh bỉ và không tin của Thôi Oanh Nhi, hắn liền lầm bầm vài tiếng không rõ rồi ngậm miệng lại. Thôi Oanh Nhi run rẩy:
- Ngươi... sao ngươi lại có thể làm được chuyện này cơ chứ? Đây là đại ca nghĩa khí đứng đầu lục lâm Bá Châu đó ư?
Dương Hổ phát hoảng. Xưa nay hắn luôn sợ Thôi Oanh Nhi, chưa từng dám nảy sinh ý nghĩ phản kháng. Huống hồ chẳng những võ công của Thôi Oanh Nhi cao hơn hắn nhiều, mà nếu nàng đã trở về, Hoắc Ngũ Thúc ắt cũng đang ở lân cận. Chuyện hôm nay đã bị bại lộ, từ nay về sau khắp thiên hạ còn có chỗ nào cho hắn dung thân đây?
Thân bại danh liệt, người người chửi đánh, vừa nghĩ đến người hảo hán đứng đầu lục lâm phương bắc tiếng tăm lừng lẫy lại rơi vào cảnh sau này không thể nhìn mặt ai, Dương Hổ sợ hãi vô cùng. Hắn bèn lắp bắp chống chế:
- Oanh Nhi, ta không còn cách nào khác, tên đã bắn ra không thể thu lại được nữa. Nếu để bọn chúng trở về ăn nói bậy bạ, thì nhuệ khí lòng quân ta sẽ mất hết. Sau không đường lui, trước là tuyệt lộ, nàng sẽ làm thế nào? Ngũ... Ngũ thúc đâu? Lão nhân gia người nhất định hiểu được nỗi khổ tâm của ta. Kẻ... kẻ làm nên đại sự không thể câu nệ tiểu tiết.
- Ngũ thúc?
Thôi Oanh Nhi bất giác hỏi ngược lại, trong lòng nhất thời dấy lên nỗi bi thương.
Lúc nãy nàng dựa ám hiệu ngầm do Dương Hổ lưu lại mà lặng lẽ lần lên núi, càng gần đến nơi càng do dự không dám tiến thêm. Nghĩ đến nỗi phải đối mặt với trượng phu, mặt nàng liền đỏ bừng, xấu hổ khôn thôi. Trong lúc chần chừ nấp trong bóng tối không dám tiến thêm, nàng đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Dương Hổ và Hồ Đại Chuy.
Lúc Dương Hổ nổi ác ý giết người, thân thủ của hắn mau lẹ vô cùng. Đến khi Thôi Oanh Nhi từ trong kinh ngạc và khϊế͙p͙ sợ tỉnh lại thì Hồ Đại Chuy đã trở thành một thây ma. Lúc này nghe Dương Hổ hỏi vậy, kết nối những dữ kiện lại, Thôi Oanh Nhi mới sực hiểu rằng từ khi Dương Hổ tập kích Lý gia và Ngũ thúc đến Đại Đồng hành thích Dương Lăng, thì một cái bẫy đã được giăng ra. Một cái bẫy chết người nhằm diệt trừ toàn bộ những huynh đệ biết được bí mật hắn không phải là chân long thiên tử chuyển thế!
Một âm mưu thật hoàn hảo! Thông suốt được điểm này, sắc mặt của Thôi Oanh Nhi càng trở nên bi thảm, nàng nghẹn ngào:
- Ngũ thúc ư? Ngũ thúc đã vì cái nghiệp đế vương của ngươi mà vứt bỏ tánh mạng của mình, đã chôn thây trong thành Đại Đồng rồi.
Rồi nàng bật cười khanh khách, nói tiếp:
- Nay chỉ còn ta là người biết ngươi chính là một sơn đại vương nhỏ nhen, hẹp hòi, vô dụng, vốn chẳng phải là Tử Vi chuyển thế gì, chẳng phải là chân long thiên tử gì sất! Ngươi giết ta luôn đi, như vậy ngươi sẽ có thể an tâm mà thực hiện giấc làm hoàng đế bất nhân bất nghĩa, tứ đại giai không của mình!
Đoạn nàng rút thanh đoản kiếm từ bên hông ra, lấy hai ngón kẹp lấy mũi, đặt kiếm vào trong tay Dương Hổ rồi ngửa mặt lên trời nhắm mắt chờ chết.
Nàng đau đớn vì bị người ta lăng nhục, cho dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn thẹn với phu quân. Nay lại phát hiện Dương Hổ vốn quang minh lỗi lạc, trọng tình trọng nghĩa lại trở nên nham hiểm ác độc như vậy, nàng càng nản chí ngã lòng, chỉ ôm lòng muốn chết.
Vốn không muốn giết nàng, song vừa nghe nàng những lời như thế, Dương Hổ lại chợt nảy ý nghĩ hung ác. Thế nhưng, tuy đã cầm kiếm trong tay, hắn lại không dám tin Hồng Nương Tử xưa nay hào khí ngút trời nay vừa trông thấy tình cảnh này sẽ một lòng đòi chết. Ánh mắt Dương Hổ lập loè, trong lòng lộp bộp, cuối cùng hắn kết luận rằng Thôi Oanh Nhi đang cố ý thử lòng mình.
Bất kể thế nào thì cô ta cũng là thê tử của mình, mình là trượng phu của cô ta. Bất luận mình có làm bao nhiêu chuyện có lỗi với người khác, khiến cô ta thất vọng và đau lòng thế nào đi chăng nữa, thì cô ta cũng không có lý do gì mà đối đầu với mình, trượng phu của cô ta cả. Hiện tại cô nàng cố ý bày ra dáng vẻ như vậy, rõ ràng là vì muốn tìm cớ để giết mình, hoặc rời khỏi mình đây.
Nghĩ vậy, Dương Hổ bèn kêu thầm trong bụng: "Nguy hiểm thật, suýt nữa thì đã trúng kế cô ta rồi! Cô ta rõ ràng là đang gài bẫy mình, tám chín phần mười là Ngũ thúc vẫn đang nấp trong bóng tối. Mình là chồng cô ta! Mình là anh hùng lục lâm cũng được, tiểu nhân bỉ ổi cũng được, mọi người trong thiên hạ có thể thóa mạ truy sát mình, nhưng mỗi cô ta là chỉ có thể cùng mình đồng sinh cộng tử. Sao mình phải sợ cô ta chứ?
Vả lại, sơn trại đã tổn thất nặng nề, nếu muốn làm nên đại sự, mình còn cần phải mượn tới sức người, sức của của sơn trại Thôi gia. Nếu như lúc này mỗi người một ngả, Thôi lão đại còn chịu giúp đỡ mình sao?
Thường có câu: “Con gái khóc thì thật lòng, rể khóc thì như rắm lợn!” Ai lại đi tin tưởng một thằng rể đã mất vợ kia chứ?”
Vừa nghĩ đến đây, Dương Hổ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm, "cheng", kiếm rơi xuống đất. Hắn vờ ra vẻ bi phẫn nói:
- Nương tử! Ta và nàng là một thể phu thê, nghĩa nặng tình sâu, dù cho có chết ta cũng chẳng nỡ làm tổn thương đến một sợi tóc của nàng.
Mạng của những huynh đệ này là mạng, vậy chẳng lẽ mạng của huynh đệ mười mấy trại lớn mà ta đã liên lạc trong suốt mấy năm nay không phải là mạng sao? Một khi nhuệ khí mất đi, sao còn là đối thủ của quan binh chứ? Mạng của hơn hai trăm huynh đệ chết trong kinh sư không phải là mạng sao? Mối thù sâu như biển máu của bọn họ chẳng lẽ không báo?
Ta không biết làm thế nào để bịt miệng bọn chúng lại, nhất thời ngu muội nên mới phạm phải sai lầm lớn này. Nương tử đau lòng trách mắng như vậy, vi phu đã biết lỗi rồi. Oanh Nhi, nàng hãy gọi Ngũ thúc ra đi, thi hành sơn quy, mổ bụng moi tim ta mà tế cho vong hồn các huynh đệ bị chết!
Dương Hổ kể lể đến "đứt ruột đứt gan", vẻ rất đỗi hối hận. Thôi Oanh Nhi chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, rồi chợt bật cười thê lương, khẽ nói:
- Ngũ thúc... quả thật đã chết rồi... biết bao huynh đệ tốt đi theo huynh, toàn bộ đều đã chết rồi...
Dương Hổ nghe vậy thì cả mừng: "Thật sự chỉ còn lại mỗi một mình Hồng Nương Tử sao? Vậy thì dễ xử lí rồi. Một đêm vợ chồng, cả đời ân tình. Nàng ta có oán hận mình thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ lại quẳng trượng phu mình ra ngoài làm chuột qua đường cho người đời thoá mạ ư? Trên đời không có phụ nữ như vậy!"
Lập tức cảm thấy yên tâm, Dương Hổ vội hỏi:
- Ngũ thúc thật sự đã chết rồi ư? Người... võ nghệ của người cao cường như vậy... Chẳng lẽ... chẳng lẽ hai người đã giết được Dương Lăng?
"Giết... Dương Lăng?" Thôi Oanh Nhi bỗng chột dạ. “Giết Dương Lăng! Giết Dương Lăng!? Còn chưa động được tới ‘chính chủ’, Ngũ thúc đã bị Lý Phúc Đạt, giáo chủ Di Lặc giáo, giết rồi. Mình giết tới giết lui rốt cuộc lại bị y...”
Thôi Oanh Nhi có nỗi khổ mà không thể nói nên lời, chỉ hoảng loạn lắc đầu đáp:
- Chúng... chúng ta gặp phải giáo chủ Di Lặc giáo Lý Phúc Đạt, trong bóng tối không rõ thân thế đôi bên nên đã động thủ. Ngũ thúc mất mạng dưới tay hắn. Còn ta... ta...
Vốn lòng nàng đầy phẫn hận, nhưng câu hỏi của Dương Hổ lại động đến tâm bệnh của nàng, khiến cho khí thế Thôi Oanh Nhi tức thì yếu hẳn.
Dương Hổ không biết vì sao nàng chợt trở nên yếu đuối. Ngỡ rằng vì nhắc đến cái chết của Hoắc Ngũ Thúc nên nàng bi thương, hắn bèn thừa dịp bước lên nắm lấy tay nàng, an ủi:
- Không sao đâu! Chỉ cần nàng bình yên vô sự là được rồi. Thù này đã kết với Di Lặc giáo, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt bọn chúng trả đủ món nợ này.
Thôi Oanh Nhi cười khẩy, giật mạnh tay ra khỏi tay hắn, lạnh lùng quát:
- Buông ta ra, tay của ngươi dính máu huynh đệ của mình! Không sai, phần lớn bọn họ đều là huynh đệ khấu đầu dâng hương kết nghĩa kim lan, là người của trại Thôi gia ta, luận thân tình cũng không bằng ngươi với ta. Nhưng ngươi muốn ta giả vờ như không thấy sao? Cho dù có chết ta cũng sẽ không bao giờ chung giường với một con sói độc ác!
Dương Hổ đỏ bừng mặt, như giận như nài:
- Oanh Nhi! Nàng... nàng là nương tử của ta. Cho dù ai phản bội ta, rời bỏ ta, chẳng lẽ nàng cũng muốn rời ta mà đi ư? Ngoài lần này, ta đã từng gạt nàng bao giờ chưa? Ngoài chuyện này, ta đã từng làm sai chuyện gì chưa?
Nương tử, nàng là phụ nữ, nàng không hiểu đâu! Đại trượng phu sống trên đời, nếu có cơ hội ai không muốn làm nên một chuyện lẫy lừng! Nàng có thấu hiểu nỗi khổ trong lòng ta không? Oanh Nhi à, ta hứa với nàng rằng đời này kiếp này ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với huynh đệ nữa. Chuyện hôm nay chỉ có trời biết đất biết, nàng biết ta biết, nàng đừng rời xa ta có được không?
Nhìn khuôn mặt gã đàn ông đối diện đang trở nên mờ dần, Thôi Oanh Nhi có cảm giác muốn phá ra cười điên dại: "Đây là trượng phu của mình sao? Đây là đại anh hùng võ nghệ cao cường, lời hứa đáng giá nghìn vàng, nghĩa nặng như núi mà mình chọn ra từ hơn trăm hảo hán lục lâm phương Bắc đó sao? Mình muốn tuẫn tiết vì loại người này ư? Hắn xứng đáng sao!
Một kẻ tay vấy máu tanh, có lỗi với huynh đệ; một kẻ mất thân trong sạch, có lỗi với chồng mình. Chúng ta thực đúng là một cặp trời sinh, tự gây nghiệp chướng, là món nợ kiếp trước của mình."
Hồng Nương Tử ngừng khóc, đôi mắt xinh đẹp dưới hàng mi cong đỏ au, giọng lạnh như nước đá:
- Bây giờ, ta còn tin được ngươi sao? Nếu ngươi không chịu viết thư đuổi vợ, vậy trên danh nghĩa ta vẫn sẽ là con dâu nhà họ Dương của ngươi, nhưng từ đây trở đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Danh nghĩa là vợ chồng, nhưng ngươi làm gì ta sẽ mặc kệ, ta làm gì ngươi cũng đừng hòng can thiệp. Còn hôm nay ngươi làm chuyện trời đánh thánh đâm này, tự sẽ có ông trời báo ứng.
Hồng Nương Tử tính nóng như lửa, ghét ác như thù. Nếu Dương Hổ không phải chồng nàng thì nàng đã sớm rút kiếm lấy cái đầu trên cổ hắn xuống rồi, cho nên lời nói rất là cay độc.
Dương Hổ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần vẫn là phu thê trên danh nghĩa, thì mình sẽ có thể lôi kéo được nhân mã trại Thôi gia. Huồng hồ Hồng Nương Tử cũng từng cãi vã giận dỗi hắn, qua lâu ngày thì lại hết giận. Bây giờ vờ đồng ý với nàng, sau này cố gắng lấy lòng, sớm muộn còn không dỗ được nàng ta đổi ý hay sao?
Thôi Oanh Nhi nói xong, bèn nhặt kiếm bước đến bên xác Hồ Đại Chuy, quỳ sụp xuống vái ba lạy, rồi gạt lệ nâng thi thể hắn lên, nhẹ nhàng đặt ngang trên mặt đất, lấy kiếm đào đất chôn cất. Dương Hổ định tiến đến giúp đỡ liền bị Hồng Nương Tử lạnh lùng quắc mắt, hắn sượng sùng lui tránh sang bên.
Thương thế Hắc Diêu Tử hết sức nghiêm trọng, vết đao vết tên trên người vô số, chân cẳng lở loét đến kinh người. Dương Hổ lại rắp tâm trì hoãn việc chữa trị, hòng khiến hắn không được điều trị mà chết, cho nên liên tục lần lữa việc chữa chạy, khiến hắn giờ chỉ còn xót lại chút hơi tàn mà thôi.
Hồng Nương Tử lo Dương Hổ sẽ giết người diệt khẩu, nên chôn cất Hồ Đại Chuy xong, liền chui vào hầm trú, canh gác và săn sóc cho hắn, định bụng đến khi trời sáng sẽ cõng hắn xuống núi tìm cách mời thầy chữa trị. Dương Hổ không thể làm gì khác đành phải tạm thời lánh sang một hầm trú khác.
Đêm tối mịt mù, lửa vẫn bập bùng. Ngồi ôm gối bên cạnh Hắc Diêu Tử, Hồng Nương Tử đang rơi vào ác mộng....
Nhoáng cái, mạch suy nghĩa của nàng như bay về trại cũ Thôi gia năm xưa. Tổng biều bả tử (lão đại - ND) của lục lâm phương Bắc là Thôi đại đương gia đang lập võ đài kén rể cho con gái. Chẳng những hảo hán lục lâm phương bắc tụ tập về trại Thôi gia, mà thậm chí hào kiệt phương nam các nẻo cũng ùn ùn kéo đến. Thanh niên tuấn kiệt lần lượt từng kẻ lên đài tỉ võ, song đều bị nàng đánh ngã rạp, đá văng xuống đài.
Thôi đại tiểu thư đang lấy làm thất vọng, chợt có một thanh niên bước lên đài. Phần lớn người trong giới lục lâm đều không biết chữ, những kẻ khác thì xưng tên cho người chủ trì ghi chép, còn hắn lại đi đến tự chấp bút viết tên mình. Hồng Nương Tử không kiềm được liếc mắt nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn. Kẻ này phong thái hiên ngang, tướng mạo khá là anh tuấn. Hồng Nương Tử thoáng đỏ mặt, trong lòng có vài phần vừa ý.
Trong giấc mơ, Thôi Oanh Nhi khẽ chau cặp mày thanh tú: "Đáng tiếc, võ nghệ cũng chỉ có vậy. Ôi, nhưng mà "Thục trung vô đại tướng"( ), đành nhường hắn mấy phần vậy."
Thôi Oanh Nhi vờ lộ ra sơ hở, "bị" hắn ta gạt ngã nhẹ xuống đất. Kẻ đó chìa tay ra, Thôi Oanh Nhi mỉm cười ngọt ngào, đưa tay ra trong tiếng tung hô rầm trời của quần hùng dưới lôi đài. Nhưng tướng mạo kẻ đó chợt mờ đi, rồi biến thành hình dáng của Dương Lăng.
Thôi Oanh Nhi vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, đang muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng lại bị đưa đến một không gian khác: bờ mông tròn uốn cong, cặp ɖú săn mẩy đang mặc sức biến hình dưới bàn tay y, quầng ɖú màu hồng nhạt bị y ra sức ngậm chặt, ʍút̼ lấy ʍút̼ để khiến nàng rên rỉ không ngừng.
Nàng sắp bay lên trời rồi. Thôi Oanh Nhi cảm thấy thân thể của mình như đang tan chảy. Nàng thở hổn hển, đan mười ngón tay vào kẽ tóc đầm đìa mồ hôi của gã đàn ông đó của nàng. Nhưng khi nàng nâng khuôn mặt đó lên, nàng thấy nó vừa thân quen lại vừa lạ lẫm. Nàng nhớ ra rồi! Y tên là Dương Lăng. Lạ thật... mình đã gả cho người này sao? Y là thủ lĩnh sơn tặc? Hay là quan viên triều đình?
Đầu nàng lâng lâng như say rượu, đã không còn có thể nghĩ gì được nữa. Từng đợt sóng khoái cảm khiến nàng như đang dập dờn trên mặt nước. Thân thể người đàn ông nhấp nhô lên xuống, chạm đến linh hồn, như mài nghiền như chà xát, kéo theo từng đợt run rẩy phát ra từ bờ mông mềm xốp của nàng, hoà cùng khoái cảm của nàng.
Nàng mặc kệ. Cùng mình thân mật như vậy, chàng nhất định chính là trượng phu của mình. Thực buồn cười, hai người đang ân ái như vậy, không ngờ mình lại đi nghĩ rằng chàng không phải là tướng công của mình, Thôi Oanh Nhi chợt muốn bật cười thành tiếng. Mở mắt ra, cảnh tượng điên loan đảo phượng ướt át đã biến mất, Ngũ Thúc đang đứng trước mặt nàng với khuôn mặt trắng bệt, cất giọng thê lương:
- Oanh Nhi! Con đã quên mối huyết thù của Ngũ Thúc rồi sao? Sao con lại có thể chung đụng với kẻ thù đã giết chết ta chứ?
- Không phải đâu, không phải đâu, Ngũ Thúc, không phải thúc bị Lý Phúc Đạt giết chết sao? - Thôi Oanh Nhi kinh hoảng lắc đầu.
- Ai nói?! Rõ ràng chúng ta đi ám sát Dương Lăng, ta bị quan binh của y bắn chết. Con lại đi nghe lời đồn bậy bạ của ai vậy, lại nói là Lý Phúc Đạt giết ta? Oanh Nhi, chúng ta và quan binh là kẻ tử thù không đội trời chung, sao con lại có thể đi yêu thích người của triều đình kia chứ?
- Con không có... con không có..., Chuyện này là thế nào? Là ai đang gạt ta? Tại sao Ngũ Thúc phải nói dối, tại sao ai cũng gạt ta vậy, ta biết tin vào ai đây? Ta phải tin ai đây?
Thôi Oanh Nhi hốt hoảng ra sức biện bạch, song tìm quanh lại không thấy bóng dáng Ngũ Thúc nữa. Hồ Đại Chuy trợn trừng cặp mắt đáng sợ hét với nàng:
- Chồng của cô là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Hắn bán rẻ chúng ta, hắn giết huynh đệ kết bái của chính mình! Còn cô? Cô thì đi dụ dỗ đàn ông khác, mê luyến thông ɖâʍ. Chúng ta mù mắt cả rồi, sao lại có thể đi theo các ngươi chứ!
- Không... không...- Thôi Oanh Nhi sợ hãi lui về sau, đột nhiên hụt chân ngã xuống vách núi. Nàng thét lên một tiếng thảm thiết, giật mình choàng tỉnh giấc.
Thôi Oanh Nhi ngồi thẳng người dậy, day day hai bên thái dương, phát hiện cả áo ướt nhẹp, lạnh ngắt, đầu mướt mồ hôi lạnh. Bên ngoài sắc trời vừa chạng vạng, một cơn gió rét buốt thốc vào, nàng rùng mình vì lạnh. Thì ra là một giấc mộng Nam Kha! Trống ngực Thôi Oanh Nhi đập thình thịch, hơi thở dồn dập, mãi lúc sau mới bình tĩnh lại.
Nàng quay đầu lại nhìn Hắc Diêu Tử đang nằm ngay đơ không ăn uống được gì. Gã đàn ông tráng kiện khoẻ mạnh này đã bị bệnh tật thương thế giày vò đến thoi thóp, mặt mày xám nghoét. Cánh mũi Thôi Oanh Nhi cay xè: chuyến rời khỏi Bá Châu lần này, từ đầu đến cuối đã mất mạng hơn hai trăm huynh đệ tốt, hắn là người duy nhất còn sống. Bất luận thế nào, mình phải cứu chữa hắn khỏe mạnh, đưa hắn về lại Bá Châu!
Thương thế của hắn quá nghiêm trọng, cứ vậy mà đi sẽ không sống nổi đến khi trở về, nhất định phải tìm thầy thuốc chữa trị cho hắn. Thôi Oanh Nhi đứng dậy, đi lòng vòng trong hầm, nghĩ cách làm thế nào để đưa Hắc Diêu Tử xuống núi, tìm lang trung xem bệnh cho hắn.
Dương Hổ thò đầu xuống miệng hầm. Hắn biết Hồng Nương Tử luôn ngủ rất cảnh giác, nếu có người tùy tiện đến gần, nhất định sẽ bị nàng phát hiện. Nhưng hắn không biết mấy ngày nay nàng đã hứng chịu nhiều đả kích lớn, tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi đến cùng cực, sớm đã gắng gượng không nổi, khi nãy nàng thật sự đã ngủ thϊế͙p͙ đi.
Thôi Oanh Nhi thoáng nhìn hắn, lạnh lùng bảo:
- Ta muốn mang hắn đi tìm thầy thuốc. Trị khỏi thương thế xong sẽ trở về trại lớn Bá Châu.
Dương Hổ lầm bầm:
- Cả người hắn đầy vết thương, không có thầy thuốc giỏi sẽ chữa không khỏi. Nhưng mà tất cả thầy thuốc giỏi đều cư trú nơi thành to chợ lớn. Hai người đi đến những nơi đó thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa bọn họ trông thấy người có thân thế không rõ lại mang thương thế đáng nghi như vậy...
Thôi Oanh Nhi liền ngắt lời hắn:
- Chuyện đó không cần ngươi nhọc tâm, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta. Ta làm việc này là để chuộc tội, mặc kệ có bao gian khổ, ta vẫn cố hết lòng, hết sức của mình. Nếu ngươi còn nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu thì cứ việc đi theo ta, bằng không thì hãy về mà tiếp tục chiêu binh mãi mã chuẩn bị tạo phản đi! Dương Hổ, ta sẽ mở to mắt ra nhìn xem ông trời trừng trị ngươi thế nào!
Đoạn nàng cõng Hắc Diêu Tử lên ngang nhiên bước qua mặt Dương Hổ bỏ đi, không thèm liếc lấy một cái. Dương Hổ giương mắt nhìn nàng bước qua mặt mình, sững người một hồi, rồi mới nghiến răng, giậm chân, quay lại thu thập bọc hành trang, lặng lẽ xuống núi.
* * *
Lúc đội nghi trượng của Hoàng đế đi đến Dương Nguyên, bệnh tình của Đường Nhất Tiên đột nhiên trở nặng, sốt cao không hạ, mồ hôi ướt đẫm không thôi, khiến cho Chính Đức và Dương Lăng lo lắng đến chết đi được. Dọc hành trình, Chính Đức đặc biệt chuẩn bị cho Đường Nhất Tiên một chiếc kiệu xe rộng rãi thoáng đãng. Bởi nàng bị bệnh phải nằm bên trong, không dám để nàng ra gió, cho nên nàng vẫn không biết rằng tên tiểu hiệu úy hay hầu hạ mình chính là đương kim thiên tử.
Chính Đức rời cung đã quen. Hắn cảm thấy mặc long bào gò bó, không tự tại như người bình thường, hơn nữa hết mực lo lắng bệnh tình của Đường Nhất Tiên, cho nên dọc đường hắn lại thay trang phục hiệu úy vào, thường xuyên chạy đến thăm viếng. Vì vậy trong xe của hoàng đế trống trơn, chỉ bày ra cho có mà thôi.
Thậm chí rời khỏi kiệu xe của Đường Nhất Tiên rồi, hắn cũng lười chẳng thèm quay về kiệu mình, thoắt lại chen lên ngồi cùng xe Dương Lăng, thoắt lại chen lên xe lớn ngồi chung với đám sĩ tốt, thong dong tự tại, không câu nệ tiểu tiết.
Bệnh tình Đường Nhất Tiên mỗi lúc một nặng thêm. Chính Đức và Dương Lăng không dám cho đi nhanh hơn nữa, đội xe vừa vào Dương Nguyên liền dừng lại để nghỉ ngơi. Huyện lệnh Dương Nguyên thấp tha thấp thỏm chạy đến diện kiến thánh giá, Chính Đức cũng lười để ý lão ta. Nơi này cách Đại Đồng không xa, dịch quán đơn sơ. Chính Đức lo Đường Nhất Tiên vào ở không được thoải mái, nhìn thấy trong huyện có một căn nhà lớn, hoa mỹ bất phàm, hắn bèn hỏi lão huyện lệnh Dương Nguyên:
- Đây là nhà của ai?
Huyện lệnh huyện Dương Nguyên - Phác Tử Phong - khom người đáp:
- Bẩm hoàng thượng, đó là dinh thự của Hoa đại nhân, nguyên ngự sử Tả đài Hoa Tử Quy.
Chính Đức bảo:
- Đi! Bảo lão ta dọn dẹp căn phòng tốt nhất, chuẩn bị đồ ăn ngon nhất, trẫm muốn trọ ở đó.
Theo lý thuyết, đối với bầy tôi, việc hoàng đế trưng dụng dinh phủ của đại thần đã bãi quan làm hành cung là một chuyện hết sức vẻ vang. E rằng cái ghế mà hoàng thượng ngồi vào, cái chăn mà hoàng thượng đắp lên đều sẽ được vị Hoa Tử Quy Hoa đại nhân này lấy giấy vàng bọc lại, mỗi ngày ba nén nhang cúng thờ. Do đó, sau thoáng do dự Dương Lăng cũng không mở miệng ngăn cản.
Huyện lệnh Dương Nguyên vội vàng chạy đi truyền chỉ. Hoa ngự sử vừa nghe xong liền mừng rỡ như điên, lập tức triệu tập cả nhà lớn bé dọn ra biệt viện, dành toàn bộ nhà chính khoản đãi hoàng đế lão gia.
Mấy phương thuốc mà thần y của phủ Đại vương đi theo chăm sóc kê cho cũng chỉ có bấy nhiêu. Nay Đường Nhất Tiên bệnh đến thoi thóp, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi không ít, khiến cho cặp mắt to tròn trông lớn hơn nhiều. Có điều đôi mắt xinh đẹp ấy lại trông ảm đạm vô hồn, cả ngày lờ đờ, khiến Dương Lăng trông thấy mà đau đớn trong lòng.
Đường Nhất Tiên dám nổi cáu với đám người Chính Đức, thuốc đó đắng đến buồn nôn, nàng ương bướng không chịu uống thì cũng không ai dỗ được. Nhưng khi Dương Lăng bưng chén thuốc đích thân cho nàng uống, thì tiểu cô nương lại ngoan ngoãn uống hết. Thế là mỗi khi đến giờ uống thuốc, Dương Lăng lại trở thành dược quan hầu thuốc cho Đường đại tiểu thư.
Có điều tuy Đường Nhất Tiên cố nhịn đắng nuốt trôi thuốc, nhưng mấy thứ vỏ cây rễ cỏ nọ đắng không gì sánh được, nuốt vào trong bụng liền như lộn ruột, thượng thổ hạ tả. Theo lão ngự y của vương phủ đó nói thì làm vậy là để bài tiết hư hỏa, thanh tràng khử độc, mới đỡ bệnh. Thế nhưng thân thể Đường Nhất Tiên vốn dĩ yếu đuối, nào chịu nổi giày vò như vậy? Thế là bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, thậm chí Dương Lăng là kẻ ngoại đạo không hiểu gì về y học cũng thấy được rằng cứ tiếp tục như vậy thì một tiểu cô nương như hoa tươi sẽ bị vần vò cho đến chết, nên y bèn dứt khoát cho ngưng uống thuốc.
Bên trong Hoa phủ, sau khi uống chút nước đường, Đường Nhất Tiên đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Dương Lăng khẽ lấy khăn lau chút nước dính ở khoé miệng nàng, kéo góc chăn đắp lại ngay ngắn cho nàng, rồi quay người lại. Chính Đức mặt mày đau khổ nói:
- Dương thị độc, giờ nên làm thế nào mới phải đây? Bệnh của nàng... bệnh của nàng càng lúc càng nặng.
Dương Lăng ra hiệu cho Chính Đức rồi dẫn hắn rời khỏi phòng ngủ của Đường Nhất Tiên, hai người nhìn nhau tiu nghỉu. Im lặng hồi lâu, Dương Lăng mới nói:
- Bệnh tình của Nhất Tiên quá nghiêm trọng, đã không thể tiếp tục chịu nổi đi đường mệt nhọc xóc nảy như vậy nữa.
Chính Đức gật đầu nói:
- Ừ! Trẫm vốn định sau khi hồi kinh có thái y khám và chữa trị, sẽ có thể mau khỏi, nay xem ra không thể thực hiện được. Cái đám lang băm này, ngay cả bệnh cảm mạo cũng không chữa được, đúng là vô dụng!
Dương Lăng chỉ biết cười buốn. Tuy y không hiểu y học, nhưng có thể đoán ra tám chín phần mười là trên người Đường Nhất Tiên mắc phải chứng viêm nhiễm gì đó. Thời hiện đại thì có truyền dịch để nạp thẳng thuốc điều trị vào trong máu, hơn nữa còn phải điều trị rất lâu. Cho nên việc một số bệnh mà người thời nay xem thường lại vẫn lấy mạng người thời xưa là việc rất đỗi bình thường.
Y chợt nghĩ tới Cao Văn Tâm, không biết nàng ta có cách nào trị khỏi cho Đường Nhất Tiên hay không. Nhưng nghĩ đến lộ trình xa xôi, Đường Nhất Tiên có thể gắng gượng đến khi ấy hay không còn chưa biết được, thế là y không khỏi nhíu màu lắc đầu.
Một lúc lâu sau, y mới hơi máy động trong lòng, bèn vội gọi người lại bảo:
- Đi! cho mời Hoa đại nhân tới. Bản quan có chuyện muốn hỏi.
Hoa đại nhân mời khách đến nhà, khách lại đổi thành chủ. Lão muốn gặp mặt còn phải được người ta cho người mời, chờ người thông báo, song Hoa đại nhân vẫn vui sướng vô cùng. Nghe tin được mời, lão vội chạy đến hậu sảnh chính viện ra mắt Hoàng thượng, Dương Lăng, Miêu Quỳ và Dương Phương.
Dương Lăng hỏi:
- Hoa đại nhân, bản địa có lang trung xuất sắc y thuật cao siêu nào không?
Sau thoáng nghĩ ngợi, Hoa Tử Quy vê râu đáp:
- Dương đại nhân, bản địa là một huyện nhỏ, thực không có danh y nào. Khi bản quan bị bệnh cũng phải mời danh y từ Đại Đồng đến chữa trị. Hai vị mà Dương đại nhân mang theo chính là lang trung nổi tiếng Đại Đồng rồi. Bản địa ấy à, thật sự có một vị thầy mo họ Mã, nghe đâu có vài phép tà môn, thực ra đều là một ít phương thuốc dân gian, có hiệu nghiệm hay không cũng rất khó nói. Bản quan chưa mời hắn trị bệnh bao giờ, song nghe phụ lão bản địa kể lại thì có một số bệnh thật sự là “chữa đâu khỏi đó”.
Thầy mo dân gian? Y thuật dân gian không ít điều là thứ rác rưởi phi khoa học, song cũng có rất nhiều phương thuốc lưu truyền từ xưa không thuộc y thuật chính quy thỉnh thoảng nếu gặp đúng chứng bệnh thì thật sự lại rất hiệu nghiệm. Mà lý do phương thuốc của hai vị danh y Đại Đồng không hiệu nghiệm, một phần có thể là do quả thật y thuật có vấn đề, phần khác Dương Lăng lại đoán là có quan hệ đến thân thế của Đường Nhất Tiên.
Bọn họ vốn biết Đường Nhất Tiên là biểu muội của tổng đốc Nội xưởng. Nay ngoài Đường Nhất Tiên ra, ai nấy đều biết gã hiệu úy nho nhỏ lăng xăng chạy tới chạy lui bên cạnh nàng chính là đương kim thiên tử của Đại Minh.
Thiên tử còn có thái độ như vậy với nàng, còn ai dám xem thường nàng chứ? Kẻ làm y quan cũng rất am hiểu đạo quan trường. Cho nên khi xem bệnh cho những nhân vật quan trọng cỡ này, bọn họ không dám mạnh dạn chẩn đoán, nghiêm túc kê đơn, chỉ sợ một số vị thuốc gây hiệu ứng ngược thì mình sẽ là tội nhân. Do đó bọn họ chỉ kê một ít vị thuốc vô thưởng vô phạt để gạt người. Nếu những bệnh nhân này có chết cũng là do số trời, không có can hệ gì đến bọn họ.
Dương Lăng biết những mắc míu trong ấy, có điều nay hết nước phải liều đường, không bằng mời thầy mo đến chữa trị. Hắn dùng bài thuốc cổ truyền cũng được, gọi hồn cũng được, chỉ cần có thể thuyên giảm bệnh tình của Đường Nhất Tiên phần nào vẫn tốt hơn là để bệnh tình trở chứng thất thường, đau khổ mỗi ngày như thế này.
Nghĩ vậy, Dương Lăng bèn hớn hở nói với Chính Đức:
- Hoàng thượng! Thần xin đích thân đi viếng vị thầy mo này một chuyến, nếu quả như hơi có phương thức chữa trị, thần sẽ mời hắn về thử xem sao.
Hiện tại Chính Đức cũng không còn cách nào khác, hắn bèn vội gật đầu đồng ý:
- Ái khanh mau đi đi, chớ trì hoãn!
Dương Lăng quay sang nói với Hoa đại nhân:
- Bản quan không rành rẽ nơi này, xin đại nhân sai quản gia trong phủ dẫn đường. Bản quan sẽ đi gặp vị thầy mo họ Mã này một chuyến xem sao!