Người cũ phản đối. Huống hồ nếu Dương Lăng không phải là người được Hoằng Trị nhắm thì y cũng không thể được thăng chức nhanh như tên bắn, ngồi ngay lên đầu vị tướng quân này. Nghĩ vậy, Dương Lăng lại trở nên bình tĩnh, thông cảm cho vị tướng quân khôi ngô trông như tháp sắt đang tràn ngập địch ý này. Y cười khà khà tiến lên nâng Bào tham tướng dậy, cầm cánh tay gã chậm rãi đi lên đài Điểm Tướng, vừa đi vừa nói với Trương phó tướng:
- Đại nhân, chẳng trách Bào tướng quân hiểu lầm. Thánh Thượng ân sủng nên có nhiều lời khen ngợi ty chức. Dương Lăng còn nhỏ tuổi, khí chất phong độ không thể so được với Bào tham tướng vốn uy phong nửa đời trên lưng ngựa.
Trương Xuân thấy y có ý hòa giải, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn trừng mắt nhìn Bào Tận Thẩm, rồi quay sang cố cười gượng vài tiếng nói với Dương Lăng:
- Tên này quả là lỗ mãng. Về việc xông pha chiến đấu, chiến trường giết địch thì gã thật đúng là một hảo hán, nhưng không có cái nhìn tinh tường nên mới ngộ nhận như vậy. Sau này Dương tham tướng cũng nên xem gã là đồng đội, cần phải châm chước nhiều hơn.
Bào Tận Thẩm thấy mình chọc tức Dương Lăng mà y không làm gì được mình nên đang đắc ý trong lòng, nay nghe Trương phó tướng nói thế lại rất bực mình. Gã luôn tự đánh giá mình rất cao, tuy biết Trương phó tướng có ý tốt muốn gỡ tội cho mình nhưng gã vẫn không kìm được hừ lạnh một tiếng, bả vai run lên, vùng khỏi tay Dương Lăng.
Trương Xuân thấy gã mê mẩn quan chức đến nổi mất khôn không thông tình lý như thế, không khỏi biến sắc, có vẻ hơi tức giận. Dương Lăng thấy vị Bào tham tướng này không biết điều như vậy, ngay trước mọi người mà vẫn không biết nể mặt mình, trong lòng cũng hơi giận dữ. Y phất ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến cạnh, đứng kề vai với Trương phó tướng. Lúc này, Bào Tận Thẩm một mình đứng phía sau ba bước, giáp trụ đầy đủ, sững sờ đứng đó, trông lại như một thân binh hộ vệ.
Dương Lăng chắp tay vái chào Trương phó tướng, sau đó nhìn xuống dưới đài. Trên quãng trường có năm ngàn quân lính khôi giáp sáng choang đang đứng nghiêm, không một tiếng động, chỉ nghe tiếng gió thổi tinh kỳ phần phật. Dương Lăng đảo mắt qua toàn trường, cảm thấy đám lính mặc dù đội ngũ chỉnh tề, khôi giáp sáng chói, thoạt nhìn có vẻ vô cùng uy vũ, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy thiếu phần khí thế.
Y đột nhiên nhớ tới biên quân đóng ở Kê Minh dịch, những người này mặc dù trông có vẻ xơ xác du côn một chút, nhưng một khi xếp thành hàng chiến đấu lại có sát khí ngút trời. Khí khái tung hoành ngang dọc không để thiên hạ trong mắt này chính là do việc chiến đấu trên chiến trường rèn dũa thành. Còn những binh sỹ ở đây mặc dù xếp hàng thẳng tắp, đội ngũ vô cùng chỉnh tề, nhưng rõ ràng lại thiếu loại uy vũ hiên ngang như vậy.
Dương Lăng mỉm cười, đưa mắt nhìn qua Liễu Bưu, nói:
- Liễu Bưu, Dương Nhất Thanh, lên trước đài nghe lệnh!
Dương Nhất Thanh liền đưa cương ngựa cho thân binh của Trương phó tướng, vội vàng đi đến trước đài, cùng Liễu Bưu quỳ một gối. Dương Lăng nói:
- Hai người vốn là người hầu cận của ta, bản tướng hôm nay nhậm chức chủ tướng Tả Tiêu quân Thần Cơ doanh, từ nay hai người các ngươi cũng gia nhập quân đội, làm thân binh cho ta!
Hai người ôm quyền thi lễ:
- Ty chức tuân lệnh tham tướng!
Dương Lăng khẽ gật đầu, sải bước lên một bước, mặt nhìn xuống toàn quân tướng sĩ, nhưng lại không cho hai người đứng lên.
Để lấy lí do biện bạch cho việc làm nhục Dương Lăng, vừa rồi Bào Tận Thẩm cố ý làm ra vẻ nhận lầm người, dẫn tướng sĩ toàn quân quì làm đại lễ trước mặt Liễu Bưu. Nhưng lúc này mấy ngàn người đang đứng nghiêm trong giáo trường, người gã vừa mới bái lại quỳ gối không nhúc nhích trước mặt Dương Lăng. Gã thấy vậy trong lòng vừa thẹn vừa giận, chỉ cảm thấy Dương Lăng có ý làm nhục mình, không khỏi xiết chặt hai nắm đấm, nhìn Dương Lăng trừng trừng.
Dương Lăng đứng hiên ngang, trường sam (áo dài nam) lất phất, chắp tay cất cao giọng nói:
- Chư vị huynh đệ Tả Tiêu quân. Bản tướng vừa mới tới, chưa quen với mọi người, nói gì cho tốt đây? Ừm... nếu cứ đứng đây ra vẻ thân thiết với mọi người bàn về việc nhà việc cửa, Dương mỗ có vẻ trẻ con giả làm người lớn rồi.
Quan binh dưới đài không ngờ vị tướng quân xuất thân văn nhân này ngay câu nói đầu tiên lại đùa cợt như vậy, không thể không cười phá lên. Không khí khẩn trương ước thúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
Dương Lăng cười khà khà đứng đó, đợi thanh âm ồn ảo giảm xuống, giơ hai tay ra hiệu ổn định, tiếp tục nói:
- Làm phiền tướng sĩ toàn quân phải vất vả như vậy, mặc dù là các vị hoan nghênh bản tướng, nhưng Dương mỗ vẫn cảm thấy được quá yêu mà ái ngại. Cũng nên nói mấy câu đơn giản để hiểu biết nhau một chút. Ta xin tự giới thiệu qua, ta họ Dương, tên là Dương Lăng, từng nhậm chức dịch thừa Kê Minh huyện, sau đó làm thị độc phủ Chiêm Sĩ. Bây giờ, tất cả mọi người đều biết ta là chủ tướng Tả Tiêu quân Thần Cơ doanh. Lần đầu gặp mặt, Dương mỗ xin được vấn an tướng sĩ toàn quân!
Dương Lăng nói rồi hai tay ôm quyền vái chào. Năm ngàn quan binh thấy Đại tướng quân ôm quyền hành lễ, tức thì giáp trụ loảng xoảng, lập tức quỳ gối, tới tấp đáp tạ:
- Bái kiến tham tướng đại nhân!
Dương Lăng hai tay ôm quyền, ánh mắt lẫm lẫm nhìn vào mặt mấy tên đô ty. Đô ty mặt rỗ Liên Đắc Lộc thấy vậy cũng không khỏi thấp người xuống, quỳ gối. Bành đô ty tráng kiện mập mạp nhìn phải nhìn trái, thấy Liên Đắc Lộc đã quỳ cũng vội quỳ xuống, ôm quyền thi lễ:
- Mạt tướng tham kiến Dương tướng quân!
Lưu đô ty thấy hai người bọn họ đều quì rồi, do dự nhìn Bào tham tướng một lúc, rồi cũng quỳ xuống theo nốt. Ba vị đô ty đã cúi đầu, mấy sĩ quan cấp cao phía sau nào dám chậm trễ, tất cả đều quỳ xuống đất. Đứng cạnh Dương Lăng, Trương Xuân trừng mắt lạnh lùng nhìn Bào tham tướng. Mặc dầu Bào Tận Thẩm đã dám cậy già lên mặt, giả ngu giả dại phá Dương Lăng, nhưng dù sao lúc đó gã vẫn còn có thể viện cớ là mình nhận lầm. Lúc này mọi người đều đang chăm chú nhìn gã, lại có hai vị phó tướng đại doanh ở đây, gã cũng không dám trắng trợn chống lệnh. Hơi ngần ngừ một lúc, Bào Tận Thẩm đành phải nghiến răng, lẳng lặng quỳ xuống.
Dương Lăng xem như chưa biết động tĩnh gì phía sau, y hít sâu một hơi, nói sang sảng:
- Các vị, làm tướng phải quản binh, luyện binh. Việc quản binh chính là một khi xuất lệnh, thì lệnh hạ xuống như núi. Việc luyện binh, ngoài việc luyện cung mã võ nghệ, cũng phải luyện quân kỷ hiệu lệnh. Bản tướng mới nhậm chức, đây là tướng lệnh đầu tiên muốn hiểu dụ toàn quân!
Y ngừng lại một chút đoạn cao giọng:
- Sĩ quan cấp cao trong ba ty của Tả Tiêu doanh đâu?
Liên đô ty nghe ngữ khí quả quyết khi nói chuyện của vị thị độc tiến sĩ Đông cung này, cảm thấy y cũng không phải là loại mọt sách, trong lòng cũng đã hơi sợ, nghe thế vội đáp lời:
- Đệ nhất ty Tả Tiêu quân Liên Đắc Lộc nghe lệnh!
Mấy sĩ quan cấp cao khác cũng lần lượt báo quan hàm và danh tính. Sau khi nghe xong Dương Lăng vung tay lên, lớn tiếng:
- Ba vị đô ty lĩnh quân, giờ Thìn canh ba ngày mai tập hợp ở giáo trường. Bản tướng sẽ ở đây điểm binh! Quan quân của Trung quân lưu lại, những người còn lại có thể giải tán!
Lưu đô ty hơi chần chờ nhìn thoáng lên đài Điểm Tướng. Bào tham tướng vẫn đang ôm quyền quỳ dưới đất, hoàn toàn không thể nhìn thấy sắc mặt gã. Ba vị đô ty nhìn nhau, chỉ biết lục tục dẫn quân bản bộ rời khỏi giáo trường. Chỉ trong chốc lát cả giáo trường đã trống rỗng. Ban đầu, vốn Bào tham tướng muốn trước mặt ba quân ra oai phủ đầu Dương Lăng, không nghĩ tới Dương Lăng lại sử dụng chiêu này khiến gã phải quỳ gối mãi, y thì nói mấy câu linh tinh rồi đuổi mọi người đi. Nhất thời gã nghiến chặt hàm răng, mặt xạm lại.
Dương Lăng xoay người, dường như lúc này mới nhìn thấy gã, vội vàng nâng gã dậy, rồi hớn hở phân phó đám sĩ quan chuẩn bị rượu tiệc, muốn cùng các phó tham tướng khoản đãi hai vị đại nhân Trương Xuân, Lưu Thiệu Đường để trọn tình chủ khách. Nghe thế, rốt cuộc Bào Tận Thẩm không kìm được nữa, gã liền hầm hầm ôm quyền, lớn tiếng nói:
- Chư vị đại nhân, ty chức cảm thấy không khỏe. Hôm nay Dương tham tướng nhậm chức, ty chức không thể không cố ôm bệnh mà ra nghênh đón. Tiệc rượu thì chắc không có phúc hưởng rồi, Bảo mỗ xin được cáo lui, thất lễ!
Nói xong gã cũng không đợi Dương Lăng trả lời, ôm quyền lui về phía sau ba bước, rồi quay lưng, lộp cộp đi xuống đài.
Trương Xuân nhìn theo bóng lưng gã rồi khẽ lắc đầu: “Tham tướng Dương Lăng được Hoàng đế chấm, tiền đồ tuyệt không phải chỉ là chức tham tướng. Đến cả một chút nhãn lực cũng không có, ngươi còn vọng tưởng ngồi trên ghế chủ tướng sao?
Chỉ là... Bào Tận Thẩm ở lâu trong quân, cũng có vài sĩ quan quân đội cúi đầu nghe lệnh gã, xem ra gã thật sự muốn chống lại Dương Lăng rồi. Hai người này một là lão tướng trong quân, là niềm tin của mọi người, một người là sủng thần của vua, không thể đắc tội được. Mình lại bị kẹp ở giữa, sau này chắc phải đau đầu rồi.”
Hắn nghĩ vậy, không khỏi lo lắng nhìn Lưu Thiệu Đường, vị phó tướng thứ hai này cũng nhìn hắn với vẻ mặt đau khổ. Ánh mắt hai người gặp nhau, cùng nhìn nhau thở dài, đồng thời lắc lắc đầu.
*********************************
Giờ Thìn một khắc, Dương Lăng dưới sự trợ giúp của Liễu Bưu đã đội mũ trụ, sườn đeo huyền kiếm, rời khỏi đại trướng của tham tướng.
Dương Lăng nghe Tiền Ninh cho biết mấy năm nay quốc gia yên ổn, ngoại trừ bắc cương, còn lại thì chiến sự không nhiều. Tam đại doanh trong kinh sư gần như không được dùng binh. Vì vậy quân kỷ cũng thoải mái, nếu chủ tướng có gia quyến ở kinh thì cũng không cần phải trú trong doanh trại. Dù sao thì mã trình khứ hồi giữa nhà trong thành và Nam Uyển cũng không xa lắm, y vốn định buổi tối sẽ về nhà. Nhưng hôm nay vừa vào đại doanh, Bào tham tướng đã ra mặt muốn áp đảo y nên Dương Lăng không thể về được. Do đó tối hôm qua y đã sai Dương Nhất Thanh về thành một chuyến, đem việc mình ở lại trong quân doanh thông báo cho Ấu Nương.
Dù sao lúc này Dương Lăng vẫn chưa để bụng sự vô lễ của Bào tham tướng. Quan uy cần phải qua quá trình lâu dài, dù sao mình cũng là chủ tướng mới trong quân. Lâu dần thì uy danh tự nhiên sẽ quật khởi, ảnh hưởng của Bào Tận Thẩm sẽ từ từ yếu bớt. Chỉ cần bây giờ gã không tìm đến làm phiền mình thì việc này coi như chỉ cười khẩy cho qua luôn. Hai người cùng cai quản Tả Tiêu doanh chứ không nên chống đối nhau, chẳng việc gì phải láo nháo với gã.
Lúc này trên giáo trường, đệ nhất ty của Liên Đắc Lộc đã xếp hàng chỉnh tề đợi tham tướng đại nhân duyệt binh. Tên mặt rỗ này hết lòng theo đuổi hoạn lộ, bất luận quan lại bé to gì đó, hắn đều có thể nịnh nọt được. Chỉ là lúc tặng lễ vật thì hắn chỉ tặng vượt cấp. Hắn cho rằng đối với các vị quan chỉ lớn hơn mình một cấp, cho dù mình bỏ tiền ra thì ông ta cũng sẽ không đem chiếc ghế đang ngồi tặng cho mình, do đó mình có tặng cũng chỉ là mất trắng. Nhưng giao tình miễn phí thì mình chẳng ngại gì mà cứ tặng cho ông ta. Do đó hắn đã sớm đưa một ngàn năm trăm quan binh thuộc đệ nhất ty mặc áo giáp chỉnh tề xếp hàng sẵn ở giáo trường rồi.
Quân lính đệ nhị ty của Bành Kế Tổ đang chầm chập đi vào giáo trường tập hợp. Một vài binh sĩ đang rì rầm bàn tán, thấy tham tướng đại nhân mặc áo giáp đội mũ trụ dẫn bốn mươi thân binh mặc giáp trụ màu đồng thau tiến vào giáo trường, không khỏi im lặng, vội vàng đi vào hàng ngũ.
Dương Lăng đứng uy nghi trên đài. Y mặc bộ giáp sáng choang, thật sự cũng tăng thêm vài phần oai hùng. Chỉ là mấy thứ mũ trụ đồng, chiến bào, hộ kính, quần chiến, giày chiến tạo thành vẻ oai vệ này lại nặng đến bốn mươi cân, làm Dương Đại tướng quân tuy uy vũ thì có uy vũ, nhưng nếu không nhờ có Liễu Bưu, Dương Nhất Thanh giúp đỡ, việc y lên ngựa xuống ngựa cũng rất tốn sức.
Dương Lăng nhìn chung quanh, lại ngẩng đầu nhìn trời, xoay qua Liễu Bưu thấp giọng hỏi:
- Bây giờ là giờ nào?
Liễu Bưu thấp giọng trả lời:
- Đại nhân! Đã qua giờ Thìn hai khắc rồi, còn một lát nữa là tới giờ Thìn ba khắc.
Dương Lăng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn vào góc giáo trường, nơi đó vốn phải có quân binh của đệ tam ty, nhưng bây giờ không có lấy một bóng người. Bành Kế Tục và Liên Đức Lộc dưới đài cũng chú ý tới tình hình này. Hai người đến gần nhau khe khẽ nói chuyện, len lén quan sát phản ứng của Dương Lăng.
Vị tham tướng đại nhân này hôm qua đã từng nói một khi ra lệnh thì lệnh hạ như núi. Lúc này cũng đã sắp giờ Thìn ba khắc, không ngờ đội quân đệ tam ty chuyên dùng pháo của Lưu Sĩ Dung lại không hề có người nào, thử xem tham tướng đại nhân này xuống đài ra sao.
Dương Lăng nổi giận thật sự. Y nắm chặt chuôi kiếm, đôi mày kiếm cũng cau lại. Lưu Sĩ Dung cũng không phải là người có gan, cũng không cần phải đắc tội với y. Chắc chắn là do Bào Tận Thẩm xúi giục. Hôm qua y đã nhìn thấy biểu hiện của mấy tên sĩ quan cấp cao. Y thấy Lưu đô ty không ít lần đưa mắt nhìn Bào tham tướng. Không nghĩ tới tên Bào tham tướng hôm qua vừa xúc phạm mình một phen trước mặt hai vị phó tướng Thần Cơ doanh, mới hôm nay đã muốn làm lại lần nữa.
Dương Lăng nén giận, khóe mắt liếc xuống đội trưởng đội thân binh đứng dưới đài Điểm Tướng, chẳng biết người nọ có phải là cũng cùng một đảng với Bào tham tướng không. Nếu đợi qua canh giờ này, ta sẽ phái hắn chấp hành quân pháp, bắt Lưu Sĩ Dung tới gặp ta. Hắn có nghe lệnh không? Hiện nay Dương Lăng chỉ chắc chắn có thể sai bảo được hai người Dương, Liễu thôi. Muốn trùng chấn quân uy mà không đủ tự tin, trong lòng y không khỏi thấp thỏm.
Một lát sau, Dương Nhất Thanh nói nhỏ:
- Đại nhân! Tới giờ Thìn ba khắc rồi.
Dương Lăng hít một hơi, thả lỏng vai nhìn xuống dưới đài, chỉ thấy ba ngàn nhân mã của đệ nhất ty, đệ nhị ty đều đứng nghiêm trang, vô số cặp mắt đổ dồn vào hắn. Mí mắt Dương Lăng giật giật, từ từ nhìn về phía cửa. Đang muốn hạ lệnh cho đội trưởng thân binh chấp hành quân pháp, chợt y nghe xa xa có tiếng người gọi ngựa hí. Một lát sau có một con ngựa trắng xông vào cửa, viên kỵ mã hò hét om sòm:
- Mau lên cho ta, lập tức xếp thành đội ngũ!
Vừa thấy hắn, Dương Lăng không khỏi lửa giận sôi lên, không kìm được quát lớn:
- Lưu Sĩ Dung! Bản tướng muốn ngươi giờ Thìn ba khắc tập hợp ở giáo trường, cớ gì tới trễ như vậy?
Lưu Sĩ Dung xoay người xuống ngựa, sải bước đi đến trước đài rồi ôm quyền thi lễ:
- Hồi bẩm tham tướng đại nhân. Đại nhân hạ lệnh giờ Thìn ba khắc tới giáo trường tập hợp, ty chức không dám tới trễ, bây giờ chính là giờ Thìn ba khắc đó!
Hắn cũng không ngẩng đầu lên, cao giọng nói sang sảng:
- Nhân mã đệ tam ty gồm một ngàn năm trăm người, trừ ba người bệnh ra, còn lại toàn bộ đã tới. Mời đại nhân duyệt!
Nhân mã đệ nhất ty, đệ nhị ty sớm đã đứng nghiêm dưới đài. Nhân mã đệ tam ty vừa ào vào, người kêu ngựa hí tạo nên tình cảnh hỗn loạn, nhất thời khiến cho giáo trường vốn nửa tháng không mưa tung bụi lên mù mịt bốn phía. Dương Lăng nhìn đám quân lính đang chạy tán loạn lung tung tựa như chưa tìm được vị trí, tức giận đến mức thân thể khẽ run lên: quan binh mỗi ngày đều điểm binh thao diễn, lí gì mà không tìm thấy chỗ của mình. Rõ ràng là có người sai sử mấy tên binh lính càn quấy, cố ý bày trò.
Thấy quang cảnh như thế, Dương Lăng lập tức biến hẳn sắc mặt!