Dương Lăng dẫn huynh muội Mã Ngang ra ngoài, quả nhiên thấy trước cửa có một cỗ xe đang đậu. Tên tiểu lại (*) đó xem ra cũng không quá tuyệt tình, hắn vẫn còn để lại cỗ xe này. Ba người đi mua quan tài, cờ tang, vàng mã chất hết lên xe rồi chở tới sở Dịch Thừa. Tới nơi, y sai người dọn dẹp phòng ốc để bố trí linh đường. (* tiểu lại: các chức dưới quyền quan gọi là lại, chức vụ không có phẩm cấp.)
Tên tiểu lại trực đêm nghe nói Dịch Thừa đại nhân đến liền vội vàng chạy tới trình diện. Dương Lăng thấy hai má hắn đang sưng vù thì lập tức nhíu mày. Y là người hiện đại nên không đồng tình với tư tưởng “vì mình là người thuộc giai cấp cao nên có tư cách và danh dự cao hơn người khác.” Nếu đổi lại là y bị người khác đùng đùng bạt tai mấy cái thì chỉ sợ đã điên tiết lên rồi.
Do vậy nên y không vì bênh vực Mã Ngang huynh muội mà quát mắng gã tiểu lại, chỉ nhẹ nhàng nhờ hắn gọi mấy người tới giúp bố trí linh đường. Tên tiểu lại kia thấy cấp trên ra mặt, đành ngượng ngập tìm mấy tên dịch tốt đến, giúp đại nhân giải quyết công chuyện.
Vào thời điểm này cũng không thể kiếm đâu ra đầy đủ đồ cúng được, phía trước bát hương chỉ bày biện qua quýt vài món. Bên cạnh quan tài là câu đối phúng điếu và cờ trắng. Trong bồn gốm có giấy lụa, vàng mã và còn hai cây nến trắng đang cháy trên linh cữu. Mã Ngang và Mã Liên Nhi đang túc trực trước linh cữu, vừa đốt tiền giấy vừa lã chã rơi nước mắt.
Dương Lăng không chịu nổi bầu không khí đau thương buồn bã này nên khuyên giải an ủi vài câu rồi cáo từ ra về, bỗng sau lưng y có người gọi:
- Dương huynh…
Dương Lăng ngoái đầu lại, thấy Mã Liên Nhi từ cuối hành lang đang chậm rãi bước tới. Ánh đèn lay động trong gió rọi xuống bộ quần áo trắng tinh của nàng, eo thắt đai tang, bóng hình thon thả như muốn nương theo cơn gió. Ánh mắt của y bỗng dưng khẽ ngẩn ra.
Mã Liên Nhi bước tới bên người Dương Lăng, khẽ nói:
- Dương huynh, hoạn nạn mới thấy chân tình, Liên Nhi đa tạ huynh!
Nói xong nàng liền gập người vái, Dương Lăng vội vàng ngăn lại rồi nói:
- Liên Nhi tiểu thư, cô quá khách sáo rồi. Bá phụ là trưởng bối của ta, chuyện nhỏ này là trách nhiệm ta phải làm hết sức nên không thể nhận đại lễ này được.
Mã Liên Nhi nhẹ nhàng đứng thẳng lên, cười khổ nói:
- Ta muốn cảm tạ huynh là bởi vì bản thân mình mà thôi. Gia huynh ngoại trừ sức lực, thích đánh đấm thì chẳng có sở trường gì cả. Còn ta chỉ là một cô gái, nếu như không có huynh thì hôm nay chúng ta muốn làm tròn đạo hiếu của con cái cũng chẳng thể được.
Giọng nàng nghẹn ngào, than thở:
- Ta vẫn luôn hận cha đã bức mẹ phải chết, luôn luôn hận người, cho nên mặc dù đau lòng nhưng cũng không đến nỗi bi thương hết muốn sống.
Nàng lại cười khúc khích rồi nhìn thẳng vào Dương Lăng hỏi:
- Những lời mà ta vừa nói có phải là đại nghịch bất đạo không nhỉ?
Ở kiếp trước truyền thông phát triển, Dương Lăng từng thấy rất nhiều mỹ nữ, sắc đẹp đều tuyệt vời, sợ rằng đế vương của thời này chắc gì đã có khả năng thấy hết tuyệt sắc trong thiên hạ. Lẽ ra với sự hiểu biết của hắn thì không thể bị Mã Liên Nhi mê hoặc được.
Thường có câu “nữ yếu tiếu, nhất thân hiếu” (con gái mặc đồ tang trông sẽ đẹp hơn), và cả câu “đăng hạ khán mỹ nhân, dũ tăng tam phân nhan sắc” (nhìn mỹ nhân dưới đèn, sẽ thấy nhan sắc nàng đẹp hơn ba phần.) Diện mạo của Mã Liên Nhi vốn đã rất đẹp, rất quyến rũ rồi, lúc này lại mặc một bộ đồ tang màu trắng mộc mạc, toát lên vẻ thánh khiết không tì vết. Lúc này cặp mắt như sao ấy lại ngân ngấn nước, vẻ nhu mì đáng thương đó khiến người ta cảm động nói không nên lời. Rốt cuộc, Dương Lăng lại không dám đối diện với nàng.
Mã Liên Nhi yếu ớt nói:
- Ta đau lòng, mà nói thật ra là có một phần hối hận. Bởi vì cho tới tận bây giờ, ta mới biết nếu như không có cha thì ta đã không thể sống thoải mái như vậy. Dù sao đi nữa, cha ta cũng đã đối xử với ta rất tốt, ta không nên thù ghét, lúc nào cũng làm cha giận như vậy.
Dương Lăng thầm than thở: “Đây có phải là minh chứng cho câu ‘tử dục dưỡng nhi thân bất tại’ (**) không? Vì sao lúc nào cũng phải để mất rồi mới biết quý trọng cơ chứ?” (**: Con muốn báo hiếu cha mẹ nhưng cha mẹ không còn)
Mã Liên Nhi cười cay đắng, nói:
- Khi gia phụ lĩnh chức dịch thừa, vốn có hai huyện còn chỗ trống. Do ở đây gần vùng quan ngoại, mà ta lại cảm thấy rất thích cuộc sống ở những nơi như thế này cho nên mới năn nỉ cha ta tới đây. Chính ta đã hại cha rồi, nếu như ta có thể đoán trước được việc sẽ xảy ra, thì có lẽ…
Dương Lăng an ủi:
- Ai có thể biết trước được tương lai chứ? Liên Nhi tiểu thư, đây không phải là lỗi của cô.
“Biết trước thì có gì hay cơ chứ, nếu như không phải biết mình chỉ còn sống được hai năm thì không biết bây giờ ta và Ấu Nương đã vui vẻ tới cỡ nào rồi.” Dương Lăng thương cảm khuyên nhủ:
- Đã không thể biết trước tương lai thì nên sống một cách nghiêm túc từ ngay bây giờ, nắm bắt hiện tại mới đáng quý, tương lai sẽ không hối hận. Tiểu thư thấy có phải không?
Mã Liên Nhi thấy ánh mắt trong veo của y chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt đó chất chứa nhiều tình cảm phức tạp, tâm tình thiếu nữ khẽ rộn ràng. Nàng đâu biết Dương Lăng vì nghĩ tới Hàn Ấu Nương nên mới xót xa như vậy, liền hiểu nhầm: “Nắm bắt lấy hiện tại mới đáng quý ư? Y… muốn ám chỉ điều gì với mình sao? Nhưng y đã thành thân rồi mà.”
Mã Liên Nhi cảm thấy mặt mình như phát sốt, bị Dương Lăng nhìn nên càng hoảng hốt, nàng lắp ba lắp bắp:
- Nắm bắt hiện tại… mới đáng quý sao? Ta có thể nắm bắt được cái gì đây? Nhà thì chẳng có, đất cũng không, mặc dù gia phụ cũng có chút tích góp nhưng ‘miệng ăn núi lở.’ Ở đây huynh muội ta lại chẳng có ai thân thích, có lẽ… có lẽ vài hôm nữa ta cùng ca ca khiêng linh cữu về quê cũ.
Nàng nói xong, tim đập mạnh như ngựa phi nước đại: “Y có giữ ta lại không? Nếu như y giữ ta lại, ta phải làm sao đây? Ta cũng nhìn ra được là y rất yêu thương Hàn Ấu Nương, nhất định sẽ không vì ta mà bỏ nàng ấy đâu. Nhưng nếu như y bày tỏ tình yêu với ta, ta… Mã Liên Nhi này lẽ nào phải chịu làm thϊế͙p͙ cho người ta sao?”
Mã Liên Nhi cũng không muốn chịu cảnh nhục nhã phải làm thϊế͙p͙ nhà người nhưng lại ái mộ phong độ lịch lãm của Dương Lăng. Và nhất là, chỉ có người đàn ông này mới có thể hiểu và bao dung cho cách nhìn của nàng mà theo quan điểm của phụ nữ Trung Nguyên là đại nghịch bất đạo
“Hiện tại, gia cảnh của mình chắc chắn là sa sút, mà y chưa đầy hai mươi tuổi đã ngồi tới chức vị mà cha mình phải vất vả cả nửa đời người mới đạt được, có thể nói là tiền đồ không giới hạn. Liệu y có phải là người mà mình có thể lựa chọn hay không?” - Mã Liên Nhi hoảng hốt không muốn đối mặt với tình cảm đang dâng lên trong lòng, quả thật là vô cùng mâu thuẫn và bối rối.
Dương Lăng nợ Hàn Ấu Nương một mối thâm tình nặng như núi còn chưa biết lấy gì báo đáp, nào có tâm tư dây vào một mối tình khác, dù dung mạo xinh đẹp của Mã Liên Nhi quả thật khiến những người đàn ông bình thường đều yêu thích. Có điều y cũng không biết rằng Mã Liên Nhi đang dịu dàng kín đáo giãi bày tâm sự với y như vậy cũng chỉ là cho y một cái cớ để giữ nàng lại mà thôi.
Dương Lăng chợt trở nên nghiêm túc, mà sự nghiêm túc này lại xuất phát từ góc độ suy nghĩ của bằng hữu. Y cảm thấy tòa thành nơi biên cương này không thích hợp để huynh muội Mã Liên Nhi lưu lại, bèn nói:
- Tòa thành nhỏ ở vùng biên cương này lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh loạn lạc, rời đi cũng tốt, trở về đất tổ dù sao cũng có họ hàng thân hữu giúp đỡ.
Tiếng lòng của Mã Liên Nhi vừa vang lên đã vụt tắt, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng ra, trong mắt chớp qua sự thất vọng khó mà che giấu được.
Lúc Dương Lăng cáo từ rời đi đã không chú ý tới ánh mắt vô cùng u oán của Mã Liên Nhi. Y yêu cầu tiểu lại đưa đến một con ngựa rồi phi một mạch tới huyện nha tìm bổ đầu trực đêm, bảo hắn sớm ngày mai khi chư vị đại nhân đến hãy mời bọn họ đến sở dịch thừa để phúng điếu Mã dịch thừa.
Trong đám quan viên huyện nha này, Hoàng huyện thừa có chức vị cao nhất, lại luôn quan tâm tới Dương Lăng. Y lại là sư gia của Mẫn đại nhân nên những người khác cũng luôn đối xử với y rất lễ nghĩa. Dương Lăng tự tin thân phận đặc thù của mình vẫn đủ sức kêu gọi.
Dặn dò xong, Dương Lăng định trở về nhà, nhưng nghĩ tới Mẫn đại nhân chắc đã được chuyển về huyện nha, cũng không biết bệnh tình thế nào rồi, liền đi vào trong xem thử. Y đi vào phía sau nha môn, thấy trong gian nhà chính có hai tên đầy tớ đang ngồi trên giường đất uống rượu, trên bàn bày một đĩa lạc rang và một đĩa tai heo. Nhìn thấy Dương sư gia, người được đại nhân coi trọng nhất đi vào, hai người vội vàng bước xuống giường. Lý lão đầu nhe răng cười chào:
- Dương sư gia, ngài tới thăm lão gia đấy à?
Dương Lăng gật đầu rồi hỏi:
- Đại nhân ra sao rồi?
Lý lão đầu tới cầm lấy áo choàng cho Dương Lăng, cười trả lời:
- Cơn sốt của lão gia đã lui rồi, chẳng qua là vẫn chưa tỉnh mà thôi, để tôi đưa ngài vào trong!
Dương Lăng xua tay nói ngay:
- Thôi không cần, đang tết nhất, hai ngươi lại hiếm khi được nghỉ ngơi, đi nghỉ cả đi, ta vào thăm đại nhân rồi về ngay!
Y vén rèm bông, bước vào phòng ngủ của Mẫn Văn Kiến. Trên chiếc bàn nhỏ phía trước giường đất đặt một ngọn đèn dầu, còn Mẫn đại nhân thì nằm ở đầu giường, đang quấn chăn kê cao gối ngủ say. Dương Lăng bước tới ngồi trước giường, thấy Mẫn Văn Kiến ngủ ngửa mặt lên trời, râu vểnh ngược, không nhịn được liền khẽ cười.
Xem xét kỹ thì thấy khuôn mặt đen thui của Mẫn huyện lệnh đã hồng hào hơn một chút. Nhẹ nhàng sờ lên trán của lão, cơn sốt đã lui, xem ra độc tố trên người đã được tẩy trừ nên không còn nguy hiểm gì nữa rồi. Dương Lăng thở phào rồi xoay người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Mẫn tri huyện rên rỉ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Nước, nước, lão tử .... muốn uống nước!
Dương Lăng mừng quá, vội cầm lấy ấm trà trên bàn, kê vòi ấm tới sát miệng lão. Mẫn huyện lệnh liền như cá voi hút nước, đã bắt đầu thì không dừng lại được nữa, quá nửa ấm trà đã trôi thẳng vào dạ dày, bấy giờ Mẫn râu xồm mới chậm rãi mở mắt.
Nheo mắt một hồi lâu lão mới nhìn rõ trước mặt là sư gia Dương Lăng của mình, Mẫn huyện lệnh chớp chớp mắt, nhìn quanh bốn phía, lầm bầm hỏi:
- Ta đang ở nhà à? Quân tình hiện tại như thế nào rồi?
Dương Lăng cười trả lời:
- Đại nhân, ngài đã ngủ một ngày một đêm rồi. Hôm nay đại quân của Vĩnh Ninh tham tướng đã đến, Thát Tử đã rút lui vào núi rồi, vòng vây ở Kê Minh đã được giải trừ, đại nhân chớ nên lo lắng!
Mẫn tri huyện nghe vậy sắc mặt liền lộ vẻ vui mừng, mắt khép hờ một lát rồi lại mở to ra, nhìn chung quanh than thở:
- Chỉ có ngươi ở đây thôi à? Đúng là đường xa mới biết sức ngựa, hoạn nạn mới biết lòng người. Mẹ nó, tất cả đều tưởng lão tử chết chắc rồi sao?
Dương Lăng cảm thấy thẹn thùng. Hôm nay có quá nhiều việc, mấy vị quan viên có chức sắc đều đi tiếp đón đám Hà tham tướng. Mọi người biết Mẫn tri huyện không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng nên mới không tới thăm lão. Còn riêng mình, nếu không phải vì chuyện của Mã gia thì tối nay cũng đã không tới huyện nha làm gì. Không ngờ người thô lỗ như Mẫn tri huyện lại nhạy cảm như vậy. Xem ra câu “lễ đa nhân bất quái” (lễ phép nhiều thì chẳng ai trách) quả không sai, cổ nhân cực kỳ coi trọng lễ tiết, sau này mình phải luôn chú ý mới được.
Dương Lăng vội vàng giải thích thay mọi người, lúc này Mẫn đại nhân mới trở nên thoải mái. Từ lúc trên giường bệnh tỉnh lại, chỉ có Dương Lăng ở bên, khiến lão cực kỳ vui mừng, xem ra trực giác của mình coi y là thân tín quả là không nhầm.
Dương Lăng nhớ tới việc Hà tham tướng ra lệnh bổ nhiệm tạm thời liền kể lại cho Mẫn tri huyện, lão nghe xong liền trợn mắt quát:
- Như thế sao được? Ngươi đi rồi thì nha môn của ta do ai quản?
Quát xong, lão lại nghĩ rằng cũng không nên đối xử quá tệ với người của mình, liền nói tiếp:
- Thế cũng tốt, coi như là ngươi đã chính thức bước vào quan trường rồi. Em rể của ta là tri phủ Đại Đồng, ngày mai ta sẽ sai người báo cho y biết để giúp ngươi trở thành một viên dịch thừa chính thức. Chuyển từ tạm thời lên chính thức rất dễ dàng, không tới hai ngày đâu.
Lão cười gian hai tiếng nói:
- Hê hê, chớ nên coi thường chức dịch thừa này! Chức quan mặc dù không lớn, nhưng lại rất béo bở. Chức vị này để cho ngươi làm cũng tốt, nếu để người khác chiếm mất thì ta cũng không cam lòng.