Ken hôn lên trán em một cách
nhẹ nhàng, hắn đã làm việc này mấy lần trong buổi sớm mai. Cứ chốc chốc
nhìn em rồi mỉm cười, hắn không thể dời mắt khỏi em lấy một giây, chỉ
nhắm mắt để điều tiết thôi đã cồn cào nỗi nhớ. Không phải là con tim hắn giam cầm hình bóng em nữa, mà phải là em sở hữu nó, em chôn chặt nó và
em có mọi quyền hạn sử dụng nó. Ngay cả khi em đang ngủ vo tròn người
lại cũng khiến hắn vì thế mà điêu đứng. Thêm một lần nữa hắn không kìm
được, hôn lên mái tóc của em. Một cảm giác quen thuộc tê tê trên trán
khiến em tỉnh dậy, hàng mi mở ra, em đã nhìn thấy hắn.
Em vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt hôm qua khóc ướt nhòe vẫn mỏi mệt lắm, lờ
đờ nhìn hắn. Em đáng yêu quá, cách em dụi mắt cũng lại làm hắn thương,
vậy nên chẳng lí do gì khác để thêm một cái hôn lên đôi mắt em.
- Ơ? - Em hơi giật mình, tấm chăn em đắp là màu đen.
- Đồ ngốc!- Hắn vì em mà để nhiệt độ thấp suốt chín tiếng đồng hồ
qua, chịu cái lạnh man mác mà em chỉ cất lên một tiếng “ơ” cảm thán.
- Tại sao...?- Em ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng biết
đây không phải gường mình. Em quay sang nhìn hắn, ánh mắt ấy vẫn đang
nhìn em,- ... sao em lại nằm trên giường này?
- Đứng là đồ ngốc, có nhớ gì đâu! - Hắn cốc nhẹ lên đầu em- Tối qua
chẳng ăn thêm gì mà đã lăn ra ngủ rồi, bế vào giường thì nửa đêm lại mò
lên đây.
- Em...- chẳng lẽ em lại tự động đến thế sao?- Em không cố ý...-
Moon chẳng nhớ gì, nhìn cái áo phông của cả hắn, phần cổ đã bị rách đôi
chút.
- Lên giường của người ta rồi cướp luôn chăn của người ta- Hắn đùa-
Làm tỉnh cả ngủ, đã thế còn rúc vào ngực của người ta nữa. - Hắn đập
nhẹ vào ngực mình. Thực tế em không cướp chăn của hắn, mà là hắn tình
nguyện nhường hết cả cái chăn ấm của mình để em vo tròn người.
Khuôn mặt em thoáng có nét lo sợ, em đã làm gì mà khiến áo của Sếp nhàu nhĩ tới kia.
- Nhìn gì mà nhìn- Hắn ngại ngùng khi em cứ tăm tia khuôn ngực hắn - Nghĩ ta là ai chứ! Không có chuyện đó đâu!- Hắn dùng tay véo má em-
Lần sau có muốn lên đây ngủ thì cầm chăn mình lên đấy nhá, ta không chịu được lạnh đâu!- Hắn véo lên cái nữa, chẳng phải hắn không chịu được
lạnh, mà vì hắn không chịu được sự quyến rũ mang tên em thôi. Đêm qua
hắn đã phải uống những bốn viên trợ thần kinh vì em đó, để cho em rúc
vào người mà phải nằm im như pho tượng còn khó hơn đi cướp nhà băng
nhiều nhiều.
- Em xin lỗi!- Moon cúi mặt, em thấy xấu hổ quá.
- Cũng biết xấu hổ cơ đấy!- Hắn lại không thể không véo thêm cái má bên kia.
- Em... - em không thể nhớ vì sao mình lại hành động như thế, hay vì
em nhớ hơi ấm của hắn, ấm lắm mà cũng thoải mái nũng nịu.
- Rồi, hiểu rồi, không phải giải thích! Ta cũng quen bị “một số người” chảy nước miếng vào ngực rồi!- Hắn cười cười nhìn em khiêu khích, “một số người” nào có ai, đố ai dám bôi bẩn lên người hắn ngoại trừ em ra.
- ...- Em không nói gì, chỉ biết cúi mặt thấp hơn nữa, theo phản xạ lấy tay quệt miệng.
- Ai bảo ngực ta quyến rũ quá ấy mà!!!- Hắn cười khoái chí, vỗ tay
vào ngực mình ba phát. Điều đó càng khiến em ngượng hơn, em ho một tiếng nhỏ.
- Tối qua không ăn thêm gì giờ đã đói chưa?- Hắn mân mê chữ “K”, ánh sáng của nó ánh trong đôi mắt em mới tuyệt diệu, huyền ảo làm sao.
- Dạ! Đói!- Em gật đầu nói nhỏ tý.
- Yêu quá cơ!- Hắn nhìn đôi môi chúm chím của em mà buộc miệng,
nghiêng người áp em vào lòng, rồi thơm nhẹ vào má em một cái. Đây có lẽ
là câu nói thân mật đầu tiên dành cho em mà tim hắn không bị đập mạnh,
giống như một lẽ đương nhiên, hắn nói như thế với em vì em là của hắn.
Nhưng thơm một cái chưa dủ, hắn còn lướt nhẹ trên đôi môi em chừng ba
giây, cái cảm giác ngọt ngào này không ai khác chỉ có em đáp ứng được
con tim hắn.
Em đẩy nhẹ hắn ra, khuôn mặt em đỏ lắm, tim em đập mạnh, nhưng tay vẫn
giữ trên ngực hắn, bàn tay còn lại để nắm lấy chữ “K” của mình. Đôi mắt
bẽn lẽn mãi mới dám ngước lên nhìn hắn.
- Sếp...
- Lại gọi là Sếp rồi!- Hắn mắng yêu, lần này hình phạt của em không
phải là một cái cốc đầu nhẹ nữa mà là một cái chạm môi. Hắn mặc kệ bàn
tay em đang khống chế mình.
- Không !- em từ chối, áp mình xuống lớp chăn, dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng không nên.
- Đói rồi ! Không chuẩn bị bữa sáng đi à !- Hắn dừng lại đúng lúc.
- Dạ !- Em từ từ bỏ chăn ra, cúi thấp đầu mà đứng dậy ra khỏi giường.
- Đồ ngốc !- Hắn nhìn em rồi cũng đứng dậy.
- Cộc !- Vừa đi được vài bước em đã va vào lớp kính trong suốt, chắc là vì hình ảnh của hắn quanh quẩn trong đầu nên em đi nhầm lối cửa ra.
- Có sao không ?- Nhìn hắn rõ là lo lắng, chạy tới ôm chặt lấy mái đầu
của em mà vuốt ve. - Đau lắm à ?- Hắn hỏi trong sự xót xa.
- Không, em không sao !- Em thích được quan tâm thế này lắm, dựa vào người hắn thì dù có đau biết mấy cũng chẳng sao cả.
- Thương quá !- Hắn chẳng ngại ngần khi nói ra suy nghĩ của mình - Để
anh bôi dầu cho nhá !- Hắn kiểm tra xem đầu em có u lên không.
- Hi hi- em cười hạnh phúc, sau đó thì để con tim thay mình lên tiếng – EM THÍCH ANH!- Moon ngước lên nhìn hắn mà nói, em cười rất tươi, một
nụ cười trong trẻo mà không vướng bận. Giờ đây thì em đã biết, có một
thứ tình cảm còn to lớn hơn cả tình anh em nữa. Và người cho em biết là
hắn.
- ...- Từng huyết mạch, cơ quan, bộ phận trong cơ thể hắn trào lên hạnh phúc, đôi môi hắn không thể che giấu sự vui sướng, hắn cười một nụ cười cũng như em, chỉ có tình yêu là thống trị tất cả - Gì cơ? Giờ mới
thích thôi á? - Hắn khựng người lại, nhìn em bằng ánh mắt yêu thương vô vàn- ANH YÊU EM TỪ LÂU LẮM RỒI!- Hắn dõng dạc trong từng câu chữ, đôi tay gài trên mái tóc em và giữ tầm mắt em về hướng mình. - NGAY CHÍNH
BẢN THÂN ANH CŨNG KHÔNG BIẾT ANH YÊU EM TỪ KHI NÀO NỮA!- Hắn ghé sát
vào bên tai em, một lời thì thầm chỉ cần em nghe là đủ.
Em không biết đã có lần nào hạnh phúc hơn thế này không, nhưng thực sự
bây giờ em cảm thấy mình đang đi trên con đường thần tiên, những đóa hoa bên đường và vô vàn trái tim tung bay, đi bên cạnh em là một chàng vệ
sĩ điển trai. Chàng trai ấy rất tốt, nụ cười hiền tha thiết hướng về em, và đan những ngón tay bảo vệ em...
*
* *
Cả hai có một bữa sáng không mấy ngon lành, em đã làm món trứng ốp la
nhưng kết quả vẫn không khá hơn những lần trước, vì thế hắn phải giúp
đỡ, và dẫu khá vất vả nhưng cô học trò này vẫn chưa học được cách làm
cái món ăn được coi là đơn giản nhất.
- Đi ra ngoài không?- Ken nhìn em trìu mến, dù ăn không ngon nhưng hắn rất vui.
- Dạ! Đi đâu ạ?- Em để cho hắn quàng tay lên người mình.
- Đi làm việc!
- Em đi làm việc? Làm việc gì vậy ạ?- Em ngạc nhiên.
- Đi rồi biết!- Hắn nghe người quản lí nói có cô nàng nào đó tên là
Ruby có tham vọng sở hữu chiếc ghế bên cạch hắn, hôm nay hắn sẽ đi gặp
cô ta, nhưng đã hứa với em là không để em cô đơn rồi, nếu là đi làm
việc thì để em ở nhà một mình còn được, chứ đi gặp phụ nữ thì không. Dù
em đã từng để hắn lẻ loi để gặp anh trai, rồi ở chỗ Arrow và cả thằng
nhóc của tổ chức White nữa thì con tim hắn cũng không cho phép mình lừa
dối em. Mặt khác, nếu như em gặp cô gái đó, hắn chưa gặp bao giờ nhưng
biết cô ta rất đẹp, em sẽ như thế nào? Em sẽ ghen với cô ta vì hắn? Hắn
cười thầm rồi tự dưng cốc vào đầu em một cái nhẹ nhàng.
- Đau em!- Em trách hắn- Làm thế em lùn đi đấy!
- Ừ! Biết rồi, không cốc nữa!- Hắn vờ như em đau lắm, xoa đầu em.-
Chuẩn bị quần áo đi thôi!- Hắn giục, cứ nghĩ đến khuôn mặt em lúc ghen
là hắn vui sướng.
- Em sẽ đi nếu em biết đấy là việc gì?
- Á à, dám đòi hỏi! Không nói đấy!- giờ mà nói ra nhỡ em không cho
hắn đi thì không được nhìn mặt em ghen, tiếc lắm. Hắn lắm gái theo vô
cùng, em mà biết sẽ cấm cung hắn hoài, suy nghĩ của hắn trẻ con thật!
- Em không đi đâu, em sợ ra ngoài, em chỉ thích ở nhà thôi!- Em đoán
là không phải đi làm việc, mà nếu có thì bên cạnh hắn có biết bao nhiêu
trợ thủ giỏi giang, em đến đấy lại bị đẩy ra thôi. Còn lũ người Devils
làm em sợ.
- Sao không đi!- Hắn thoáng thất vọng!- Đi với anh! Đi nhá!- Nịnh
em nhưng khuôn mặt em không muốn đi thì biết làm sao được.
- Anh đi đi! Em ở nhà học nấu ăn! - Em chỉ vào cái máy tính, em sẽ học nấu món ăn trên mạng.
- Không thích!- Hắn nhăn nhó, em mà không đi thì có gì thú vị.- Thôi ta cũng không đi nữa!- dù cuộc hẹn này tốn không ít công của
người Devils năn nỉ hắn và hắn mãi mới đồng ý, nhưng “vợ hắn” không muốn thì hắn “không được phép đi”.
- Làm thế sao được! Đi đi anh!
- Không!- Hắn ngồi phịch xuống chán nản, nhưng nghĩ tới thời gian sẽ ở bên em lại vui vẻ trở lại ngay.
- Nhìn mặt anh nhiều quá chán lắm! Mà nhà toàn cửa kính thế này, muốn
làm gì cũng khó!- Em vẫn muốn hắn đi, công việc của một người lãnh đạo
rất quan trọng, không thể vì một lí do cỏn con nào mà để lỡ được.
- Cái gì? – Hắn giật mình, biết em nói đùa nhưng em kì cục quá, nếu biết hắn đi đâu thì liệu em có “cao cả” thế này không, lại còn cười được
nữa.
- Em định làm cái này, nhưng mà anh ở nhà thì …!
- Nói dóc!- Hắn nhìn em đoán già đoán non- Làm gì?
- Em định làm một chiếc bánh kem!- em cười vui lắm.
- Bánh kem?- Hắn ngạc nhiên- Nhân dịp gì?- Ước muốn của hắn là được ăn bánh kem do em làm, điều này sẽ thành hiện thực sao?
- Em định giấu, nhưng … tại anh hỏi đấy!- em nũng nịu.
- Cho anh à?- Hắn cười tươi lắm, một niềm vui thăng hoa.
- Sắp sinh nhật anh mà!- em chu đáo quá.
- Đâu có, còn những mười ngày nữa!- Hắn thoáng buồn vì em nhớ nhầm ngày.
- Thì phải làm sớm chứ, không thì hôm ấy anh ăn nhiều bánh kem quá ngán bánh em rồi! Em làm dở lắm!- em ngãi đầu.
- Không! Không ngán!- Hắn lại cười, bên em hắn đã không chỉ cười và còn cười rất nhiều, vòng tay ôm em, hắn hôn nhẹ lên má.- Ai bảo dở, rất
ngon!- Dù chưa ăn nhưng hắn đã thấy ngon lắm rồi, cái bánh em làm cho
anh trai em, hắn biết hình thức của nó không đẹp, nhưng cái hắn cần là
tấm lòng thì nhiều vô vàn.
- Ăn chán lắm, sợ anh không ăn nổi thôi!- Em e ngại, nhưng nếu có bị chê thì em cũng muốn làm.
- Ăn hết luôn ấy! Không để chừa một mẩu nhỏ nào đâu cưng à!- Hắn để mũi mình chạm vào mũi em, lắc nhẹ mái đầu.
- Cưng á? Eo ơi…- Em khẽ nổi da gà, nhưng nghe dễ thương lắm.
- Cho anh làm với!- Giờ thì hắn đã tin là có thiên đường trong cuộc sống này.
- Không! Một mình em làm thôi!
- Sao thế?- Hắn vẫn ôm em thật chặt.
- Ứ ừ! Em không cho… Mà anh đi làm việc đi anh, đi sớm về sớm, nhanh lên để em còn thực hiện kế hoạch.
- Hay anh vào đánh một giấc rồi…
- Anh không đi làm thì em cũng không làm cho anh đâu!- Em muốn hắn tập trung vào công việc.
- À thì đi! Vợ ở nhà đợi anh nhá!- Hắn đứng dậy và đi ra ngoài ngay, nếu đi chậm sẽ bị em bắt bẻ cái từ “vợ” thì ngại lắm.
Hắn không kịp thay trang phục đã vội ra cửa, chỉ nghĩ tới lúc về thôi đã khiến con tim rộn ràng. Được rồi, hắn sẽ đi làm theo ý em, một tiếng, à không chỉ nửa tiếng để gặp cô gái Ruby gì đó chiều lòng Devils thôi,
rồi sẽ phải chuẩn bị sinh nhật cho mình nữa. Hắn cười sản khoái, suốt 25 năm qua là 25 cái sinh nhật hoành tráng với những món quà cực kì chất
để “ngoại giao”, nhưng sẽ không bằng sinh nhật lần này với em được đâu.
Đúng rồi, phải nhân dịp này để cầu hôn với người con gái mà hắn yêu! Hắn cười một lần cuối thật hạnh phúc rồi nụ cười tắt ngấm. Bước vào tòa nhà với một vẻ mặt lạnh như băng.
*
* *
Đúng như lời đồn đại, Ruby có một nét đẹp kiêu sa mà rất hiếm người có
được, hắn vừa bước vào, cô nàng đã đứng dậy và nở một nụ cười cuốn hút.
Cô dùng màu son đỏ như máu trên nền khuôn mặt trái xoan trắng hồng, kết
hợp cùng bộ váy màu đỏ rực, quả là một cô gái thời thượng và nóng bỏng.
Đôi mắt biết nói mỗi lúc một cách biểu cảm, toát lên một sự lạnh lùng mà lại khôn ngoan. Và ngay khi nhìn thấy Ken, cô biết chẳng ai khác ngoài
mình hợp với hắn.
Đôi môi Ken như chưa bao giờ biết cười, hắn nhìn Ruby bằng ánh mắt sắc
đá, không mảy may. Hắn thừa nhận người Devils nói đúng, cô ta có một nét đẹp hút hồn mà không một cô gái nào có được. Nhưng như thế cũng chẳng
nói lên điều gì!
Trong khi cô nàng khoe mẽ một cách có ý thức những đường cong hoàn hảo
của mình thì rất tiếc hắn lại chăm chăm vào cái đồng hồ, còn mười lăm
phút nữa cho cô ta, mà hắn tưởng dài như một ngày.
- Anh có vẻ không tập trung!- Ruby tinh tường- Hãy thử nhắc lại những
gì em nói được chứ?- Ruby nhìn hắn bằng ánh mắt chim bồ câu.
- Một không gian thật lãng mạn!- Hắn đáp lại, dù không mấy để tâm, nhưng lời người đẹp nói thì hắn cũng có thể nhớ.
- Wow, anh nói không sai!- Ruby không hề bị lép vế trước con người đối
diện. Cô xuất thân từ một gia đình danh giá với rất nhiều công trạng lập được cho Devils, bản thân cô đã là một nhân viên Devils.5 đẳng cấp cao
bên Đức.
Hắn đã mắc mưu cô nàng rồi, nếu không nhắc lại câu nói thì thật khiếm
nhã, nhưng khi nhắc lại rồi chẳng lẽ lại làm cụt hứng người đẹp bằng
hành động ra về khi đã tới giờ kết thúc. Hắn đành phải ngỏ lời mời người đẹp ăn trưa để tiếp nối câu nói “Một không gian thật lãng mạn!” đó để
thể hiện mình là một người đàn ông lịch sự.
Phải, những người có cùng trình độ, cùng mục tiêu, cùng tính cách luôn
có rất nhiều chuyện để nói, vì thế chẳng mất quá nhiều công sức để Ruby
hòa nhập với hắn và bắt chuyện một cách rất tự nhiên. Kết thúc bữa ăn,
họ làm một cuộc thi nho nhỏ. Hắn cử Mes sẽ là đối thủ của Ruby. Đương
nhiên nếu hắn nhập cuộc, Ruby sẽ không thể thắng, nhưng biết đâu cô nàng lại có thể thắng được tay trợ thủ của mình, nhìn cô ta có rất nhiều tố
chất và tiềm năng.
Đúng như hắn nghĩ, thi bắn súng, cưỡi ngựa, giải đố trên ma trận virus
hay là đấu tay đôi, cô nàng đều ngang ngửa với Mes. Có thể Mes nhường
phụ nữ, nhưng cô nàng đó cũng chưa tung hết năng lực của mình ra đâu, dù sao cũng đáng nể - một phụ nữ đáng để hắn tôn trọng ngay trong lần gặp
mặt đầu tiên. Và Ruby được đưa vào danh sách tầm ngắm với một dấu tích
do chính hắn đánh dấu.
- Cuộc hẹn hôm nay đúng là không tồi chút nào!- Hắn cười nửa miệng với Ruby, trong lòng đang suy tính nhiều thứ.
- Rồi anh sẽ còn thấy thú vị hơn nhiều nữa!- Ruby hôn gió hắn một cái,
chủ động ra về chứ không phải hắn sẽ làm việc đó trước. Đúng là một phụ
nữ bí ẩn. Hắn cười nhạt, trong đầu hình thành động từ “lợi dụng”. Tốt
lắm, cô gái này phù hợp với chiếc ghế đó, nói thế nào để diễn tả chính
xác nhỉ, một người phụ nữ để Devils có thể tin tưởng trông cậy, hắn cũng có thể an tâm khi giao phó việc công cho cô ả, nhưng chỉ thế thôi-
giống như mẹ hắn, có một chiếc ghế lộng lẫy kiêu sa nhưng tâm hồn thì
chỉ màu đen u tối.
Hay đấy, hắn có thể sẽ cho Ruby là nữ hoàng của Đại Bàng Trắng- ấn
tượng của hắn về cô ta rất tốt, nhưng còn vợ hắn thì phải là Moon.
*
* *
Ken đánh lái xe đi thẳng, đã tốn những năm tiếng đồng hồ hơn dự tính,
giờ chắc em cũng chuẩn bị xong món bánh kem cho mình rồi, hắn tự trách
đã để em phải chờ đợi. Mấy tiếng qua lúc nào cũng nhớ em mà lại không
thể ra về vì bộ óc của cô nàng kia khiến hắn thu hút, chắc em giận lắm.
Nhưng rồi hắn lại nở nụ cười ấm áp ngay khi đã nhìn thấy chiếc nhẫn sẽ
trao tặng em tối nay. Tối nay sẽ phải là buổi tối hạnh phúc nhất của em
và hắn, nhất định sẽ thế, và tối nay hắn sẽ có thể gọi em bằng cái từ
“Vợ yêu” mà hắn nung nấu bao ngày.
Tình yêu dành cho em làm hắn thánh thiện… với em.
Hình ảnh em làm hắn cười một mình nhưng hạnh phúc trào dâng.
Và đôi môi em làm hắn tan chảy giữa mùa tình yêu,…