- Tao không biết mày có gì hay mà
Arrow dám đưa ta- Ken dùng nửa con mắt nhìn nó. So với Arrow, con người
này trông có vẻ “nhân tính” hơn.
Moon khép mình vào rèm cửa, linh cảm cho biết đây là một buổi chiều tàn…
Ken dẫn con bé theo sau. Hắn thấy thật lạ. Ở con bé này có thứ gì rất
ngứa mắt, trông nó không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần nhìn vào nó là
hắn muốn đánh cho nó một trận tơi bời. Thật buồn cười, nhưng cũng thật
khó hiểu…
- Mày là trẻ mồ côi!?
- Vâng ạ !- Cũng như ở bên con người vô nhân tính kia, Moon tập trung cao độ.
- Tao có một trò chơi, nếu mày thoát được thì mày sẽ được nhận làm nhân viên của tao, còn không thì…
Đó là cái chết, con bé hiểu điều đó.
Hắn dẫn con bé đến một nơi. Khu nhà to và rộng, hắn đi cách con bé một
đoạn dài,…con bé bước đi e dè trái lại với con người phía trước cố tình
phát tiếng động.
Bỗng dưng đèn phụt tắt, cả một hệ thống đèn chạy dài tắt nhanh chóng. Có những con mắt đen ngòm đang nhăm nhe nhìn con bé, những tiếng gầm gừ
vang vọng,…
Phút chốc thứ gì đó nhảy chồm tới, tốc độ ngang ngửa xe đua,...
- Gừ !!!
- Ẳng !
- …
Chúng kêu gào trước một món thịt sống ngon lành,…
Con bé nhắm nghiền và chạy thẳng tới chỗ Ken, nó biết, chỉ khi nó ở bên ông chủ thì may ra thứ đó mới không tiến tới chỗ nó.
Nhanh như sóc, nó đã ở trước mặt Ken, có lẽ vì nó biết ông chủ của nó cũng là một con quái thú nên nó dừng lại đúng lúc.
Đèn lại sáng. Ông chủ nhìn nó, nở một nụ cười mỉa mai. Trông hắn ung dung trái ngược với con bé lúc này, mồ hôi ứa ra như mưa.
Nó chợt nhận ra đây là một cái chuồng chó. Nội thất trong đây còn đẹp
ngang ngửa với khác sạn, những tiếng gầm gừ phát ra từ những con chó
đáng sợ hai bên, nhưngtất cả đều đã bị nhốt trong chuồng, 4 bức tường
bao quanh lũ chõ đều làm bằng thủy tinh hữu cơ, vẫn cón một vài lỗ thông khí phía trên, thế nên ban đầu nó cứ tưởng chúng được thả tự do.
Ông chủ nó bước tiếp. Chẳng có lí do gì nó bám chặt lấy ông chủ, nên nó
đứng yên đấy. Nhìn những con chó không có tự do, có khi nào giống nó,
chúng đang gào thét, nhưng là gào vì có người lạ, vì nó biết, giống như
nó, những con vật này được huấn luyện phải trung thành tuyệt đối với
chủ.
Một con chó đang tiến tới ông chủ, theo trực quan, hẳn đây là con chó được ông chủ cưng chiều.
Ken đỡ lấy con chó cưng của mình, nó là một con chó nhỡ, chắc chừng 2
năm tuổi, hắn lướt nhẹ đôi tay lên bộ lông mượt mà của con chó, con chó
tỏ ra phấn khích khi gặp chủ, nó vẫy đuôi ngoe nguẩy nũng nịu chủ nhân.
Từng chiếc lông tơ của nó mềm mại quấn lấy từng ngón tay của Ken, bộ
lông trắng muốt như chó săn Bắc Cực đang đợi chờ chủ nhân chạm vào. Ken
hiểu ý con vật, hắn chiều lòng con chó, ngồi xuống và vuốt ve nó, bàn
tay hắn lướt qua như một nghệ sĩ lướt phím đàn. Rồi đột nhiên, nhìn thấy con bé, con chó sủa gầm lên.
- Gâu ! Gâu ! Gâu… !
Con bé hoảng sợ, theo nó, chỉ cần Ken thả lỏng đôi tay thì chắc chắc rằng nó sẽ nằm gọn dưới nanh vuốt của con chó này.
Ken nhận ra một điều, không chỉ hắn mà ngay cả con chó này, lũ chó ở đây đều không ưa con bé này. Bình thường, hắn vẫn hay dẫn mấy người vào đây để vệ sinh chuồng chó và lũ chó cho hắn, nhưng chúng không sủa đến
nỗi này.
- Thôi nào Frang !
Con chó im lặng ngay.
Hắn bỏ đôi tay mình ra khỏi con chó, nó cũng không định nhảy chồm lên con bé.
Vẫn là cái dáng ung dung vô tư lự, khuôn mặt nở một nụ cười đầy ác ý,
hắn gọi con bé lại. Dù rất sợ hãi nhưng không thể trái lời, con bé chầm
chậm bước qua con chó, nhìn con bé thật tội nghiệp trước một con vật
hung bạo. Frang là một giống chó thông minh, nó rất đẹp, đôi mắt nó đen
tròn kiêu ngạo, lớp lông của con vật hằng nhiệt này quả thật tuyệt vời,
mềm như nhung lụa, cẳng chân nó dài, rắn khỏe như động cơ máy. Con vật
vẫn tiếp tục gầm gừ, như thể ông chủ không ở đây là Moon đã trở thành
một bữa tối cho nó rồi.
Bẽn lén bước tới gần Ken, đôi tay con bé vẫn nghiền chặt vào vạt quần, vài giọt mồ hôi đã rơi xuống sàn gỗ.
Ken chủ định ném một thứ gì đó vào chuồng của mấy con chó săn. Sau một
chút lưỡng lự, hắn chọn chuồng số 3, đây có vẻ gồm những con chó háo
chiến, cả thảy là 7 con, mỗi con một màu lông, có con màu vàng, có con
lại đen tuyền, hắn thích cho con bé chơi cùng lũ chó này chăng? Có lẽ vì có một con chó cái rất hăng trong đó. Hắn từ từ cởi bỏ chiếc nơ trên
cổ. Mở cái cánh cửa nhỏ bên trên của cái chuồng đó ra, lũ chó ngoan
ngoãn ngồi im, ngoe ngoảy đuôi, tỏ ra rất kính trọng hắn.
Ken ném chiếc nơ vào sâu tận cuối chuồng. Rồi hắn quay sang nhìn con bé.
Kể từ hôm Moon chuyển sang Devils.5 thì có lẽ đây là hôm đầu tiên nó
được hắn “tiếp đón”, trong đầu con bé đang nghĩ sẽ là ngày cuối cùng
luôn. Bằng chứng là con Frang dù trước mặt chủ đã tỏ thái độ gầm gừ, khó chịu với nó thì sao có thể lũ chó kia cho con bé đường sống…
Con Frang đó quả thật đẹp, nhưng những gì nó đang nghĩ thì thật đáng
ngờ, cũng như 2 cậu bé chỉ đáng tuổi anh trai của Moon, chẳng ai hiểu
được những chiêu mà họ nghĩ ra để hành hạ người khác. Moon lép dần vào
lớp kính, Moon sợ lắm, sợ những nanh vuốt sắc nhọn kia, sợ những con chó ghê tởm,… con bé đã làm gì chứ, nó còn quá nhỏ thì có thể gây thù hằn
với con người này à, hay vì mẹ nó là gián điệp, vì thế mà nó phải chịu
đựng những nỗi đau mà mẹ nó đã để lại. Nhưng nó chưa từng một lần hận
mẹ, vì đã ra đi bỏ lại nó, vì nó biết, ở một phương trời nào đó, vẫn còn có một người đợi nó.
Bất thình lình, đàn chó nhảy xồm lên, toan định cắn nát đầu con bé. Moon sợ hãi quay lại, nước mắt ứa ra, lăn dài trên má, không dám hét, vì sợ, như Arrow đã nói vậy: “Mày mà còn khóc nữa thì lần sau là máu thật
đấy!”. Nó câm lặng, nín thở trong tiếng nấc nghẹn. May mà qua lớp kính.
Ken đang bóc một lớp túi gì đó, con bé nhìn vào hắn bằng một ánh mắt tội nghiệp, thà rằng dùng mũi giầy để đánh nó còn hơn là như thế này, Moon
quỳ xuống,… Ken bước tới, rưới một thứ màu đỏ thẫm vào “con mồi” đang co do. Đó là túi máu, thứ mà người ta vẫn hay dùng để truyền máu, những
giọt đỏ hỏn rơi té tung xuống đầu Moon, là thứ mùi tanh tanh của chất
sắt, những giọt máu của ai đó đang rơi,… xuống cổ con bé, xuống người,
cả người Moon mang một thứ máu,…
- Vào đi!- Ken ra lệnh một cách lạnh lùng, trong câu nói đó không có chút tình người.
Moon không muốn làm theo, thứ máu dậy lên khứu giác của con Frang một
thứ mùi khiêu khích. Chủ nó đang vuốt ve nó, điều đó làm nó không thể
làm thịt con mồi kia. Ánh mắt của Ken còn đáng sợ hơn bao nhiêu con mắt
trừng trừng kia. Không thể trái lời, cách duy nhất là phải bước vào,
Moon nhắm mắt và bước vào.
Những giọt nước mắt không thể kìm lại, hết thật rồi, cuộc sống gắn gủi
của bé con 7 tuổi nay giờ sắp tắt, bé con vừa bước đi, vừa tưởng tượng,… giống như mỗi khi cho mấy con vật ở cô nhi viện ăn, bọn chúng gấu
nghiến món thịt thừa của con người, rồi gặm nát từng khúc xương, có khi
của chính đồng loại, giờ đây là món thịt sống, được dậy mùi bởi chính
thứ máu của con người. Con bé còn quá bé, thế mà nó đã hình dung được
rồi đấy, nó bước vào, sắp tới rồi, chỉ cần một cái đẩy cửa là tan xác,…
Moon ngoái nhìn lại, nó nhìn bóng của Ken, không nhìn hắn,… có lẽ anh cô chạc tuổi hắn, nên chắc cái bóng cũng thế, còn đôi mắt chắc chắn không
tàn bạo như thế kia. Moon đau đáu nhìn vào bóng hình đó, nếu anh cô ở
đây chắc chắn sẽ che chở cho cô,…
Bước vào!
Hắn thấy khá ngạc nhiên đó, con bé đó không nhìn hắn mà như nhìn đi đâu, cái ánh mắt của nó làm hắn ghét vô cùng, ghét kinh khủng, hắn chỉ muốn
móc nó ra khỏi lồng tử lúc này. Nhưng con bé vào trong rồi, Ken dựa vào
tường theo dõi trò chơi. Lũ chó ở các phòng còn lại không dám gầm gừ.
Người huấn luyện đã dậy cho chúng biết gọi dạ bảo vâng với những bậc tối cao của Devils. Nhưng liệu những con vật ở cái phòng đối diện có còn
nhận ra điều đó không khi mà thú tính trong chúng đang trỗi dậy…
Moon nhắm nghiền mắt, nó không nghĩ mình còn sống để đi tới cuối phòng
cầm cho chủ cái nơ màu xanh dương về, thế là nó ngồi thu lu lại, lấy tay che kín đầu, coi như không còn nghe, không còn biết gì hết cho tới vĩnh viễn.
Ken vẫn đang dõi theo.
6 con chó gầm gừ đi lại xung quanh đưa bé. Xét về thể tích thì con bé
cũng chỉ tương đương với chúng. Ba con chó nhỡ đang ngăm nghe đợi chờ
động tĩnh từ con chó thứ 7, chúng tiến lại gần con bé, mỗi lúc một gần
hơn, 3 con khác trưởng thành đang đi vòng quanh. Con bé cô đơn không còn ý niệm thời gian nữa, đôi tay, chân và cả người run lên bần bật, nỗi sợ hãi đã che lấp ý thức về quyền sống, hay vì quá nhỏ bé, chẳng thể xoay
chuyển tình thế.
Lũ chó gầm lên to hơn, điều đó làm con mồi sợ hãi tới tột cùng.
Giống như một con người nhịn đói từ lâu, nay bày ra trước mắt một bàn
tiệc với đủ thứ sơn hào hải vị vậy, ánh mắt của lũ chó sáng lên, không
một động tĩnh của con mồi qua mắt được chúng. Lũ chó càng lại gần hơn,
mùi máu khiến chúng bị kích thích, nước dãi của chúng chảy tùm lum,… Con bé đang suy nghĩ điều gì đó, cái chết đã sắp gần kề mà nó còn phải suy
nghĩ gì sao? Cách chốn thoát sao? Không, dù có đường để chạy cũng không
thể thoát khỏi 7 con chó tinh thông này, … mà nó đang nghĩ cách để
chết, thật nhanh chóng, dẫu đau đớn cũng chỉ chốt lát, còn hơn là dai
dẳng.
Ken vẫn nhìn vào cái chuồng đó, một cách thờ ơ, vì hắn biết đáp án.
Nửa tiếng trôi qua, lũ chó cũng vẫn chỉ gầm gừ, tuyệt đối chúng không hề động đến con bé. Lạ thật. Con bé quen dần với những tiếng đe dọa hoang
dã. Nó ngửng đầu dậy, nếu lũ chó muốn ăn thịt thì đã thanh toán xong từ
lâu rồi. Moon thông minh nghĩ ra rằng, đó là nhờ uy lực của ông chủ. Rồi nó liều lĩnh đẩy người ra phía trước, từng bước một, tới chỗ cái nơ.
Cẩn thận vì chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể mất mạng, một rồi hai, ba cứ thế, những bước chân nặng nề đã tới đích. Trớ trêu thay chiếc nơ đang ở giữa cẳng chân của hai con chó, một trong hai là con chó cái hung tợn.
Con bé đang hoang mang, vô hướng.
Ken nhìn vào chiếc nơ, đấy là món quà sinh nhật từ mẹ hắn. Nhìn là biết
đó là một nhãn hiệu nổi tiếng, Prada, từng đường chỉ cho thấy sự tỉ mẩn
trong việc khâu vá. Đây là loại chỉ được pha tỉ lệ cùng với vàng rồi dát rất mỏng, kèm theo chất vải bông được nhập khẩu từ Hi Lạp, nhưng nó
chẳng có giá trị gì trong mắt hắn.
Moon bối rối, nếu thò tay và lượm chiếc nơ, đồng nghĩa với việc mất đi
một cánh tay, mà chắc gì đã toàn thây. Có thể những phút trước, chúng
mới chỉ đang trêu đùa, giờ đây trận chiến mới bắt đầu.
Moon lùi lại, những con chó còn lại vẫn quấn theo, riêng hai con chó đó
chẳng rời khỏi cái nơ. Lũ chó không sủa nữa, bầu không khí im lặng, như
một quả bom có thể nổ bất kì lúc nào…
Moon quyết định liều, còn hơn là kéo dài nỗi sợ hãi này. Moon nhắm
nghiền mắt sau khi đã xác định vị trí của chiếc nơ. Con bé nhanh chóng
lao tới, vươn người tóm bắt vật phẩm.
- Gâu!- Con chó cái sủa ầm ĩ, theo phản xạ, Moon bịp kín đôi tai lại. Dòng máu đi ngược lại tuần hoàn.
1…2…3…4…13s sau đó, lũ chó vẫn để con bé yên.
Moon vẫn còn đang rất sợ, chuyển ánh mắt sang ông chủ. Hắn đã ra ngoài.
Con bé mở to mắt khi không thấy ai đứng ở đó nữa. Lại một nỗi sợ trào
dâng, lần này chắc chắn là thôi rồi. Đâu còn giới hạn nào cho lũ chó
này.
Không, bây giờ không được quay mặt lại, chỉ còn duy nhất một cách.
Là chạy.
Con bé vội vàng lao người ra phía cửa, theo sát là lũ chó. Con chó cái
nhảy lồng lên, gầm rú lên những tiếng sủa từ những phòng kế bên. Cố lên, chỉ vài bước nữa là thoát rồi.
Chiếc nơ bị tuột khỏi bàn tay, chắc có lẽ đôi tay ra quá nhiều mồ hôi
khiến nó trơn tuột. Quay lại hay tiếp tục, nếu không có chiếc nơ thì có
ra được con bé vẫn sẽ phải vào lại lần hai, lúc đó còn kinh khủng hơn.
Mất một vài tích tắc để lưỡng lự, để hình dung ra đôi mắt đáng sợ đó.
Moon xoay người lại, dồn hết sức lực vào việc lấy chiếc nơ. Vội vàng,
hành động chỉ diễn ra trong 3s, nhưng là quá đơn giản với lũ chó. May
mắn thay, Moon lấy được và vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
Thoát nạn.
Lũ chó nhảy chồm lên nhưng đã quá muộn.
Moon thở hổn hển rồi tiếp tục chạy ra khỏi gian nhà đó. Đến lúc này con
bé mới cảm nhận được nhịp đập từ lồng ngực, như thể trước đó con tim
không hề hoạt động. Nó dừng lại trước một ngưỡng cửa, ngã phịch xuống và thở hổn hển, môi nó nhợt nhạt, mái tóc nó bết chặt lại, chiếc áo màu
trắng nó mặc loang lổ máu, nhưng nó không hề đau.
Có lẽ Thượng đế đã để cho nó sống. Một lúc, nó đi tìm chủ để gửi lại chiếc nơ.
Đâu có phải là Thượng đế chứ. Nếu muốn, nó có thể rơi vào nanh vuốt của lũ chó bất cứ lúc nào…
- Vất cái đó đi- Ken không nhìn vào con bé, hắn vẫn tiếp tục tưới cây.
- …- Con bé chần chừ, nó mất bao nhiêu công sức, thế mà ông chủ lại nói như thế.
- VẤT!- Ken trừng mắt nhìn cái cây.
Con bé sợ ánh mắt ấy hơn tất cả, nó ngó tìm thùng rác rồi để nhẹ nhàng chiếc nơ xuống. Giờ cái nơ đã nhau nhúm.
Ken nhìn hành động đó của con bé. Hắn đã biết vì sao mà hắn ghét con
nhóc đến thế. Có rất nhiều người, chỉ cần nhìn vào họ, chào nói vài câu, đã để lại ấn tượng tốt trong lòng người khác, nhưng cũng có những
người, ta nhìn đã thấy không ưa. Như con nhóc này, lũ trẻ ở cô nhi viện, Arrow, Ken,… nhìn vào nó đã ghét nó rồi. Vậy nên mới đối xử tồi tệ với
nó. Khác hẳn với con người đã từng che chở cho nó, có lẽ nó là một điểm
nút của những tội ác, sự ghét bỏ, hận thù…
Liệu ta có thể bật nắp chai rượu sambanh, mà những bọt khí không trào dâng, hay chiếc nút là giới hạn cho tất cả,…