- BUÔNG NÓ RA- Người đàn ông tiến lại gần.
Mes không nghe theo người đó, vì anh đã làm theo quá nhiều lần rồi, lần
này thì sẽ không. Mes vẫn để tay giữ chặt lấy em, còn em thì chỉ trân
trân nhìn người đàn ông lớn tuổi đó. Chính xác thì cộng tuổi cuả anh
trai và em bằng đúng tuổi người cha này.
- Để nó muốn làm gì thì làm! Chẳng liên quan gì đến cha con ta!- Ông không nhìn em mà chỉ nhìn vào người con trai mình.
Em gần như chết lặng trong cái câu nói đó, để mặc em và không liên quan đến “hai cha con họ”, em dù gì cũng là máu mủ của Mes.
- Làm sao biết ...con không phải là con ...cha!?- Em rụt rè khi dám nói
ra cái từ “con”. Không đợi chờ được gì từ Mes, em nghĩ vậy, nên đã thẳng thắn hỏi luôn. Những vết thương trong lòng, lâu lắm rồi và lớn lên từng ngày giờ cần phải được phẫu thuật, chứ không chỉ băng bó qua ngày.
- Xem đi!- Ông ném ra chỗ Moon một cái túi trong, và có hai sợi tóc. Mes đỡ lấy cho em, anh cũng đang khổ tâm về chuyện này.
- ...- Moon nhìn vào tờ giấy xét nghiệm đã được tiến hành cách đây gần
18 năm. Hai mẫu tóc cho kết quả mẫu gen khác nhau hoàn toàn, một sợi tóc màu đen mỏng tơ giống của trẻ con và một sợi tóc màu nâu đen, là của
“cha”.
- Nếu dám “chơi” với Sếp thì cứ đểnó muốn, Mes, con bỏ nó ra!- Chất giọng này đúng là không có tình người.
Moon tự động đẩy Mes ra. Em cầm chặt cái bằng chứng “tội lỗi” rồi chạy
một mạch ra khỏi khu nhà trống. Em vừa chạy và nước mắt cứ thế tuôn bay, em biết sẽ chẳng có ai giữ em lại...
- Mo...- Mes không cam để em phải bị thế, dù sao anh là người thân duy nhất của em.
- Dừng lại!- Ông Bull cản đường, ông để kệ người con gái nhỏ bé đó.
- Cha bỏ ra!- Mes định chạy tới thì ông cũng đóng sập cửa luôn, ngăn cách tình máu mủ của anh.
- Nó là đồ phản bội!- Ông nói trong sự chua xót.
- Ai phản bội ai con không quan tâm, nhưng Moon là em con, con có quyền
nhận em! Cha mở cửa ra!- Mes không thể làm gì hơn khi mà người cha đã
mã hóa cửa theo mật khẩu riêng.
- Ta không cho phép điều đó, ta không có người con nào tên là Moon.
- Cha không có nhưng con có, để con đi tìm em, em không thể để Đại Bàng Trắng làm hại được.
- Con nhóc đó đủ sức quyến rũ được Sếp sao?
- Cha dừng lại đi. Con không cho phép cha nói em con như thế, em không
phải con cha nên cha nói vậy, chứ nếu là Wine thì cha có thế không? Cha
cũng đã phản bội mẹ đó thây, bằng chứng chẳng phải Wine cũng chỉ là một
đứa con hoang.
- Bốp!- Ông tát người con trưởng của mình không thương tiếc.
- Cha có quyền gì mà tát chứ, không phải sao, suốt 17 năm qua, cha chỉ
cho tôi biết về người mẹ phản bội và đứa em gái với cái lối suy nghĩ
tiêu cực, còn cha để cho tôi sống và bao bọc đứa con của cha. Sao cha
không nghĩ đến chuyện mình mới là người phản bội trước, Wine được sinh
ra hơn Moon những 3 năm kìa. Cha nghĩ sao mà bỏ rơi người vợ hợp pháp
của mình, bắt con trai không được gặp mẹ và em. Cha có bao giờ quan tâm
đến suy nghĩ của tôi không? Tôi luôn cố gắng làm việc chỉ để thỏa mãn
những tham vọng của cha, đổi lại sao không thể cho tôi được nhận em tôi
chứ?
- Câm ngay!
- Không, tôi đã coi Wine như một đứa em cùng mẹ sinh ra, vậy sao không
được làm thế với Moon. Nó chỉ là một cô gái còn thiếu quá nhiều tình
thương, sao lại thế, sao gia đình chúng ta lại phải thế?
- ...
Bull để cho người con nói hết suy nghĩ, không ngờ dù đã trưởng thành,
ông vẫn không thể làm cho con tim của Mes hóa đá được. Người vợ mà ông
đã từng rất yêu quý ngày nào thật quá đáng khi để cho Mes một trái tim.
*
* *
Moon không biết em đã chạy bao nhiêu cây số, đổ vơi bao nhiêu giọt mồ
hôi, giờ đây đâu còn gì quan trọng nữa, thời gian chẳng phải là liều
thuốc để chữa lành vết thương, nhưng vết thương đã được chữa trị đâu là
có thể lành lặn, còn không gian thì có thể so sánh với khoảng cách trong tim em và người mà em cứ biết là “cha” ấy. Em không thể dừng lại, vì
chỉ cần vậy, những suy nghĩ rối bời sẽ lấp kín đầu óc, hình ảnh của
người mẹ, rồi cả người anh, sẽ làm em ngạt thở tới chết mất.
- Phịch!- Moon mệt không còn sức lực nữa, đầu gối vừa chạm đất đã bật
máu, rách toạc. Vết thương chẳng thấm với những nỗi đau chất chứa. Em đã làm gì sai ư? Em nói là em sẽ mách Sếp khiến cha phật lòng hay sao? Em
đâu có định làm thế, chỉ là nhất thời buộc ra câu nói với sự oán giận
trong một mớ bòng bong rắc rối. Hay cha giận vì em đã không làm được như hai người anh, không thể leo lên vị trí nào đó bằng chính sức lực của
mình,... không phải đâu, vì cái “vật chứng” em đang vo trong tay đây. Là hai sợi tóc một của em và một của cha.
Moon gào lên trong niềm đau khôn siết, em cần một điểm tựa cho tất cả
những gì đã diễn ra, em mệt lắm rồi, em không còn thế ngượng dậy được
nữa.
- Moon! Cậu làm sao vậy?- Luci chạy tới chỗ Moon. Cô nhìn thấy hai bên
đầu gối của chiếc quần Moon mặc đã rách và lấm thấm máu tươi.
Không thấy bạn trả lời, nhưng Luci không ngại ngần đi mua bông băng và cồn sát trùng để trị thương cho em.
- Cậu ngồi lên đây để mình băng cho- Luci cũng có một núm đồng tiền
giống Moon. Cô cười rất duyên và đỡ bạn ngồi lên bồn cây. Moon đâu còn
sức lực nên chỉ thả lỏng người làm theo. Ai có thể cho em một liều thuốc lúc này?
- ...- Sau khi băng bó xong, Luci chỉ ngồi cạnh Moon, rất lâu mà không
nói thêm câu gì, cũng không lau nước mắt cho bạn, vì cô biết càng làm tế thì Moon sẽ càng khóc thảm hơn.
- Khóc vì chuyện gia đình à?- Luci suy nghĩ kĩ trước khi lên tiếng, dù
sao cô cần phải giữ khoảng cách với người nghi vấn là làm việc cho
Devils này.
- ... - Moon không nói gì, lấy tay gạt nước mắt.
- Mình là trẻ mồ côi!- Luci tâm sự luôn- Cho tới tận bay giờ, mình còn không biết một chút gì về gia đình mình!
- Cậu có một gia đình đó thôi- Moon nghiêng người sang bên, em nhận thấy đây chính là chỗ cây phượng vĩ mà Sếp đã dẫn em tới.
- Không! Sao có thể coi những người không chung huyết thống là gia đình
được chứ, họ, những người mà mình coi là anh trai đó, đúng là có tốt
thật, nhưng hẳn nếu là ruột thịt vẫn sẽ là tốt hơn- Luci đáp lại ánh
mắt Moon, cả hai đều mang một gánh nặng về mặt tình cảm không thể lấp
đầy.
- ...- Moon đâu có biết nói gì hơn.
- Nhìn vào cái túi cậu đang cầm, mình có thể đoán...
- Thôi! Không nói chuyện ấy nữa, cảm ơn cậu Luci à, đã giúp mình băng
vết thương.- Moon chuyển hướng, tự nhiên Moon nhìn thấy mẹ ở con người
Luci.
- ... Yun... -Luci cân nhắc khi nhắc tới cái tên này, cô cũng đang lo cho người thân dù không chung dòng máu.
- Yun vẫn khỏe chứ? Lâu lắm rồi mình không gặp cậu ấy, giờ tự nhiên muốn gặp quá!- Moon nghĩ tới một người để tâm sự.
- Không!- Lẽ nào Moon không tham gia vào vụ lừa đảo đó, Luci không thấy
tội ác chất chứa trong đôi mắt kia- Devils đã bắt cậu ấy đi!- Cô đánh
liều.
- Devils? Họ đã bắt Yun?- Moon ngạc nhiên vì sự thật ấy, lòng trào dâng một lỗi lo âu, hẳn lũ nguồi ác độc ấy sẽ không để cậu yên thân.
- Moon à- Luci vội bắt tay Moon và nắm chặt- Mình tin cậu không phải là người xấu, làm ơn, hãy ...- Nhưng Luci lại sợ nguy hiểm cho Moon.
- Mình...- Moon không trả lời.
Em đã thề là sẽ không đi theo con đường của mẹ rồi mà, em không thể làm gián điệp và không thể phản bội Devils.
Sợi dây truyền vẫn lóng lánh ánh sáng, Moon chạm tay và đắn đo... Em dám làm thế khi mà có một người đặt hoàn toàn niềm tin nơi em được chăng?
Chia tay Luci, Moon trở về Devils. Ngay cả việc đi lại
đối với em cũng còn khó huống chi là giải cứu cho một người nào đó. Tiền Taxi phải nhờ Luci giả hộ, em quyết định dừng lại để đi bộ tiếp. Sự lựa chọn, việc lờ đi Yun đang bị giam cầm, hay là sẽ giúp cậu giải thoát,
chưa bao giờ em thấy dễ trả lời đến thế. Yun là người đầu tiên mang tới
nụ cười cho em, giống như một chiếc ô che nắng cho người bộ hành giữa
cái sa mạc khô khan, hay một tia nắng ấm áp hiếm hoi xuyên qua những đám mây đen mịt mù, em cần có một điểm tựa. Vì có cậu ở bên em, em không
còn lạc lõng giữa thế giới muôn màu, vì được ẩn dưới bờ vai cậu, em
không còn sự lo âu, vì được lắng nghe mỗi khi cất tiếng hát, em đã chỉ
nhận từ cậu, còn đã bao giờ giúp cậu lại gì đâu,... đây chẳng phải là cơ hội để cám ơn con người vẽ lên sắc màu cho em...
Nhưng em nhỏ bé giữa cả tập đoàn Devils này, em có thể biết cậu ở đâu mà tìm, và kể cả biết cũng đâu thể trả lại tự do cho người con trai ấy. Em chỉ là một đứa con của một gián điệp mà đã bị hành hạ đến nỗi không thở nổi, thì Yun- một “binh lính” chống lại Devils còn phải chịu những cực
hình thế nào nữa, em thương cậu lắm. Chẳng phải hoàn cảnh giờ đây của em và cậu giống nhau, đều gói gọn trong hai chữ “cô độc”...
Hay là nhờ Wine, dù sao thì Wine nói là có vị trí tương đối cao ở
Devils! Rồi em chợt rùng mình. Người anh thứ hai của em đó, rất tốt với
em, nếu anh đồng ý giúp thì chẳng phải anh tiếp tay phản - động. Wine và Mes, em quên mất một điều là hai ngươi đều làm việc cho Devils, trung
thành tuyệt đối, em đã quên mất lời hứa mình phải là nhân viên của
Devils, thì dù chỉ là suy nghĩ thôi thì em đã trở thành một kẻ tội đồ,
em không thể phản bội, em không muốn hay vì em quá sợ, sợ phải lặp lại
một vòng đời đớn đau...
Chiếc dây trên ngực em sáng lấp lánh, một màu sáng tinh khiết và thánh
thiện, giống như suy nghĩ em đây, em muốn giúp Yun lắm, em muốn vượt qua cái rào cản giữa hai con người vốn xuất thân từ hai tổ chức đối lập
nhau. Em muốn thế bởi em muốn cha hiểu cho mẹ, dù em chưa hề biết gì về
mẹ, em muốn cha cho em một cơ hội, đấy, thế nếu em cứu Yun thì làm sao
còn được nữa. Đứng trước hai con đường một màu trắng và một màu đen em
hẳn sẽ chọn màu trắng, nhưng em đâu phân biệt được con đường nào màu
trắng. Em khó nghĩ quá!
- Bíp!- Chiếc xe đổ còi, và dừng lại đúng chỗ em đứng. Ken đã nhận
ra vết thương ở chân em, nhưng không xuống mà chỉ để cửa tự động mở.
Moon nhìn Ken, và không thể không lên xe. Lại có thêm một lí do nữa để
mặc Yun. Em ngồi im và nhìn về phía hắn, ước gì không phải là Sếp, để có thể chỉ cho em một lối đi.
- Sao vậy?- Ken đã tới gặp lũ người Devils, hẳn không phải vì họ đã
làm đôi mắt em rơi lệ, thế thì chỉ có Mes, lại là Mes, lúc nào cũng là
Mes, hắn chào thua khi em chỉ khóc vì anh trai. Nhưng, hắn có quyền hỏi
và quyền quan tâm.
- ... Không gì cả!- Moon nắm chặt tay, em đâu đang phải khóc vì anh,
trả lời người hơn tuổi trống không, rồi em quay mặt ra ngoài.
Ken không hỏi em nữa, nếu không muốn nói thì đành vậy thôi. Không gian trôi vào tĩnh lặng.
Moon đang nghĩ tới việc cứu Yun... có thể sẽ làm Ken ghét em! Mà nếu Sếp đã ghét, thì sẽ đuổi em đi, như vậy chẳng phải sẽ đúng ý của mọi người
sao, sẽ giải thoát Sếp khỏi con người chẳng có gì để tự hào là em...
Không phải sao, làm gì có chuyện em trở thành “phu nhân” của Devils
được, nụ hôn của Sếp dành cho em... chân thành, em cảm nhận được điều
đó, nhưng có rất nhiều rào cản... Hay là em ra đi để Sếp chút bớt gánh
nặng,...
- Muốn nói gì thì nói đi!- Mãi khi về tới nhà Ken mới lên tiếng lần
nữa, hắn đỡ em vào trong, ai có thể làm em bị thương đến thế này chứ.
- ...- Moon không nói gì, em chỉ đang chăm chú nhìn vào các ngón tay
của Ken, hắn nhấn mật khẩu và đặt cả bàn tay qua màn hình ổ khóa cửa.
Vậy là không được rồi, em làm gì có dâu vân tay của Ken để bẻ khóa, thế
thì sẽ không thể bí mật tìm bản đồ của Devils được. Còn Ken, hắn không
bận tâm khi em nhìn thấy 8 phím kí tự hắn cài, vì hắn đã gài dấu vân tay em rồi, chỉ là em không biết mình có cái quyền kiểm soát Devils thôi.
Một khi đã để em ở đây là hắn đã tin tưởng em tuyệt đối, mà cô gái nhỏ
bé này làm sao có thể làm gì to tát được đến nỗi phải đề phòng chứ, nên
hắn luôn an tâm khi ở bên em, không có một chút nghi ngờ như bất kì ai
khác.
Ken tiếp tục đỡ em vào trong, gần như hắn ôm trọn bờ vai, nhưng vẫn muốn em được tự mình đi. Em thích cái cảm giác này lắm, ấm áp mà an bình,... nhưng em không thể vì một chút gì đó riêng tư mà đánh mất đi ý chí. Em
đã quyết tâm cứu Yun rồi, đấy không phải là sự phản bội lại Devils, vì
em sẽ rời bỏ Sếp sau đó, coi cái việc giải thoát cho Yun chỉ là việc phụ để thực hiện một “sứ mệnh” to lớn. Em đã thông suốt, nhờ thế, em có thể giúp bạn mà thực tế không phải làm việc xấu cho Devils, dù có thể người không hiểu sẽ nghĩ em xấu xa như thế nào chăng nữa. Em mặc kệ, vì Yun
là một phần quan trọng trong cuộc sống em và vì câu nói “CHỦ ĐỘNG RỜI
KHỎI TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN!”.
Ken để em ngồi xuống ghế mềm, rồi đi lấy thuốc. Hắn quay lại tức thì vì
bắt gặp ánh mắt lấm lét của em, rõ ràng em định nói gì với hắn. Ken thở
nhẹ ngồi bên cạnh và chìa tuýp thuốc đưa cho em. Kể từ cái hôm đưa em
tới lễ hội hoa ấy, em vẫn giữ khoảng cách, dù có đôi lần tình cờ thấy em trộm nhìn mình, Ken vẫn đợi chờ câu trả lời từ em.
- Mật khẩu là ********- Moon đang nói tới mã key để vào cửa, không chỉ vậy mà cả mã máy tính của Ken cũng là 8 kí tự đó.
- Ừm, dấu vân tay của em cũng hợp lệ- Cũng kể từ ngày hôm ấy Ken quyết
định thay đổi cách xưng hô. Có thể Moon sẽ cần mật mã đó để tra thông
tin về Mes, hắn nghi, nếu không phải vì không thích can thiệp vào chuyện gia đình, hắn đã bắt Mes phải quỳ xuống để xin lỗi em sau tất cả.
- ...- Moon dừng việc tra thuốc vào vết thương, không phải vì ngạc
nhiên khi Sếp đã gài đặc điểm nhận dạng của em để tự do trong Devils, mà hơn cả là vì cách nói đầy âu yếm. Em không quen được đối xử tốt nên chỉ cần ai đó ân cần đôi chút đã khiến em hạnh phúc. Ken giật lấy tuýp
thuốc từ phía em, rồi trực tiếp nâng nhẹ chân em gác lên đàu gối hắn và
xoa cho em, huyết tương vẫn chảy ra nhưng hắn không ngại chạm vào. Thuốc sẽ làm dịu bớt nỗi đau như hắn mong hành động này sẽ khiến con tim em
bớt khổ đau.
Sếp làm thế, là lại làm khó cho em rồi, trước mặt em đây đâu còn là cái
người vẫn hay trách móc và làm em tổn thương, mà là một người đàn ông
rất gần gũi. Tim em bỗng chốc đập loạn nhịp, em thở dốc khi từng ngón
tay ấy lướt nhẹ trên da thịt em, như thể rất sợ vết thương của em sẽ bị
loang rộng hơn...
Nhưng hình ảnh về Yun chợt cắt ngang dòng suy nghĩ, em phải nhớ sẽ cứu
cậu, Sếp đã nói vậy có nghĩa là em có thể “đột kích”. Em cần phải trả
lại sự tự do cho con người đã giải đáp cho em rất nhiều thắc mắc. Chỉ có Yun là đối xử tốt với em ngay từ đầu thôi,...