Khi Moon quay lại thì hắn đã đi rồi!
Tốn thời gian với nhóc con thật, lần nào hắn cũng chỉ định dậy nhóc một
lúc thôi, nhưng hình như bên nhóc hắn không có ý niệm thời gian, dẫu cho chỉ cần hướng mắt xuống cuối màn hình laptop.
Kể từ vụ trao đổi hàng lần trước, Devils đang tạm ngưng hoạt động, phần
là để củng cố lại đội ngũ nhân viên, phần khác là do hắn đã tìm ra một
thú vui khác không phải là công việc.
Hắn lại nhớ đến cái từ “Anh trai”. Con người hạ đẳng đó có gì mà hơn
hắn, chỉ khác là chảy chung một dòng máu với con bé,…, ồ không, hắn làm
gì có điểm gì chung.
Thế mà ngày nào hắn cũng qua căn phòng đó, im lặng hàng giờ, rồi lại đi. Có khi nào đã trở thành một phần rất quen thuộc mỗi ngày, và hắn cũng
không có ý định gỡ bỏ.
Cái cảm giác mong chờ một điều gì đó thật thú vị, như là chạm vào đôi
mắt nâu của nhóc, hay cốc nhẹ vào đầu khi giảng mãi mà không hiểu, cái
mặt thộn ra vì cách giải bài tập khó lại quá dễ,...
Nhưng cái gì cũng có giới hạn, Ken luôn dừng lại đúng lúc.
Hắn đã coi con bé như em gái, nhưng nhỡ đâu, một ngày nào đó, lại vượt
quá ranh giới. Duy chỉ có con bé hắn mới đề phòng… Đối với hắn Devils là tất cả, không gì hơn!
…
Moon nhận được thonog báo, ngay chiều nay em sẽ đi tập huấn. Trong tương lai, em sẽ trở thành điệp viên.
Em không mong muốn điều đó. Thứ em mong chờ chỉ là một nơi yên ổn, sống
qua ngày, rồi khi em đã đủ tuổi được phát luật quy định, em sẽ từ bỏ nơi này, bằng mọi cách…
Thứ em vẫn đang tìm kiếm là gia đình thật sự cơ, vì chỉ có những giọt máu mủ, mới không ép em đau khổ quằn quại.
Thế mà em lại được làm điệp viên, em sẽ phải sống mãi trong cái xã hội vô nhân tính này.
…
Moon lên chuyến bay cuối cùng sang Tokyo.
Arrow nhìn theo bóng chiếc máy bay…