Trong thư phòng Vương phủ.
‘Trương Ưng, điều tra thế nào rồi? Có phát hiện gì không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi tại chỗ, nhìn tên thị vệ trước mắt, giọng điệu mang vẻ cấp bách.
Trương Ưng chắp tay cung kính, bẩm báo lại: ‘Vương gia, ty chức đã đi thăm dò cẩn thận. Hàng xóm xung quanh nơi ở trước của Châu nhi cô nương đều nói không biết nhiều về nàng. Chỉ biết là từ khi nàng đến đã không còn cha mẹ, chỉ có tỷ muội hai người, thân thể Châu nhi lại không tốt, nên rất ít khi xuất môn (ra khỏi cửa). Chỉ có điểm rất là kỳ quái..’
‘Kỳ quái như thế nào?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày.
‘Đó là cứ đến mùng một hàng tháng lại có một người đến nhà nàng tặng rất nhiều bạc. Hàng xóm đã nhìn thấy đều khẳng định là không phải Mai nhi phu nhân, bởi vì đó là một người nam nhân. Hơn thế hàng xóm và nô tỳ ở đó còn nói những đồ mà Châu nhi dùng đều là những thứ tốt nhất, toàn là nhân sâm tuyết liên cực kỳ trân quý, dược liệu cũng có rất nhiều loại. Mặt khác, cũng không có thêm manh mối gì bởi vì Châu nhi bình thường rất ít tiếp xúc với người khác. Ngoài ra, ty chức cũng điều tra về Tiểu Vân phu nhân, chuyện đêm đó bắt cóc Châu nhi cô nương và Hàn cô nương thì thị vệ trong phủ và người trong phủ đều nói không biết, bởi vì có một khoảng thời gian, bọn họ rất buồn ngủ, đó là do Tiểu Vân phu nhân mua mê dược ở bên ngoài. Thế nhưng ngoài điều đó ra, căn bản không thể có tác dụng đến vậy, nên ty chức đoán rằng nhất định có người âm thầm trợ giúp nàng. Nhưng vô luận ty chức tra hỏi Tiểu Vân phu nhân thế nào, nàng đều phủ nhận, nói rằng không có ai giúp đỡ mà chính nàng trộm xe ngựa, rồi chờ đến thời điểm thị vệ ngủ say mới đi, vì thế không phát giác ra nàng. Ty chức không phát hiện nàng nói dối, vì thế không lần ra được manh mối gì.’ Trương Ưng cung kính nói, xong rồi đứng sang một bên.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày, nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Mai nhi.
‘Tuấn Lỗi, đi thôi. Các cô nương ở Bách Hoa lâu này rất xinh đẹp.’ Tư Mã Tuấn Dật kéo hắn vào Bách Hoa lâu, sau đó chính mình tự đi tìm hoa khôi.
Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt lạnh lùng, nhìn người bên này, quần áo cơ hồ cởi gần hết, trên mặt thì nồng nặc mùi phấn son, khiến hắn buồn nôn đến cực điểm, vừa định rời đi thì một thanh âm vang đến.
‘Công tử, làm ơn cứu mạng, ta bị lừa đến đây.’ Một nữ tử quần áo hỗn độn, đột nhiên chạy tới quỳ gối trước mặt hắn, khóc lóc nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi không nghĩ nên xen vào việc của người khác, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, không biết vì sao tâm lại mềm nhũn, liền ném ra một tập ngân phiếu, lạnh lùng nói một câu: ‘Bổn vương mua nàng.’
‘Không cần bạc đâu Vương gia à, chỉ cần Vương gia thích thì ai dám ngăn cản.’
‘Cô nương, ngươi đi đi.’ Ra khỏi Bách Hoa lâu, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy nàng vẫn đi theo mình, quay đầu lại nói, hắn không cần nàng phải báo đáp.
‘Không, công tử đã mua Mai nhi. Mai nhi chính là người của ngươi, dù làm nô tỳ Mai nhi cũng cam tâm tình nguyện.’ nữ tử này tuổi tuy còn nhỏ nhưng vẻ mặt lại rất cố chấp.
‘Nếu vậy ngươi hãy theo bổn vương về phủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhận nàng.
Sự tình từ đó về sau, cứ tự nhiên như vậy mà tiếp diễn. Mai nhi ôn nhu, lương thiện, với người khác lại am hiểu, thân mật đúng mực, cũng không cùng tiểu thiếp tranh đoạt tình cảm, Tư Mã Tuấn Lỗi vì thế rất sủng ái nàng.
Cho đến ngày đó.
Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi trong thư phòng.
Mai nhi bưng một chén nhân sâm canh gà tiến vào, ôn nhu cười nói: ‘Vương gia, đây là Mai nhi cố ý dặn phòng bếp làm, để tẩm bổ cho ngươi.’
‘Tốt lắm, mang lại đây, sao bổn vương có thể phụ tâm ý của Mai nhi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đôi mắt nhìn nàng lộ ra vẻ ôn nhu.
Mai nhi bưng canh gà, chậm rãi đưa về phía hắn. Hắn vừa muốn cầm lấy, nàng lại đột nhiên rụt tay trở về, nói: ‘Vương gia rất nóng đó, để Mai nhi thổi cho ngươi.’
‘Tốt, vẫn là Mai nhi lo cho ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười ôn nhu.
Mỹ nhân sắc mặt có chút khó coi, chậm rãi thổi.
Tư Mã Tuấn Lỗi ôn nhu, chăm chú nhìn nàng, thấy thân thể nàng có chút gầy yếu, đột nhiên nói: ‘Mai nhi, canh gà này để ngươi tự bồi bổ thì hơn, xem ngươi gầy yếu đến thế kia. Bổn vương thân thể rất khỏe mạnh, không cần dùng đến nó.’
Mai nhi sửng sốt, nhìn hắn chăm chú một lúc lâu mới nói: ‘Được, vậy Mai nhi sẽ ăn.’
Bưng bát lên, tay tạm dừng một chút, Mai nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch. Cầm chén để sang một bên rồi ngồi vào trong lòng hắn, ngọt ngào kêu một tiếng: ‘Vương gia, Mai nhi thực hạnh phúc.’
Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, đột nhiên phát hiện mặt nàng biến sắc, chuyển sang màu xanh đậm, vội vàng hỏi: ‘Mai nhi, ngươi làm sao vậy?’
Vừa dứt lời, ‘Oa’ một tiếng, một ngụm máu tươi trong miệng Mai nhi phun ra.
‘Mai nhi..’ Hắn thét một tiếng kinh hãi, sau đó hô to: ‘Người đâu, mau truyền ngự y.’
‘Vương gia ..’ Mai nhi nằm trong lòng hắn, yếu ớt nói.
‘Mai nhi, ngươi cố chịu đưng, ngự y sắp đến rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng không ngừng ho ra máu tươi, trong lòng có chút bối rối.
‘Vương gia, Mai nhi cám ơn Vương gia đã sủng ái.. Mai nhi biết.. mình không thể qua được, chỉ là Mai nhi có một chuyện muốn nhờ .. Vương gia. phải đáp ứng Mai nhi..’ Nói còn chưa dứt lời, Mai nhi lại phun ra một ngụm máu tươi.
‘Ngươi nói đi, bổn vương nhất định đáp ứng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đau lòng ôm lấy nàng.
‘Mai nhi có một muội muội. Mai nhi hy vọng Vương gia.. Có thể . Chiếu cố .. Nàng .’ Cố gắng nói hết, hai mắt Mai nhi chậm rãi nhắm lại, tay lập tức buông xuôi xuống.
‘Không, Mai nhi..’ Tư Mã Tuấn Lỗi rống to một tiếng.
Lúc này, ngự y mới đến, nhanh chóng đến thử hơi thở của Mai nhi một chút, sau đó lắc đầu hồi bẩm: ‘Vương gia, Mai nhi phu nhân đã đi rồi, là do trúng độc dược.’
Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt xanh mét, nhìn người trong lòng ngực, không nói một lời, trên người phát ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi.
--- ---
Edit: Quinn
Beta: mimi