Trên đỉnh núi Phượng Hoàng, Tư Mã Tuấn Lỗi cao lớn mặc một cái áo trắng đứng ở nơi đó, hai mắt nhìn chằm chằm người đối diện.
“Nói đi, ngươi có điều kiện gì?” Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Không hổ là Vương gia, nhìn thấy ta mà không ngạc nhiên sao?” Tiểu Vân châm chọc một tiếng, trong đôi mắt đẹp đều là oán hận.
“Tiểu Vân ngươi cũng rất tự tin, nhưng ngươi cũng quá coi thường bổn vương, bổn vương đã sớm biết là ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói ra một câu, môi cười lạnh.
“Ngươi biết là ta? Ngươi làm sao biết chứ?” Sắc mặt Tiểu Vân kinh ngạc.
“Ngươi đưa thư của ngươi tới, nét chữ đẹp như vậy,vừa thấy đã biết là chữ viết từ tay một người con gái, cho nên bổn vương kiểm tra, tự nhiên sẽ biết.” Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Lỗi khinh thường, vậy cũng không tra ra thì hắn đúng là quá vô dụng.
“Thì ra là thế chẳng qua là ta cũng không có muốn giấu diếm ngươi.” Tiểu Vân vẫn chưa hoảng sợ, biết nàng làm thì sẽ thế nào?
Tư Mã Tuấn Lỗi đau lòng nhìn thấy Hàn Ngữ Phong và Châu Nhi bị trói đứng ở nơi đó, trong tay Tiểu Vân cầm dây thừng ở trên người các nàng, lại nhìn vách núi phía sau các nàng, hắn dường như hiểu rõ Tiểu Vân muốn làm gì?
“Thế nào, không nỡ sao, Vương gia của ta, ngươi là yêu thương Châu nhi hay là yêu Hàn Ngữ Phong đây?” Tiểu Vân nhìn thấy ánh mắt hắn lóe lên sự yêu thương rồi nhanh chóng mang đầy vẻ hung ác tàn nhẫn.
“Tiểu Vân, ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào mới đồng ý thả các nàng ra?” Tư Mã Tuấn Lỗi không nói nhiều với nàng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
”Ta muốn thế nào ư? Vương gia nói ta phải muốn thế nào đây? Hai người các nàng ngươi chỉ có thể chọn một người, người còn lại sẽ cùng ta nhảy xuống dưới vách núi này.” Tiểu Vân nói rất nhẹ nhàng, trái tim nàng sớm đã chết cho nên nàng không có gì phải sợ nữa, nhưng nàng muốn cho Tư Mã Tuấn Lỗi phải khổ sở, chỉ có như vậy mới có thể xóa hết oán hận trong lòng nàng.
Hai người chọn một không chỉ Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt mà ngay cả Châu Nhi và Hàn Ngữ Phong cũng đều sửng sốt không hiểu Tiểu Vân vì sao phải làm như vậy?
”Tiểu Vân phu nhân, người thả Hàn cô nương đi, ta bằng lòng cùng ngươi nhảy xuống dưới vách núi.” Châu nhi đột nhiên nói.
”Không cần, thả Châu Nhi, ta cùng ngươi nhảy xuống.” Hàn Ngữ Phong lớn tiếng cự tuyệt, sao nàng có thể hy sinh Châu Nhi để giữ lại mạng sống của mình chứ.
”Không cần ầm ĩ, tất cả câm miệng cho ta, đây không phải là các ngươi lựa chọn, Châu nhi ngươi không muốn biết mình ở trong lòng Vương gia có trọng lượng bao nhiêu sao? Hàn ngữ Phong ngươi không muốn biết Vương gia rốt cuộc là hận hay yêu ngươi sao? ”Tiểu Vân gầm lên giận dữ nhìn các nàng nói.
Lời của nàng làm cho Châu nhi cùng Hàn Ngữ Phong hơi hơi sửng sốt.
Châu nhi lộ ra một tia cười khổ, vẫn còn quan tâm ta sao?
Hàn Ngữ Phong nghi hoặc không hiểu, hắn là hận mình vậy còn không tin sao?
”Tiểu Vân bổn vương tự hỏi Châu nhi và Hàn Ngữ Phong cưu mang ngươi không tệ, hai người không có thù oán gì với ngươi, ngươi thực ra vì cái gì lại làm như vậy?” Đứng đối diện, Tư Mã Tuấn Lỗi nói.
”Cưu mang ta không tệ? Vậy vì sao ngươi muốn đem ta đuổi ra vương phủ, chẳng lẽ Vương gia không hiểu đạo lý một người con gái thì không thể có hai phu quân sao? Hiện tại ngươi để ta ở chỗ nào?” Tiểu Vân cười lạnh một tiếng chất vấn.
”Ngươi hận bổn vương là được rồi, ngươi thả các nàng ra, cơ thể Châu nhi gầy yếu nhiều bệnh, ngươi sao nhẫn tâm như vậy chứ.” Tư Mã Tuấn Lỗi nỗ lực thuyết phục nàng thả các nàng ấy ra.
”Ha ha……” Tiểu Vân đột nhiên phát ra một tiếng cười điên cuồng, sau đó chăm chú nhìn hắn.
”Vương gia ngươi là thật hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ, cơ thể Châu nhi nhiều bệnh sao? Ngươi có biết Yêu Liên chết như thế nào không? Ai giết nàng không?”
”Ai?” Tư Mã Tuấn Lỗi chăm chú nhìn nàng chằm chằm, nàng biết sao?
”Ngươi nhất định sẽ không tin, nàng chính là người trong cơ thể nhiều bệnh, Châu nhi cô nương.” Tiểu Vân nhìn Châu nhi bên cạnh, trong mắt lạnh như băng.
”Châu nhi?” Trong ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi khiếp sợ, vì sao lại có thể chứ?
Hàn Ngữ Phong cũng khiếp sợ không thể tin được, nàng nhìn sang Châu nhi, vì sao có thể là Châu nhi chứ? Một người con gái nhỏ bé yếu ớt như vậy lại giết người, đánh chết, nàng cũng không tin.
”Tiểu Vân phu nhân, ngươi vì sao lại muốn hãm hại ta?” Sắc mặt Châu Nhi tái nhợt và chấn động.
Tiểu Vân nhìn chằm chằm nàng đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị
”Châu nhi, không cần đóng kịch, cho dù ngươi lừa được người khác nhưng ngươi không lừa được ta đâu.”
Châu nhi sửng sốt ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: ”Tiểu Vân phu nhân, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tiểu Vân vẫn cười to, khinh thường, nhìn chằm chằm nàng gằn từng tiếng rõ ràng nói: ”Châu Nhi, bệnh của ngươi là thật ra là ngươi giả vờ nhu nhược, Yêu Liên vì ghen tị Vương gia sủng ái Hàn Ngữ Phong nên từng nói qua sẽ tìm người hãm hại nàng, đương nhiên mục tiêu này chính là ngươi, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể làm cho Vương gia tức giận chính là ta không nghĩ tới nàng thật sự làm như vậy, chẳng qua là thiếu chút nữa hại chết ngươi, ngươi ghi hận trong lòng, ngày Yêu Liên chết ta vừa lúc đi qua Cư Tình uyển thấy một một người áo đen nhỏ gầy chạy qua mà ngươi còn không thừa nhận sao?”
”Ngươi, ngươi ngậm máu phun người.” Châu Nhi vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, thân thể đang run rẩy ”Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta làm chứ.”
Tiểu Vân cười lạnh nói: ”Có một số việc không cần chứng cớ ví dụ như ta vẫn chưa tố giác ngươi bởi vì ta cảm ơn ngươi tạo cơ hội cho ta và Vương gia tranh thủ tình cảm, mất đi một người thì đã sao? Nếu không ngươi cho là ta vì sao không nói?
”Ngươi, ngươi…” Châu nhi khó thở nói không ra lời chỉ thở dốc.
”Nói không nên lời sao? Vẻ mặt Tiểu Vân lạnh lùng cứng rắn nói: ”Được rồi, ngươi tiếp tục giả bộ nhu nhược là chuyện của ngươi, ta không hứng thú, với ta cũng không quan hệ.”
”Ta không có, khụ khụ!” Mắt Châu Nhi trừng lên, thở dốc rồi ho khan vài tiếng mới từ từ thở được đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt tràn đầy vẻ đau đớn vô cùng, thân thể cũng lung lay sắp đổ.
Hàn Ngữ Phong vẫn khiếp sợ nếu Yêu Liên thật sự là do Châu nhi giết thì thế giới kia thật là đáng sợ, tâm tính thiện lương trở nên lạnh lẽo, hơn nữa ở trên núi, từng trận gió lạnh làm cho thân thể của nàng không ngừng run rẩy.
Môi Tư Mã Tuấn Lỗi không nói được một lời nào, ánh mắt nghi hoặc nhìn Châu nhi không biết có nên tin tưởng lời nói của Tiểu Vân hay không?