Hàn Ngữ Phong có hơi sợ sệt ngồi trong lòng hắn, nàng trộm nhìn hắn, Tư Mã Tuấn Lỗi đang lâm vào trạng thái trầm tư, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Không phải là nàng vô tình chọc giận hắn chứ?
Dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên ôm nàng nằm xuống giường, nhắm mắt nói: “Bồi bổn Vương nghỉ ngơi.”
Chỉ vậy thôi ư, Hàn Ngữ Phong sững sờ nhìn hắn, hôm nay hắn đúng là khác thường mà, nàng cũng hiếm khi có thể bình yên ở chung với hắn, gần như đã quen với sự tàn bạo của hắn, hắn như vậy, làm nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên lắm.
Lẳng lặng tựa đầu vào ngực hắn, Hàn Ngữ Phong chợt nghĩ, nếu bây giờ, nàng xin hắn, cho nàng và Cảnh nhi đi cùng Châu nhi ra Quan Âm miếu ở ngoài thành để dâng hương, hắn có đồng ý không?
Do dự vài lần song nàng rốt cục hạ quyết tâm, nàng không nên bỏ lỡ cơ hội trời ban này, ngẩng đầu, nàng khẽ hỏi: “Vương gia, ta muốn mang Cảnh nhi đến Quan Âm miếu dâng hương với Châu nhi cô nương có được không?”
Dứt lời, nàng ngừng thở, lòng thầm bất an, chờ đợi lời khước từ của hắn.
“Ngươi muốn đi dâng hương?” Tư Mã Tuấn Lỗi mở choàng mắt, tuấn mâu nhìn nàng chằm chặp.
“Phải.” Hàn Ngữ Phong chột dạ cúi đầu, tim đập càng lúc càng nhanh, chẳng lẽ hắn đã đoán ra điều gì rồi ư? Nàng vội vã tiếp lời: “Nếu Vương gia không đồng ý, thì hãy quên chuyện này đi.”
“Bổn Vương có nói không đồng ý à?” Tư Mã Tuấn Lỗi nâng cằm nàng, muốn nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vương gia, ngài đồng ý?” Vẻ mặt Hàn Ngữ Phong lộ rõ nét mừng rỡ, hắn đồng ý rồi ư? Nói như vậy là nàng có thể đào tẩu khỏi nơi này rồi.
“Ừ, bổn Vương đồng ý.” Tư Mã Tuấn Lỗi thấy đôi mắt nàng chớp động hào quang, gương mặt hiện rõ nụ cười thiết tha, hắn thất thần, chỉ mới đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của nàng, nàng lại vui vẻ đến vậy, thâm tâm hắn thầm cảm thấy thích ý vô vàng.
“Cám ơn Vương gia.” Đôi mắt Hàn Ngữ Phong ngập trong hai hàng nước mắt, cơ thể bỗng chốc khẽ run lên, bởi lẽ nàng đang rất hưng phấn, nàng rốt cục cũng có cơ hội mang Cảnh nhi chạy xa khỏi cái nơi u ám này.
“Chỉ có vậy thôi mà ngươi vui đến thế sao? Sau này, nếu ngươi muốn ra ngoài, cứ việc nói với ta một tiếng là được.” Tư Mã Tuấn Lỗi chỉ nghĩ đến việc thả nàng ra ngoài, thì nàng sẽ vui vẻ cười với hắn.
Hả?! Hàn Ngữ Phong sửng sốt, biết hắn hiểu lầm, cũng sợ hắn hoài nghi, vội vã tiếp lời: “Vâng, Cám ơn Vương gia.”
“Vậy ngươi phải Cám ơn bổn Vương như thế nào mới phải đây?” Tư Mã Tuấn Lỗi nở nụ cười tà ác.
Hàn Ngữ Phong chớp chớp mắt, nàng hoa mắt sao? Sao nàng lại thấy hắn đang cười với mình, nàng lắc đầu, nhất định là ảo giác, hắn sẽ không bao giờ cười với nàng đâu.
“Ngươi lắc đầu cái gì, nói, phải cảm tạ bổn Vương thế nào đây?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhích nhích đến gần nàng, tròng mắt cứ đảo liên hồi.
Cái gì cũng đã rõ rành rành ngay trước mắt, Hàn Ngữ Phong vẫn cố ý giả ngu: “Vương gia muốn ta cảm tạ ngài như thế nào đây, ta, một không có tiền, hai không có tài, Vương gia biết rõ điều đó mà.”
“Thật sao? Vậy ngươi chỉ việc dâng hiến mình cho bổn Vương là được.” Tư Mã Tuấn Lỗi luồn tay vào mái tóc của nàng, nữ nhân này còn làm bộ, nếu muốn chơi mèo vờn chuột, thì hắn sẽ chơi với nàng đến cùng.
“Ta có cái gì?” Nàng tiếp tục giả ngu.
“Ngươi nói thử xem, hôn ta đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi chuyển sang vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng.
Hàn Ngữ Phong khẽ run lên, muốn được tự do sau này, thì hôm nay muốn nàng làm gì cũng được.