Toàn Vũ sửng sốt, hắn đang nhắc nhở nàng sao? Nhắc nhở nàng không nên ghen tị? Không nên để ý?
“Ngủ đi, khuya rồi.” Lý Huyền Băng dường như không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa.
“Ngươi có biết một tháng qua ta nghiên cứu thuốc bột gì không?” Đột nhiên Toàn Vũ di chuyển đề tài.
“Không phải phấn ngứa sao?” Hắn sửng sốt.
“Không phải.” Toàn Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: “Đây là ta đặc biệt nghiên cứu chế tạo riêng cho ngươi, chỉ cần dùng ở trên người của ngươi, ngoại trừ một mình ta ra nếu ngươi tiếp cận nữ nhân khác thì toàn thân sẽ ngứa ngáy khó chịu.”
“Cái gì?” Lý Huyền Băng giật mình, nàng lại có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc bột như vậy sao?
“Ngươi yên tâm, ta cũng không có cho ngươi dùng, bởi vì ta muốn ngươi thật lòng yêu ta, ta muốn tâm của ngươi, nếu ngươi không thương ta thì cho dù ta có khống chế được ngươi cũng đâu có ý nghĩa gì? Chẳng qua là ta tự mình gạt mình mà thôi.” Toàn Vũ nói yếu ớt, trong mắt tràn ngập đau xót.
Lý Huyền Băng nhìn nàng, không biết bản thân nên làm cái gì để an ủi nàng, nàng không phải là người đầu tiên thổ lộ tình cảm với hắn, nhưng lại là người đầu tiên thẳng thắng thành khẩn thừa nhận tất cả.
“Lý Huyền Băng, ngươi đã từng yêu, vậy ngươi có biết cảm giác đau lòng không? Chính là thấy ngươi sắp xếp chu toàn cho nhiều nữ nhân trong vương phủ như thế, mà mọi việc lúc nào cũng tiến hành rất thuận lợi, lúc ngươi sắp xếp như vậy ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta và các nàng hay không?” Giọng nói của Toàn Vũ rất nhẹ nhưng những câu này lại giống như tảng đá đập vào lòng hắn.
Chỉ là những chuyện này trước khi các nàng tiến vào vương phủ đều đã biết rồi.
Toàn Vũ lại tiếp tục nói: “Ta biết các nàng ấy là tình nguyện, có lẽ bọn họ đều thật sự yêu ngươi, nhưng tình yêu của bọn họ rất hèn mọn, ta không thể thuyết phục chính mình cũng hèn mọn giống như bọn họ, bất chấp tất cả để che dấu tình yêu dành cho ngươi, cho nên ta phải tranh thủ chiếm được tình yêu của ngươi, nếu không chiếm được thì ta tình nguyện buông tay.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Lý Huyền Băng nhìn nàng chằm chằm, nàng nói như vậy là có ý gì?
“Cho ta ba tháng, ta sẽ làm cho ngươi yêu thương ta, nếu qua ba tháng mà ngươi vẫn không thể yêu thương ta thì ta sẽ tự động biến mất trước mặt ngươi.” Toàn Vũ nghiêm túc nói, mặc kệ kết quả thế nào, trước tiên nàng phải tranh thủ ba tháng này.
“Biến mất? Ngươi muốn thế nào? Đừng quên ngươi chính là quận chúa hòa thân, sao có thể tùy tiện biến mất?” Lý Huyền Băng nhìn nàng nói, nàng suy nghĩ thật là đơn giản.
“Vậy ta sẽ sống ở nơi khác.” Chỉ cần không để cho nàng nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp là được.
“Toàn Vũ, ngươi có còn nhớ lúc trước ngươi đã từng nói, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Tư Mã Tuấn Lỗi thì ngươi cam lòng làm sườn phi không? Tại sao bây giờ lại cố chấp như vậy?” Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm nàng.
Toàn Vũ sửng sốt, sao hắn lại có thể biết được? Hạ thấp ánh mắt, ảm đạm cười nói:“Mười năm chờ đợi, lúc ấy chỉ cần có thể làm cho hắn tiếp nhận ta thì ta đã rất vui mừng, cũng không có cảm thấy được cùng người khác chia xẻ sẽ đau lòng khổ sở, giống như là cảm giác của bằng hữu với nhau vậy, một người có thể có hai bằng hữu, không phải sao? Nhưng mà bây giờ cảm giác ta đối với ngươi không giống như vậy, cứ nghĩ đến phải chia xẻ ngươi cùng với nữ nhân khác thì ta đau lòng đến nỗi không thể thở được, lúc này ta mới hiểu được, từ đầu ta đối với Tư Mã Tuấn Lỗi không phải là tình yêu mà là tình huynh muội, còn đối với ngươi là tình yêu, thật lòng yêu.”
“Toàn Vũ, ngươi không nên yêu ta, ngươi biết rất rõ người ta yêu là ai? Chỉ sợ lòng ta đã không thể trao cho bất kỳ ai khác nữa rồi.” Lý Huyền Băng cũng đau xót như nàng.
“Nếu có thể lựa chọn ta cũng hy vọng ta sẽ không yêu ngươi, chỉ là bây giờ không còn kịp nữa rồi, ta biết người mà trong lòng ngươi yêu là ai? Nhưng nàng đã không thể đáp lại tình yêu của ngươi, cho nên ta nguyện ý thay nàng yêu ngươi, chỉ cần ngươi có thể cho ta một cơ hội.”
“Ngươi muốn thế nào? Ba tháng này khác với hiện tại sao? Không được chạm vào nữ nhân khác phải không?” Lý Huyền Băng ngẩng đầu hỏi nàng, ý của nàng là như vậy phải không?
“Đương nhiên, tốt nhất là đưa các nàng đến biệt viện của vương phủ.”Lúc này Toàn Vũ không hề khách khí nói, nàng nhất định phải tận dụng thời gian ba tháng cho thật tốt, đương nhiên không hy vọng bị người ta thường xuyên phá hoại.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Thấy nàng kiên quyết như thế, Lý Huyền Băng ngoài đồng ý ra còn có thể làm cái gì? Nói không chừng sau ba tháng thái độ và tâm tình của nàng cũng sẽ chuyển biến.
“Ngươi đồng ý?” Toàn Vũ hỏi, không nghĩ tới hắn lại đồng ý với cách giải quyết của nàng, nàng phải lợi dụng thật tốt khoảng thời gian ba tháng này, hài lòng tựa đầu vào ngực hắn nói: “Bây giờ ngủ thôi.”
“Được.” Tâm tình của nàng thay đổi rất nhanh.
“Khoan đã, không phải là ngươi mới vừa từ chỗ của nữ nhân khác đến đây đó chứ?” Toàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Không phải, ta từ thư phòng đến đây.” Không nghĩ nói chuyện nãy giờ mà nàng vẫn còn nhớ chuyện này, quả nhiên lòng dạ nữ nhân đều hẹp hòi.
“Vậy là tốt rồi.” Toàn Vũ yên tâm tựa đầu vào trước ngực hắn.
“Ngươi không nghi ngờ ta đang lừa ngươi sao?” Lý Huyền Băng buồn cười nhìn nàng, vừa rồi còn để ý muốn chết đi, bây giờ cứ như vậy cho qua.
“Ta tin ngươi sẽ không gạt ta.” Toàn Vũ nhanh miệng đáp lời, về điểm này thì nàng tin tưởng hắn.
Vòng tay của Lý Huyền Băng ôm chặt lấy nàng, thật ra nàng cũng tốt lắm, chỉ là hắn không thương nàng thôi.
Sáng sớm Toàn Vũ đã bị ánh mặt trời chiếu vào làm cho chói mắt, mở mắt ra thì phát hiện mặt trời đã lên rất cao rồi.
“Thu Nhi.” Nàng lớn tiếng gọi.
“Vương phi, người tỉnh rồi.” Thu Nhi đi vào nói, cười một cách thần thần bí bí.
“Sao vậy? Thu Nhi, ngươi đang cười cái gì?” Toàn Vũ ngạc nhiên nhìn nàng hỏi.
“Vương phi, người còn giả bộ với nô tỳ, Vương gia thật là sủng ái người nha.” Thu Nhi nhìn nàng nói.
“Giả bộ cái gì? Ngươi nói cho rõ đi, sao lại như vậy?” Toàn Vũ cảm thấy khó hiểu, liền hỏi.
“Vương phi, người thật sự không biết sao?” Thu Nhi nhìn thấy bộ dáng của nàng, xem ra nàng thật sự không biết gì, sau đó mới nói: “Sáng sớm Vương gia liền ra lệnh cho quản gia đưa tất cả các phu nhân đến biệt viện ở trong ba tháng, các vị phu nhân đều khóc lóc, nỉ non không chịu đi, nhất định phải chờ Vương gia trở về để hỏi rõ ràng mọi chuyện, bọn họ nói Vương gia sẽ không đưa bọn đi chỗ khác.”
Toàn Vũ sửng sốt, Lý Huyền Băng làm việc cũng rất nhanh chóng nha.
“Tất cả hạ nhân đều bàn luận, họ nói sau này Vương gia nhất định chỉ sủng ái một mình Vương phi thôi.” Thu Nhi lại tiếp tục nói.
“Thật không?” Tình hình thực tế sợ chỉ có một mình nàng mới biết mà thôi, đột nhiên nghe một loạt các tiếng khóc từ xa truyền tới, từ từ tiến đến gần phòng nàng.
“Vương phi.” Một tiếng kêu đồng loạt vang lên, thiếu chút nữa xuyên thủng màng nhĩ của Toàn Vũ, mười mấy nữ tử cùng nhau đi vào phòng.
“Các vị tỷ muội? Các ngươi làm sao vậy?” Toàn Vũ giả ngu nói, nàng mới không ngu ngốc mà đi làm người ác, người ác này sẽ để cho Lý Huyền Băng làm.
“Vương phi, van xin người, người hãy cầu xin Vương gia dùm chúng tỷ muội, xin Vương gia không cần đuổi chúng tỷ muội đi, chúng tỷ muội nhất định sẽ an phận thủ thường, sẽ không cùng với Vương phi tranh giành tình cảm của Vương gia.” Đám nữ tử khóc ròng nói.
“Cái gì? Vương gia muốn đuổi các ngươi đi? Thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Toàn Vũ làm bộ giật mình hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết tại sao lại như vậy? Cho nên xin Vương phi hãy cầu tình dùm chúng tôi.” Tuy rằng đám nữ tử biết nàng giả bộ nhưng chỉ có thể hận ở trong lòng, biết làm sao được, dù sao nàng cũng là Vương phi, mà Vương gia dường như cũng rất sủng ái nàng.
“Được rồi, được rồi, các ngươi mau đứng lên, ta sẽ cố gắng hết sức để nói tốt cho các ngươi trước mặt Vương gia, nhưng các ngươi cũng đừng hy vọng quá nhiều, chỉ sợ những chuyện Vương gia đã quyết thì người khác rất khó lòng mà thay đổi được.” Toàn Vũ nâng bọn họ dậy, nhìn thấy bọn họ khóc thê thê thảm thảm như vậy thì trong lòng cũng có chút không đành lòng, bất quá nàng cũng chỉ có thể thật lòng xin lỗi bọn họ mà thôi.
“Vương phi cố gắng hết sức là tốt rồi.” Thật ra trong lòng bọn họ đều biết chuyện này nhất định có liên quan đến Vương phi nhưng lại không dám nói trắng ra.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Lý Huyền Băng đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Vương gia.” Đám nữ tử nhìn thấy hắn đều lập tức quỳ xuống, ủy khuất rơi lệ đến điềm đạm đáng yêu.
“Vương gia, thật ra chúng thiếp thân đã phạm lỗi gì? Tại sao Vương gia lại đuổi chúng thiếp thân đi.” Đám nữ tử cùng nhau giữ chặt vạt áo của hắn.
“Vương gia, hãy để cho chúng thiếp ở lại, chúng thiếp không muốn rời xa Vương gia….”
“Ta không có đuổi các ngươi đi, chỉ là dời các ngươi đến ở trong biệt viện ba tháng, cứ yên tâm là ăn mặc so với vương phủ không hề thua kém chút nào.” Nhìn thấy bọn họ khóc lóc ủy khuất như thế, thì Lý Huyền Băng nói.
“Vương gia…” Nữ tử còn muốn nói cái gì đó thì đã bị hắn lạnh lùng ngắt lời.
“Ta đã quyết định rồi, các ngươi không cần nói nữa, đi thu thập hành lý nhanh lên, ta bảo quản gia dẫn các ngươi đi.” Lý Huyền Băng phất tay, không để cho bọn họ nói thêm gì nữa.
Đám nữ tử hai mặt nhìn nhau, bọn họ hiểu rất rõ tính tình của Vương gia, cả đám liếc mắt nhìn Toàn Vũ một cái, trong mắt có chứa buồn tủi cùng oán hận, xoay người rời đi mà khóe mắt vẫn còn vương lệ.
Toàn Vũ thấy Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm theo bóng dáng bọn họ thì đau xót hỏi: “Có phải không nỡ hay không? Ngươi có thể kêu bọn họ trở về.”
“Được, vậy ta kêu.” Lý Huyền Băng thoải mái đáp ứng, mới vừa mở miệng ra liền bị Toàn Vũ ngăn lại.
“Không được.” Thật vất vả lắm mới đuổi được bọn họ đi, nàng làm sao cho hắn có cơ hội đổi ý, tiện tay liền giữ chặt hắn nói: “Đi thôi, cùng ta đi ăn điểm tâm.”
Từ hôm nay trở đi nàng sẽ quý trọng và lợi dụng khoảng thời gian ở chung với hắn.