“Vương phi quả nhiên là quốc sắc thiên hương.” Một nữ tử không khỏi khen ngợi.
“Các vị tỷ muội cũng xinh đẹp như tiên đấy thôi.” Toàn Vũ cũng đáp lễ một câu.
“Vương phi nói thật chính xác, bằng không Vương gia cũng sẽ không coi coi trọng tỷ muội chúng ta, không phải sao?” Một nữ tử mở miệng đáp lời, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng mới phát giác có chút không ổn.
Khóe môi Toàn Vũ cười nhạt một chút, sau đó nói: “Nói rất đúng, không biết hôm nay các vị tỷ muội đến đây là có chuyện gì?” Không có việc gì thì đi đi, nàng không muốn phí thời gian cùng bọn họ nói chuyện tào lao.
“Vương phi, chúng tỷ muội tới là để chúc mừng người cùng Vương gia, chứ cũng không có chuyện gì khác.” Một nữ tử nói, bọn họ không có bản lĩnh vượt qua nàng, không phải ai nấy cũng đều ngu xuẩn như vậy.
“Ta đây thật cám ơn các vị tỷ muội, nếu không còn chuyện gì khác nữa thì hôm khác ta sẽ tiếp đón các vị.” Ý muốn đuổi khách của Toàn Vũ đã quá rõ ràng, nàng không muốn ngày đầu tiên đã cùng bọn họ qua không được.
“Vậy chúng ta không quấy rầy nữa, xin cáo lui trước.” Đám nữ tử cùng nhau đứng dậy cáo từ.
“Ta đây không tiễn.”
Sau khi nhìn thấy bọn họ rời đi, Toàn Vũ đột nhiên cảm thấy bi ai, một đám nữ tử đến đây, phí hoài tâm tư, lục đục với nhau đều vì một người nam yêu người khác chứ không phải yêu chính mình.
Nàng đột nhiên cảm thấy thật xa vời, một bên thì phải hòa hợp cùng bọn họ, một bên thì muốn tranh thủ đoạt lấy tình yêu mà hắn dành cho Hàn Ngữ Phong.
“Vương phi, bọn họ thật sự đến chúc mừng người sao? Tại sao nô tỳ cảm thấy không phải vậy?” Thu Nhi ở một bên nói.
“Bọn họ tới là để thử ta một chút.” Toàn Vũ giải thích, không muốn đàm luận về bọn họ nữa nên hỏi: “Thu Nhi, Vương gia đang làm cái gì?”
“Vương gia đang ở bên ngoài đón tiếp khách.” Thu Nhi nói.
Hôm nay hắn nhất định là bận rộn rất nhiều việc, nhưng nàng một chút vui sướng và hồi hộp vì hôn lễ cũng không có, dường như chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành quá trình này.
Cuối cùng hôn lễ cũng bắt đầu, trong tay Toàn Vũ túm lấy hỉ trù đỏ thẫm cùng Lý Huyền Băng nghe lời chúc phúc của quan khách trong hoàng thành, sau đó nàng được đưa vào tân phòng. Nàng lẳng lặng ngồi ở bên giường, trong lòng vẫn cảm thấy có chút chờ mong, dù sao khoảng thời gian mà nữ nhân cảm thấy hạnh phúc nhất chính là đêm động phòng hoa chúc, đang suy nghĩ miên man đột nhiên nàng nghe thấy tiếng mở cửa.
Lý Huyền Băng đi vào, đứng ở bên giường nhìn thấy nàng toàn thân đỏ thẫm, hắn từng nghĩ sẽ cưới một nữ nhân mà hắn thật lòng yêu thương làm Vương phi, nhưng mà bây giờ không có khả năng, nhưng mà nếu đã cưới nàng, hắn cũng sẽ không bạc đãi nàng, chỉ là không biết tâm còn có thể trao cho người khác được không, chần chừ một chút, sau đó hắn lấy tay xốc khăn voan của nàng lên, đi đến cầm lấy ly rượu, diu dàng nói: “Uống ly rượu giao bôi đi.”
Toàn Vũ cầm lấy ly rượu, nhìn thấy trong hai tròng mắt của hắn ẩn chứa nhiều đau xót, trong lòng nàng đột nhiên tê tái, ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Nếu chúng ta đã thành thân, hãy làm cho chúng ta thử tiếp nhận lẫn nhau, quên đi dĩ vãng, cho cả hai một cơ hội được không?”
“Được.” Lý Huyền Băng cười dịu dàng, hắn cũng hi vọng có thể quên, chỉ là không biết còn có người nào có thể khiến hắn động tâm hay không?
“Vậy chúng ta hãy bắt đầu từ hôm nay trở đi.” Toàn Vũ lần đầu tiên chủ động dâng lên đôi môi thơm mềm của nàng.
Rèm che uyên ương màu đỏ được buông xuống, hỉ phục đỏ thẫm nhanh chóng được ném ra trên mặt đất.
Cuộc sống sau khi thành thân của bọn họ cũng khá ổn, Toàn Vũ ở chung môt chỗ với Lý Huyền Băng xem ra cũng không tồi, nhàn rỗi không có việc gì làm, mang theo Thu Nhi đi tản bộ trong hoa viên.
“Vương phi.” Hai vị tiểu thiếp thấy nàng đi tới liền cuống quít hành lễ.
“Cùng nhau đi dạo một chút.” Toàn Vũ mời bọn họ.
“Không cần đâu, Vương phi cứ đi thong thả, chúng tôi còn có việc phải về trước.” Hai người nói xong liền vội vàng rời đi.
“Thu Nhi, sao lại như vậy? Bọn họ hình như rất sợ ta.” Toàn Vũ ngạc nhiên hỏi, nàng có làm cái gì đâu?
“Vương phi, người không nhớ sao, lần trước ở thị trấn nhỏ, người trừng phạt cường đạo, chuyện này binh lính và nha hoàn trong vương phủ ai ai cũng biết, cho nên có thể bọn họ cũng biết.” Thu Nhi giải thích.
“Thì ra là vậy, chả trách họ…” Toàn Vũ lúc này mới hiểu được, khẽ cười một chút, như vậy thì không ai dám trêu chọc nàng cũng phải thôi.
“Đang cười gì vậy?” Không biết khi nào thì Lý Huyền Băng đã đứng ở phía sau lưng nàng.
“Ngươi đã về rồi.” Toàn Vũ xoay người sang chỗ khác, khóe môi cong lên nói:“Bây giờ mọi người trong vương phủ đều xem ta giống như một con mãnh thú hay như một dòng nước lũ vậy, nhất là nữ nhân của ngươi đó.”
“Nhưng mà quả thật là bột phấn gì đó của ngươi rất đáng sợ nha.” Lý Huyền Băng mỉm cười nói, quả thật là từ lúc thành thân tới giờ đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy.
“Vậy ngươi có sợ không?” Toàn Vũ ngửa đầu hỏi.
“Sợ.” Hắn đương nhiên sợ loại bột phấn kỳ quái này, nhưng mà hắn tin nàng không có cơ hội sử dụng trên người hắn.
“Sợ thì tốt, sau này không được chọc giận ta, phải đối xử tốt với ta một chút, nếu không ta sẽ…..” Toàn Vũ vừa hù dọa vừa uy hiếp hắn.
“Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?” Lý Huyền Băng ôm nàng, hắn đã cố gắng hết sức, làm cho bản thân quan tâm nàng.
“Tốt.” Toàn Vũ nói, đáng tiếc đây không phải là thứ mà nàng mong muốn, thứ nàng muốn chính là tâm của hắn, nhưng mà không sao, nàng có thể chờ.
“Có muốn đi ra ngoài dạo chơi không?” Lý Huyền Băng đột nhiên nói.
“Chắc chắn là muốn đi ra ngoài rồi.” Toàn Vũ hưng phấn nói, nữ nhân nào mà không thích đi dạo phố chứ.
“Vậy thì đi thôi.” Lý Huyền Băng nắm lấy tay nàng.
Bước đi trên đường lớn, Toàn Vũ lập tức bị những thứ cổ quái trước mắt làm cho ngạc nhiên, hấp dẫn sự chú ý của nàng. Nàng sinh sống trong núi mười năm, hoàn toàn không có cơ hội đi ra ngoài, cho nên lúc này nhìn thấy thứ gì cũng đều cảm thấy thật mới mẻ.
“Này, đẹp không?” Nàng đeo mặt nạ quỷ trên mặt, nhảy đến trước mặt hắn.
“Ngươi nói đi.” Lý Huyền Băng nhanh tay tháo mặt nạ của nàng xuống.
“Ta cảm thấy đẹp lắm mà.” Toàn Vũ cười khẽ, lại tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước tụ tập rất nhiều người, nàng tò mò chen vào thì thấy một người đàn bà ôm trong lòng ngực một đứa nhỏ khoảng tám tuổi, quỳ gối trước một hiệu thuốc, không ngừng dập đầu kêu khóc.
“Đại phu, van xin ông hãy cứu con tôi, van xin ông.”
“Đại thẩm, ngươi đứng lên đi, ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi, nhưng không phải là ta không chịu cứu, mà là đứa nhỏ đã chết rồi, lão phu dù có lòng nhưng thật sự đã tận sức.” Một ông lão lắc đầu nói.
“Đại phu, van xin ông, ông xem, nó còn chưa chết, ông hãy cứu nó đi.” Người đàn bà nắm lấy chân ông, vẻ mặt kích động.
Lão đại phu chỉ lắc đầu bắt đắt dĩ. Bên tai lại truyền đến giọng nói bàn luận của mọi người.
“Bà ta cũng thật đáng thương, chồng mất sớm, một mình nuôi con khôn lớn thật không dễ dàng.”
“Nhưng mà không biết tại sao dứa nhỏ lại đột nhiên chết đi? Sáng nay còn thấy nó khỏe mạnh, vui vẻ lắm mà.”
“Đại phu cũng không biết nguyên nhân tại sao, chỉ nói là dường như nó mắc bệnh hiểm nghèo.”
“Tránh ra, để ta xem thử.” Toàn Vũ lao ra, ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, cẩn thận quan sát nó, lúc này nó vẫn nằm im ở nơi đó, không hề nhúc nhích, vẻ mặt rất bình thường, không thể nhìn ra nó mắc bệnh gì? Đặt tay lên mạch đập của nó, quả thật mạch đã ngừng đập.
Lý Huyền Băng đứng bất động ở một bên nhìn nàng, hắn tin tưởng nàng nhất định cứu được đứa nhỏ.
“Tiểu thư, lão phu chuẩn bệnh mấy chục năm rồi, ít có khi nào chuẩn đoán sai.” Lão đại phu tỏ vẻ khinh thường nhìn nàng.
Toàn Vũ vẫn không hề để ý tới ông ta, trong đầu đột nhiên nhớ lại, có một lần nàng đuổi theo một con nai con, bỗng nhiên nai con ngã xuống, chết đi, nàng hoảng sợ khóc lóc ôm nai con về nhà.
“Nha đầu, con làm sao vậy?” Sư phụ hỏi nàng.
“Sư phụ, con đuổi bắt với nai con, nhưng không biết tại sao nó đột nhiên chết đi?” Nàng khóc, đem nai con thả xuống đất.
“Nha đầu, đừng khóc, cho ta xem thử.” Sư phụ tiếp nhận nai con, chỉ nhìn sơ qua một cái, sau đó lập tức lấy tay đặt trên ngực nai con, dùng sức ấn xuống. Nàng mở to hai mắt quả thật không thể tin được, sau một lúc ấn xuống, nai con lại có thể sống lại.
“Nai con sống rồi, sư phụ, thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Nàng ngạc nhiên hỏi, vấn đề này thật là khó hiểu nha.
“Đây là trong lúc vô tình sư phụ phát hiện ra, có đôi khi con người hay động vật phát sinh ra trạng thái chết giả mặc dù không nhất định là họ sinh bệnh, nếu dùng phương pháp này thì có thể cứu sống được.” Sư phụ giải thích.
Nghĩ vậy Toàn Vũ không dám chần chờ, vội vàng phân phó người đàn bà kia:“Mau buống đứa nhỏ ra, để cho ta cứu nó.” Nàng nói xong, không thèm quan tâm đến vẻ sững sờ của người đàn bà đó, trực tiếp ôm đứa nhỏ trong lòng ngực của bà ra, đặt nó nằm trên mặt đất, sau đó lấy tay đặt trên ngực nó, dùng sức ấn xuống từng chút từng chút….
“Nàng đang làm gì vậy?”
“Không biết.” Những người ở bên cạnh bàn tán xôn xao.
Toàn Vũ mặc kệ bọn họ, vẫn tiếp tục dùng sức ấn xuống, mồ hôi trên mặt tuôn ra đầm đìa, nhưng nàng vẫn không buông tay, vẫn không bỏ cuộc.
“Toàn Vũ tránh ra, để cho ta.” Lý Huyền Băng đi tới, kéo tay nàng ra, thay nàng dùng sức ấn xuống ngực đứa nhỏ.
“Nương….” Một tiếng kêu rất nhỏ phát ra từ miệng đứa bé, sau đó nó chậm rãi mở mắt ra, lúc này Lý Huyền Băng mới đứng dậy.