“A, đau quá.” Một cơn đau tê tâm liệt phế truyền khắp toàn thân, làm cho nàng không khỏi bật tiếng thét, lúc này mới phát hiện Tư Mã Tuấn Lỗi muốn tiến nhập thân thể của hắn.
Hạ thân đau đớn như bị ai xé rách, thuận theo hắn co rúm lại, càng thêm đau đớn, tay nàng không ngừng bấu chặt vào lưng hắn, móng tay dính chặt vào da thịt nơi lưng của hắn.
Hàn Ngữ Phong không có cầu xin tha, nàng biết hắn đối với nàng có một loại hận ý không rõ.
“A……” Cảm giác đau đớn của Hàn Ngữ Phong ngày càng tăng, tim của nam nhân trên người căn bản không có một chút thương hương tiếc ngọc, chính là dốc sức trút hết hận ý trong lòng của hắn, tàn nhẫn như vậy, nặng nề như vậy, từng chút từng chút va chạm gần như muốn xuyên thấu nàng.
Thẳng đến sau khi Tư Mã Tuấn Lỗi cấp tốc làm xong, cảm giác được nàng một trận co rúm lại, mới rời thân thể của hắn đi, lạnh lùng đứng lên, không có chùi vết máu trên người.
Sự đau đớn của Hàn Ngữ Phong cũng không vì hắn rời đi mà giảm bớt, vừa định đứng dậy, liền cảm giác thân thể như rời rạc, đau nhức vô lực.
“Mới có như vậy đã không chịu nổi? Ngươi có biết sự đau đớn trong lòng ta so với đau đớn của ngươi đau gấp một ngàn lần không? Chỉ có nhìn thấy ngươi đau, mới có thể giảm bớt sự đau đớn trong lòng ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh.
“Lý do, cho ta một lý do, một lý do để hận ta, đừng để ta phải vô tội chịu liên lụy.” Hàn Ngữ Phong giờ phút này thực bình tĩnh, nàng chỉ muốn biết tại sao?
“Vô tội, ha ha, thật đúng là chuyện đáng buồn cười trong thiên hạ, ngươi vô tội, nếu không phải phụ thân ngươi nối giáo cho giặc, Mai nhi làm sao có thể vô tội bị chết.” Tư Mã Tuấn Lỗi cười điên cuồng, khi nói đến Mai nhi, trong mắt hiện lên một tia ưu thương, lại âm ngoan nói: “Ít nhất hiện tại, ta sẽ cho ngươi thay phụ thân trả hết nợ.”
Mai nhi là ai, có quan hệ gì với phụ thân? Là do phụ thân hại chết sao? Thì ra là hắn bắt mình phải trả nợ.
Cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng dâng lên, chậm rãi lan khắp toàn thân, hắn muốn trả thù, như vậy mình cùng đệ đệ, sắp sửa phải đối mặt với cuộc sống phía trước như thế nào, Cảnh nhi còn nhỏ như vậy.
“Ngươi còn không mau đứng dậy, hầu hạ bổn Vương, đừng quên, ngươi chỉ là một nô tỳ, một nô tỳ ti tiện.”
Cố nén đau đớn, đứng dậy sửa sang lại y phục, Hàn Ngữ Phong cầm lấy y phục của hắn rơi ở một bên, tay có chút run rẩy, đây là lần đầu tiên nàng hậu hạ người khác, lại là một nam nhân.
Thật vất vả vận y phục cho hắn, chỉ là cài nút thắt trước ngực, nàng làm thế nào cũng làm không xong, càng khẩn trương, càng hoảng hốt, tay lại càng run rẩy lợi hại.
“Thế nào? Chưa làm qua, chưa thích ứng được, chưa từng hầu hạ người khác, đừng quên ngươi đã không còn là thiên kim đại tiểu thư nữa, nô tỳ, nhớ kỹ, đây là thân phận của ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi mắt lạnh châm chọc nàng.
Hàn Ngữ Phong cắn môi, không để bản thân chú ý đến hắn.
“Thế nào? Đây là thái độ mà nô tỳ ngươi nên có sao? Không phục ư?” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay bóp cằm nàng, bắt nàng phải nhìn mình.
“Nô tỳ không dám.” Hàn Ngữ Phong hạ thấp mắt ra vẻ yếu thế.
“Ha ha, Hàn Mộ Xuân, chắc ngươi chưa từng nghĩ đến con gái mình sẽ có ngày hôm nay, đây là báo ứng của ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi phát ra một trận cười điên cuồng.
Hàn Ngữ Phong lại run như cầy sấy, cũng không biết bản thân đang chờ đợi cái gì?