‘Lý Huyền Băng ngươi đê tiện, ngươi không phải là nam nhân.’ Toàn Vũ cuối cùng không nhịn được, giọng khàn khàn quát, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì tức giận ửng đỏ lên.
‘Ta có phải là nam nhân hay không, không phải ngươi rất rõ ràng sao?’ Lý Huyền Băng rất kỳ quái là không tức giận, chỉ là sau đó mang bát thuốc tới: ‘Uống thuốc đi.’
‘Uống thì uống’. Toàn Vũ không có lựa chọn nào khác, tức giận cuớp lấy chén thuốc trong tay hắn một ngụm uống xong sau đó dùng ngón tay chỉ vào hắn ra lệnh: ‘Đi lấy mứt cho ta.’ Thật khó nuốt, nàng phải ăn ngọt.
Mứt? Lý Huyền Băng sửng sốt, nàng khôi phục rất nhanh đấy, cười khinh thường một chút nói: ‘Ngươi muốn gì thì tự mình lấy đi, ngươi cho rằng ở nơi này mình vẫn là tiểu thư sao.’
‘Ít nói nhảm đi, ngươi tổn hao sức lực thế không phải là muốn làm cho ta chết sao? Để còn tiếp tục tra tấn ta sao? Vậy ngươi hầu hạ bổn tiểu thư đi.’ Vẻ mặt Toàn Vũ không kiên nhẫn nói.
‘Ngươi đừng vội đắc ý.’ Lý Huyền Băng hướng về phía cửa, ra lệnh cho thị vệ:‘Đi lấy mứt.’
Toàn Vũ hung hăng nhìn hắn, Lý Huyền Băng sẽ có ngày ngươi hối hận.
Rất nhanh chóng thị vệ mang đến một đĩa mứt ô mai tiến vào, không đợi hắn đặt xuống Toàn Vũ ngay lập tức vẫy hắn lại gần đoạt lấy trong tay hắn, rồi đưa vào trong miệng.
Thị vệ sửng sốt chưa từng nhìn thấy nữ nhân thô lỗ như vậy, nhưng vội vàng lui ra ngoài.
‘Toàn Vũ ngươi có hối hận việc ngươi đã làm lúc trước không?’ Lý Huyền Băng nhìn nàng đột nhiên lên tiếng, nếu nàng ăn năn hối lỗi có lẽ hắn suy nghĩ buông tha nàng. (ăn người ta sạch sẽ rồi tính chạy hử)
Đang ở cúi đầu ăn mứt Toàn Vũ buông chén đĩa nhìn hắn nói: ‘Hối hận, ta vô cùng hối hận.’
Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm nàng,xem ra nàng không phải không còn thuốc nào cứu được, có lẽ hắn có thể cho nàng đi, đang định mở miệng chợt nghe nàng lại hung dữ nói: ‘Ta hối hận đã không cắt hết tóc ngươi sau đó đem dược hạ trên tóc ngươi, để ngươi cả đời không mọc được tóc nữa …’
‘Ngươi..’ Đôi mắt sắc bén của Lý Huyền Băng làm cho người ta sợ hãi ánh mắt bắn về phía hắn nàng lần nữa, khiêu chiến hắn vậy thì đừng trách hắn.
‘Tức giận sao? Lý Huyền Băng ngươi yên tâm bây giờ ngươi có thả ta, ta cũng sẽ không đi.’ Trong đôi mắt Toàn Vũ để lộ quyết tâm nàng sẽ không buông tha hắn như vậy, hắn đoạt thân thể của nàng, hủy sự trong sạch của nàng, nàng phải từ từ đòi lại.
‘Ngươi cho là ngươi còn có thể đi ra ngoài sao? Nếu ta muốn thả ngươi đi, ngươi cũng không đi phải không.’ Lý Huyền Băng lại nói tiếp,nàng cũng quá xem thường hắn.
‘Chúng ta cũng cùng cảnh ngộ.’ Toàn Vũ lại đột nhiên chuyển đề tài nhìn vẻ mặt không thể tưởng tượng của hắn.
‘Ngươi đang nói cái gì?’ Lý Huyền Băng nghi ngờ nhìn nàng nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
‘Ngươi biết không, ta chờ mười năm mới đến tìm Tư Mã Tuấn Lỗi ai ngờ hắn cưới Hàn Ngữ Phong, ngươi yêu Hàn Ngữ Phong như vậy, nàng lại gả cho Tư Mã Tuấn Lỗi, hai người chúng ta có phải rất đáng thương hay không?’ Toàn Vũ cố ý nhắc tới nỗi đau trong lòng hắn tuy là trong lòng nàng cũng rất đau nhưng là chỉ cần hắn không thoải mái nàng cũng báo thù được.
Quả nhiên nhắc tới Hàn Ngữ Phong, sắc mặt Lý Huyền Băng thay đổi trở nên âm trầm rồi đột nhiên giận dữ, đứng dậy không nói được một lời xoay người rời đi.
Khóe môi Toàn Vũ nhếch lên một chút quả nhiên Hàn Ngữ Phong là nỗi đau của hắn, khuôn mặt cũng đột nhiên ảm đạm một chút, bây giờ nàng và Tư Mã Tuấn Lỗi càng không có thể.
Sáng sớm hôm sau Toàn Vũ kỳ lạ phát hiện ra thị vệ canh cửa đột nhiên không thấy nhưng là nha hoàn hầu hạ của nàng không chỉ có Thu Nhi mà còn một nữ tử vẻ mặt lạnh như băng, mặt không chút thay đổi vừa thấy đã biết không phải nha hoàn bình thường mà là tới giám thị nàng, không sao cả, dù sao nàng có thể tự do hoạt động là tốt rồi, điều làm cho nàng buồn bực nhất là võ công vẫn bị hắn phong tỏa.
‘Tiểu thư, đây là Hồng Vân, sẽ cùng nô tỳ hầu hạ tiểu thư.’ Thu Nhi chủ động giới thiệu.
‘Hồng Vân chào ngươi.’ Toàn Vũ chủ động vấn an trước, nói không chừng sẽ giúp nàng giải huyệt, vừa nghe tên đã biết không phải nha hoàn nói không chừng là ám vệ của hắn.
‘Dạ’. Hồng Vân chỉ gật đầu có thể thấy thái độ với nàng không thân thiện.
Nếu hắn để mình tự do, vậy mình đi dạo quanh nơi này để thuận tiện đào tẩu vào thời điểm thích hợp.
‘Thu Nhi, trong phòng rất buồn chúng ta đi ra ngoài một chút đi.’Nói xong nàng đã bước ra cửa.
‘Vâng, tiểu thư.’ Thu Nhi và Hồng Vân đi theo sau nàng.
Đi một lúc cũng không thấy gì hay. Không biết sao lúc đi tới phòng bếp nhìn vào bên trong thấy người bận rộn Toàn Vũ đột nhiên nảy ra một ác ý từng bước đi vào.
‘Các ngươi vội vàng cái gì?’ Nàng biết nhưng vẫn hỏi.
Người trong phòng bếp nhìn nàng một cái, biết nàng chính là kẻ nhục nhã Vương gia bọn họ cho nên thái độ cũng không tốt, lạnh nhạt nói một câu: ‘Ngươi không tự mình xem được sao? Ngọ thiện của Vương gia.’
Trên mặt Toàn Vũ có chút không nhịn rùng mình một cái, sao lạnh thế.
‘Được rồi, mang qua cho Vương gia đi.’ Đầu bếp nữ cuối cùng làm xong đặt một chén đồ ăn vào đĩa sau đó phân phó cho một nha hoàn bên cạnh.
‘Các ngươi xem đó là ai?’ Toàn Vũ ở một bên đột nhiên lớn tiếng chỉ vào ngoài cửa sổ hô mọi người kỳ lạ cùng nhau nhìn về phía bên ngoài,nàng chạy nhanh lấy một ít bột ớt lên trên thức ăn vừa rồi làm.
‘Không có ai, ngươi làm gì đó?’ Đầu bếp nữ quay đầu trừng nàng.
‘Hắc hắc, cái kia… ta hoa mắt các ngươi còn bận, ta đi trước.’ Toàn Vũ thực hiện xong mục đích thì cười cười chuồn ra phòng bếp.
Đi theo phía sau nha hoàn bưng thiện ngọ quan sát.
Nha hoàn bưng ngọ thiện đi đến truớc thư phòng nhẹ nhàng gõ cửa nói: ‘Vương gia ngọ thiện đã chuẩn bị xong.’
‘Mang vào đây.’ Bên trong truyền ra giọng nói của Lý Huyền Băng.
Toàn Vũ đứng ở cách đó không xa có chút hưng phấn nhìn xem hắn có thể ăn thế nào.
‘Đi mời tiểu thư lại đây.’ Lý Huyền Băng vẫn không động đậy lại đột nhiên phân phó nói.
Đứng ở bên ngoài Toàn Vũ ngẩn người, hắn mời nàng làm gì? Lại là muốn phá hỏng mưu kế của nàng sao?