Phía dưới bị va chạm gây ra đau đớn, nước mắt Toàn Vũ dần dần thôi rơi, môi cắn chặt nhìn nam nhân đang dùng sức ở trên người mình, nàng nhất định phải giết hắn.
Một trận kịch liệt qua đi Lý Huyền Băng gầm nhẹ một tiếng sau đó rời khỏi cơ thể nàng, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn những vết bầm trên cơ thể nàng và vết máu giữa hai chân, sửa sang lại quần áo rồi xoay người đi ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng sầm một cái, Toàn Vũ kéo chăn trùm kín đầu sau đó ở bên trong khóc thất thanh.
‘Tiểu thư, tiểu thư.’ Một nô tỳ đi vào nhẹ giọng gọi.
‘Cút, mau cút đi.’ Toàn Vũ đột nhiên kéo chăn lên, lớn tiếng gào thét.
‘Tiểu thư, là Vương gia cho nô tỳ đến hầu hạ người.’ Nàng ta hoảng sợ vội vàng lui ra phía sau vài bước.
‘Ngươi đi nói cho hắn, Toàn Vũ, ta cùng hắn không đội trời chung, ta nhất định phải giết hắn.’ Đôi mắt Toàn Vũ đều là oán hận, hung dữ.
Nô tỳ sợ hãi đứng ở nơi đó nhìn thấy nàng không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt?
‘Đem nước để xuống đó, rồi đi ra ngoài, ta không cần ngươi hầu hạ.’ Toàn Vũ nhìn chậu nước bưng trong tay nàng giọng nói dịu đi một chút ra lệnh nói.
‘Vâng, tiểu thư.’ Tiểu nô tỳ bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Toàn Vũ lúc này mới đứng dậy xuống giường một trận đau đớn làm cho nàng nhịn không được nhíu mày, nhìn thấy vết máu xanh tím ghê người kia, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, nàng cứ như vậy bị hắn cướp lấy thứ quý giá nhất đời nữ tử, nước mắt trong suốt hung hăng rơi xuống, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, nàng không thể khóc, nàng muốn báo thù, nhất định phải cho hắn trả giá gấp nhiều lần những gì hắn gây cho nàng.
Dùng nước ấm rửa qua thân thể của mình cầm lấy bên quần áo giường nhanh nhẹn mặc vào rồi đi ra cửa.
‘Tiểu thư xin dừng bước không có mệnh lệnh của Vương gia người không thể đi ra ngoài.’ Vẻ mặt hai thị vệ ở ngoài cửa nghiêm túc ngăn cản nàng.
‘Tránh ra.’ Sắc mặt Toàn Vũ lạnh như băng, hắn đã nhục nhã nàng còn muốn phải giam cầm nàng sao?
‘Rất xin lỗi tiểu thư.’ Thị vệ chút không có ý định tránh ra.
‘Vậy đừng trách ta không khách khí.’ Toàn Vũ vừa dứt lời, chưởng cũng từ tay đi tới, lúc này nàng mới nhớ ra võ công của mình đã bị Lý Huyền Băng ngăn cản không thể dùng được lực, bây giờ không khác gì với nữ tử bình thường?
‘Tiểu thư không cần làm chúng ta khó xử.’ Thị vệ hoàn toàn không hề lay động.
Đôi mắt Toàn Vũ tức giận hướng về phía bọn họ liền hô: ‘Đi gọi Vương gia các ngươi đến đây.’
‘Rất xin lỗi tiểu thư, Vương gia ra lệnh nói không thể để chúng ta rời đi nửa bước.’ Thị vệ giống như rối trả lời.
Toàn Vũ thật sự bị làm tức điên rồi ra tiếng uy hiếp: ‘Tốt lắm nếu không các ngươi thả ta đi, nếu không đi bẩm báo Vương gia, thì ta sẽ chết cho các ngươi xem.’
‘Tiểu thư Vương gia ra lệnh nếu tiểu thư chết thì cứ việc, ty chức không cần ngăn cản, ở trong phòng có một dải lụa trắng nếu muốn người có thể tự nhiên’ Vẻ mặt thị vệ không mang một chút biểu cảm nào, giống như chỉ truyền đạt một mệnh lệnh bình thường.
Toàn Vũ hoàn toàn ngây cả người trong lòng tức giận dâng lên., sau đó ‘bính’ một tiếng đóng cửa mới phát hiện trên bàn thật sự đặt một dải lụa trắng, nắm chặt nó trong tay, hắn đã sớm chuẩn bị tốt cho nàng, một nữ tử bình thường mất đi thứ quý giá hơn sinh mệnh thì chắc sẽ không muốn sống nữa, ngoài ra hắn còn phá đi giấc mộng mười năm của nàng, vậy còn có cái gì để hi vọng.
Đứng trên ghế ở giữa phòng, cầm dải lụa trắng trong tay phất nó lên thanh xà ngang trên nóc nhà, cuốn nó lại, lồng thành một vòng tròn đủ cho một cái đầu chui qua..
Cả người đột nhiên giật mình nàng đang làm cái gì? Tìm chết sao? Không nếu nàng muốn chết trước hết phải giết Lý Huyền Băng, đầu vừa rút ra đã nghe thấy âm thanh của thị vệ truyền đến.
‘Vương gia.’ Theo sau là âm thanh mở cửa.
Toàn Vũ giật mình trượt chân trên ghế, đầu không giữ được tròng vào nút thắt trên dài lụa.
‘A...’ Sắc mặt đỏ bừng phát không ra một tiếng nói chân giãy dụa lung tung.
Lý Huyền Băng đi vào phòng thấy bộ dạng của nàng, khóe miệng mang theo vẻ đùa cợt: ‘Không nghĩ ngươi đúng là tìm cái chết, ta sẽ không quấy rầy ngươi.
Toàn Vũ phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, ai tìm chết chứ? Lấy tay chỉ vào dải lụa trắng muốn cho hắn giúp mình thả xuống.
Lý Huyền Băng đương nhiên hiểu được ý tứ nhưng xoay người ngồi vào bên giường nàng, rất hứng thú nhìn thấy nàng giãy dụa liều mạng chút không có ý tứ ra tay giúp.
Toàn Vũ hô hấp càng ngày càng khó khăn, chết tiệt hắn cư nhiên thấy chết mà không cứu, nàng không hề chú ý tới dải lụa trắng trên đầu đang giãn ra.
Ngay khi thiếu không khí thở không nổi, dải lụa trắng đứt ‘bính’ một tiếng nàng ngã xuống đất, đau đớn làm cho nàng lập tức tỉnh táo lại mở to mồm hô hấp, thở phì phò.
Lý Huyền Băng đi qua cầm lấy dải lụa trắng bị đứt, khuôn mặt vô cùng tiếc nuối nói: ‘Vì sao vào thời điểm mấu chốt lại đứt chứ?’ Sau đó hướng về phía nàng nói: ‘Muốn ta cho người chuẩn bị cho ngươi một cái khác hay không?’ Đôi mắt lạnh như băng trêu đùa.
Toàn Vũ giờ mới biết mình lại bị hắn đùa giỡn, hắn nhất định động tay trên dải lụa trắng nếu không sao lại tình cờ như vậy? Ngay lúc mình không chống đỡ được hắn lại đột nhiên ra tay, bảo sao hắn lại không chịu ra tay từ đầu, đột nhiên đứng lên giận dữ nói: ‘Ngươi không phải chuẩn bị cho bản thân hay sao? Bổn tiểu thư có chết cũng nhất định giết ngươi trước.’
‘Ta sẽ đợi.’ Sắc mặt Lý Huyền Băng lại thay đổi lạnh như băng nàng có chết hay không hắn cũng không quan tâm, không muốn nàng chết chẳng qua là không muốn gây ra mâu thuẫn giữa hai quốc gia.
‘Ngươi đã báo thù rồi vì sao không để ta đi?’ Toàn Vũ đột nhiên hỏi, nàng rời đi thì mới có thể dùng độc dược để đối phó với hắn, như thế có phải là dễ dàng hơn không.
‘Thả ngươi đi?’ Lý Huyền Băng dường như nghe thấy một chuyện buồn cười sau đó nhìn chằm chằm nàng khóe môi nhếch lên, âm thanh lạnh như băng vô tình: ‘Người khác làm ta nhục nhã ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần cho nên hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.’