“Ta….Ta chỉ là đi ngang qua…” Đối với sự xuất hiện đột ngột của nam tử tuấn mỹ trước mắt mình, Lý Huyền Tuyết nói năng có chút lộn xộn.
“Thật là một lý do ‘thông minh’, đã như vậy thì xin mời vào ngồi chơi.” Tư Mã Tuấn Dật vẫn chưa vạch trần nàng, lách mình tránh đường cho nàng vào.
“Không cần, Ta còn có…….” Lý Huyền Tuyết còn chưa nói dứt lời đã bị hắn kéo vào trong phòng.
“Công….Công tử……” Tang nhi lo lắng hô to, thân thể run như cầy sấy nhanh chóng đi theo phía sau nàng.
Giờ phút này nữ tử đã mặc xong quần áo ngồi ở trên giường, nàng ta không nói lời nào mà chỉ nhìn bọn họ chằm chằm.
Lý Huyền Tuyết bất an, không biết nên đứng ở chỗ nào? Không biết hắn kéo mình vào đây làm cái gì?
“Vừa rồi có phải xem rất đã? Có muốn tiếp tục nữa không?” Tư Mã Tuấn Dật tà mị dụ dỗ, khóe môi nhếch lên, hắn phải trêu đùa nàng một chút, nữ tử mà dám cư nhiên giả nam trang đến thanh lâu.
“Ân…ân.” Lý Huyền Tuyết gật đầu lung tung, đột nhiên sực tỉnh lại, vội vàng phe phẩy tay nói: “Không cần.”
“Ngươi lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu thực ra là có ý gì? Có phải là xem qua rồi thành nghiện nên muốn tiếp tục hay không?” Tư Mã Tuấn Dật nói xong liền đặt tay lên vai của nàng, thân mật ôm nàng, một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người cô gái chui vào mũi hắn.
“Ta không….Ngươi buông ra, ta không có thói quen như vậy.” Lý Huyền Tuyết giãy dụa, suy nghĩ tìm cách thoát khỏi hắn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị một tên nam nhân xa lạ ôm, tuy rằng hắn thật sự rất tuấn mỹ, nhưng nàng vẫn cảm thấy không quen.
“Cái gì mà không có thói quen? Chúng ta đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì?” Tay của Tư Mã Tuấn Dật vẫn cố ý ôm lấy vai nàng, sau đó cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách của bọn họ trong lúc đó chỉ bằng một ngón tay.
“Ta chính là không có thói quen này.” Lỗ tai của Lý Huyền Tuyết đỏ như gấc, khoảng cách của bọn họ gần như vậy, nàng gần như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt nàng.
“Buông công tử của ta ra.” Tang nhi ở bên cạnh hét lớn, hắn dám xâm phạm đến công chúa của nàng.
“Một tên nô tài nhỏ bé mà cũng dám nói chuyện như thế với bổn vương.” Tư Mã Tuấn Dật tiện tay điểm luôn huyệt đạo của nàng, làm nàng không thể nói cũng không thể cử động. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt của Lý Huyền Tuyết nói: “Công tử, ngươi nói có phải không?”
Giờ phút này Lý Huyền Tuyết không nói được một câu, chỉ có thể để cho hắn tùy ý ăn đậu hũ của mình, nàng không thể nói cho hắn biết, nàng không phải nam nhân, mà nàng chính là nữ tử.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn nàng với bộ dáng kinh ngạc, tay mân mê cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khóe miệng mỉm cười, nhịn không được cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nàng thật không giống như những nữ nhân mà trước đây hắn từng gặp, nữ nhân này trong miệng ngọt lành, làm cho người đã muốn lại càng muốn nhiều hơn nữa.
Lý Huyền Tuyết mở to mắt nhìn hắn, hắn đang làm cái gì? Cư nhiên hôn môi nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng lửa giận, dùng hết khí lực đẩy hắn ra, lấy tay chà xát mạnh vào môi mình, tức giận trừng mắt nói: “Hạ lưu, đê tiện.” Đây là những từ ngữ vô cùng tàn nhẫn, độc ác mà nàng có khả năng tìm ra để mắng hắn.
“Vậy ngươi nói thử xem, ta hạ lưu như thế nào? Đê tiện như thế nào? Ngươi cũng không phải nữ nhân?” Vẻ mặt của Tư Mã Tuấn Dật hiện ra nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi……” Lý Huyền Tuyết có chút chán nản khi bị hắn hỏi một câu mà cũng nói không nên lời, đột nhiên lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, lấy tay chỉ vào hắn: “Ngươi……ngươi thích nam nhân?”
“Có gì kỳ quái sao? Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần xinh đẹp thì ta đều thích.” Tư Mã Tuấn Dật đem tay của nàng đặt ở trên môi, hôn nhẹ một cái.
Lý Huyền Tuyết cảm thấy như có một dòng điện từ các ngón tay chảy vào cơ thể, làm cho thân thể của nàng nhịn không được mà run rẩy lên, đây là cảm giác gì? Vội vàng rút ngón tay về.
Cảm nhận được sự run rẩy của nàng, Tư Mã Tuấn Dật tà mị ghé vào bên tai của nàng nói: “Cảm giác có phải tốt lắm hay không?”
“Ngươi hỗn đản.” Lý Huyền Tuyết vừa thẹn vừa giận trừng mắt mắng hắn, nàng sao lại gặp phải một tên nam nhân tà ác như hắn chứ.
Tang nhi đứng ở một bên, không thể cử động cũng không thể mở miệng, nhìn thấy công chúa bị người ta khi dễ lại còn bị chiếm tiện nghi mà nước mắt cứ không ngừng rơi, đáng tiếc lại không có ai chú ý tới nàng.
“Ta hỗn đản? Là ai cứ ở ngoài cửa nhìn lén không chịu rời đi, ngươi không phải rất muốn xem sao? Không bằng chúng ta tự mình biểu diễn một chút, ngươi thấy thế nào?” Tư Mã Tuấn Dật nói xong liền với tay vào trước ngực của nàng.
“Ngươi làm càn.” Lý Huyền Tuyết lắc mình một cái né tránh hắn, tay nắm chặt thành nắm, muốm đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Tư Mã Tuấn Dật nhanh tay liền cầm lấy nắm tay đang đánh tới của nàng, sau đó xoay người gạt chân nàng, chỉ một lúc đã đem nàng ôm ở trong ngực, cúi đầu ngay tại môi của nàng hôn một cái, nói: “Công phu không tồi.”
“Ta muốn giết ngươi.” Lý Huyền Tuyết bị hắn làm cho tức điên lên, ra tay nhanh hơn và ác độc hơn.
“Tư Mã Tuấn Dật một bên cùng nàng vờn đuổi một bên lại ăn đậu hũ trên người nàng, cười tà ác: “Ngươi có từng nghe người ta nói qua chưa? Chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu, huống chi lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy.”
Nghe được hắn nói như vậy Lý Huyền Tuyết liền ngừng tay lại một chút, sắc mặt bỗng nhiên xanh mét nói: “Ngươi đã sớm biết rằng ta là nữ nhi? Vậy là ngươi cố ý trêu đùa ta?
“Ngươi nói đi.” Tư Mã Tuấn Dật nhấc mắt hỏi lại nàng, nàng không phải đang hỏi một câu vô nghĩa sao? Nàng không phải thật sự nghĩ hắn có hứng thú đối với nam nhân chứ?
“Ta phải thiến ngươi, cho ngươi biến thành thái giám.” Lý Huyền Tuyết rống lên, nắm tay liền hướng về phía hắn, nàng từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ trải qua sự sỉ nhục như vậy.
Tư Mã Tuấn Dật không chút hoang mang, vừa ra tay liền dễ dàng đem nàng gắt gao ôm vào trong ngự, nói: “Biến ta thành thái giám thì ngươi phải làm sao bây giờ?” Nói xong, bàn tay tà ác liền nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực nàng.
“Ngươi…..” Lý Huyền Tuyết bị hắn vây ở trong lòng ngực, không có biện pháp nào thoát thân, vì nhục nhã mà nước mắt cứ theo khóe mắt không ngừng tuôn ra như những viên trân châu.
Nhìn thấy nàng khóc ủy khuất như thế, Tư Mã Tuấn Dật có chút không đành lòng, chẳng qua hắn chỉ muốn trêu đùa nàng một chút, sau đó buông nàng ra nói: “Hôm nay là ta chỉ giáo huấn ngươi, về sau đừng bao giờ đến nơi không nên đến.”
Sau khi được tự do, Lý Huyền Tuyết hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “ Về sau đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nàng nói xong liền ra tay giải bỏ huyệt đạo trên người Tang nhi nói: “Chúng ta đi.”
“Ha ha ha.” Nhìn thấy nàng chật vật rời khỏi nơi này, Tư Mã Tuấn Dật nhịn không được phát ra một trận cười to.