Edit: Quinn
Beta: mimi
Ngoại truyện Tư Mã Tuấn Dật – Hòa thân công chúa
Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng vẫn còn trẻ, thân mặc hoàng bào, nhìn vào hai nam nhân tuấn mỹ phi phàm trước mắt nói: “Hoàng huynh, lần này Vương gia của nước láng giềng mang theo công chúa đến tuyển phò mã, muốn nước chúng ta chọn lựa ra các vị Vương gia phù hợp, nhìn lại thì chỉ có hai người các ngươi là phù hợp điều kiện. Cho nên việc công chúa tuyển Phò mã khẳng định là chọn một trong hai người các ngươi, các ngươi nghĩ như thế nào?”
“Không việc gì.” Một nam nhân mặt mày khôi ngô, khí sắc không chút thay đổi đáp, dù sao cưới ai cũng đều giống nhau, đối với hắn cũng không có gì khác biệt, huống chi đối với nữ nhân mà nói Tuấn Dật so với hắn cơ hội dường như lớn hơn nhiều.
“Ngươi không sao nhưng ta thì có sao, ta không thể vì một mình nàng mà buông tha tất cả mỹ nhân khác, Tuấn Lỗi, ngươi đã nói không sao cả vậy ngươi cưới nàng ta đi.” Nam nhân với bộ dạng không kiềm chế được nhưng cũng đồng dạng là nam tử tuấn mỹ, phe phẩy chiếc quạt trong tay nói: “Hắn mới không muốn đón dâu. Đâu cần bày đặt tiêu dao khoái hoạt, bất quá cưới công chúa về nhà, đầu óc hắn lại không sinh bệnh nữa.”
“Hoàng huynh, muốn hòa thân với ai còn phải xem sự quyết định của công chúa, hiện tại Trẫm chỉ nói trước với các ngươi một tiếng.” Hoàng Thương nói.
“Hoàng Thượng, vị công chúa vì sao không lấy người làm phu quân?” Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Dật nghi hoặc, Hoàng Thượng không nghĩ nên cưới công chúa sao? Sao lại giao cho bọn họ?
“Đó là do công chúa tự mình quyết định.” Hoàng Thượng cũng nhìn ra được ẩn ý trong lời nói của Tuấn Dật, cho dù công chúa có gả cho mình thì cùng lắm là trong hoàng cung có thêm một nữ nhân nữa thôi.
“Hoàng Thượng, nếu đã như vậy thì vi thuần xin cáo lui trước.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền lui ra ngoài.
“Tuấn Lỗi, chờ một chút, ta và ngươi cùng nhau đi. Hoàng Thượng, vi thần cũng cáo lui trước.” Tư Mã Tuấn Dật nói xong cũng theo đi ra ngoài.
“Tuấn Dật, ngươi gấp gáp như vậy, muốn đi nơi nào? Không phải lại đi thanh lâu tìm hoan mua vui đấy chứ?” Tư Mã Tuấn Lỗi mắt lạnh liếc qua hắn.
“Cũng là ngươi hiểu ta nhất.” Tư Mã Tuấn Dật nói xong lấy tay ôm lấy bờ vai hắn, giờ phút này nét mặt lại nghiêm túc hỏi: “Hàn Ngữ Phong không có tin tức gì sao?”
“Không có.” Đôi mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi bất chợt trở nên lãnh khốc, trong tay áo nắm tay đang siết chặt, thanh âm hung hăng nói: “Bất quá nàng trốn không thoát, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
Tư Mã Tuấn Dật không có nói tiếp, con ngươi đen chăm chú theo dõi hắn, giờ phút này chỉ sợ hắn không hiểu được cảm giác của chính mình là cái gì?
Trên đường xuất hiện mấy cỗ xe ngựa hoa lệ đang đi tới, theo cùng là một loạt các cung nữ cùng thị vệ, vừa nhìn thoáng qua cũng biết người bên trong có thân phận cực kỳ tôn quý.
“Hoàng huynh, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi?” Một nữ nhân linh hoạt, diễm lệ, đôi môi như cánh hoa, mái tóc dài đen như mực xõa ra trông giống như thác nước lại cũng giống như tơ lụa mềm mại. Một thân váy màu xanh, mái tóc dài buông xõa, cô gái khẽ nhếch môi cười, nụ cười hôn nhiên trong sáng, khuôn mặt ngây thơ nhìn vào vị nam tử khuôn mặt anh tuấn, toàn than quý phái hỏi.
“Tuyết nhi, sẽ rất nhanh thôi, phỏng chừng còn khoảng một ngày nữa sẽ đến.” Ánh mắt nam tử mang theo sủng ái, thanh âm ôn nhu nói.
“Nga.” Cô gái tên Lý Huyền Tuyết vẻ mặt tựa hồ có lo lắng nhìn vào vị hoàng huynh đang ở trước mắt mình (Lý Huyền Băng).
“Tuyết Nhi, ngươi đang lo lắng cái gì?”
“Hoàng huynh, huynh nói xem Vương gia của Thiên triều có bộ dáng như thế nào? Có phải cũng tuấn mỹ như huynh không?” Lý Huyền Tuyết chớp mắt hỏi, lỡ như tất cả đều quái dị thì phải làm sao bây giờ?
“Ha ha ha…..” Lý Huyền Băng khẽ cười nói: “Tuyết Nhi ngươi không cần phải lo, cứ yên tâm đi, Vương gia của Thiên triều so với hoàng huynh chỉ có hơn chứ không kém.”
“Có thiệt không?” Lý Huyền Tuyết hiển nhiên không quá tin tưởng, ở đất nước của nàng hoàng huynh chính là đệ nhất mỹ nam tử.
“Tuyết Nhi, hoàng huynh tại sao phải lừa muội? Lại nói, chuyện này không phải do muội chính mình tuyển sao? Nếu xem không được mắt có thể không chọn.” Lý Huyền Băng nhìn nàng nói.
“Muội biết hoàng huynh sẽ không gạt muội.” Lý Huyền Tuyết nũng nịu nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nàng hỏi: “Hoàng huynh, huynh lần này tới đây không phải là vì tìm nữ tử tên gọi Hàn Ngữ Phong sao?”
“Ân, ta muốn tìm nàng, mang nàng quay về nước láng giềng.” Nhắc tới Hàn Ngữ Phong thì trong đôi mắt của Lý Huyền Băng mang theo một tia ôn nhu, không biết nàng bây giờ thế nào rồi, đột nhiên đứng dậy nói: “Tuyết Nhi, ta phải đi trước, ta muốn đi tìm nàng, sau đó chúng ta ở ngoài thành gặp lại.”
“Ân, được. Hoàng huynh, huynh đi đường cẩn thận, sớm một chút đem hoàng tẩu của ta trở về, ta muốn được sớm nhìn thấy nàng.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, hường về phía xe ngựa của hắn, giương giọng hô.
“Ta biết rồi.” Lý Huyền Băng nói xong liền hướng đến thị vệ đang đứng một bên, phân phó nói: “Bảo hộ công chúa thật tốt.”
“Dạ! Vương gia.”
Vùng ngoại ô kinh thành.
“Tang nhi, ngươi nói xem, tại sao lâu như vậy mà hoàng huynh vẫn chưa có trở về?” Lý Huyền Tuyết ngồi ở trên xe ngựa hỏi nha hoàn tùy thân đang ngồi một bên.
“Tang nhi không biết, theo lý là phải đi rất nhanh ạ.” Tang nhi lắc đầu, công chúa cũng không biết thì nàng làm sao biết được?
“Chính là ta đã đợi hai canh giờ rồi, chi bằng chúng ta cứ vào thành trước? Cho người ở lại chờ hoàng huynh của ta, sau đó chúng ta cứ ở biệt quán chờ hắn, có được không?” Trong mắt Lý Huyền Tuyết lóe lên một tia mạo hiểm, nàng xem nơi này so với đất nước của nàng cũng không có khác biệt gì sao?
“Không tốt!” Tang nhi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, chuyện này không phải là chuyện đùa, công chúa bình thường ở trong hoàng cung đã rất tinh ranh, giảo hoạt khiến nàng không ít lần phải nếm đau khổ.
“Bản công chúa đâu có hỏi ngươi là tốt hay không? Đừng quên, không có hoàng huynh ở đây thì ở đây ta là lớn nhất, ta nói cái gì tốt thì chính là cái đó tốt, hơn nữa ta còn biết võ công.” Lý Huyền Tuyết dường như đã có quyết định.
“Công chúa, nơi này không phải là đất nước chúng ta, đây là Thiên triều, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?” Tang nhi muốn thuyết phục nàng từ bỏ ý định.
“Tang nhi, sợ cái gì? Cùng lắm thì đến lúc đó ta nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của ta không phải được rồi sao? Không nói nữa, cứ quyết định như vậy. Chúng ta đi.” Lý Huyền Tuyết nói xong liền nhảy ra xe ngựa.
“Công chúa……” Tang nhi còn chưa kịp nói nên lời đã bị nàng ngắt.
“Không cần nhiều lời nữa, ngươi có đi hay không, nếu ngươi không đi, ta đi một mình.” Lý Huyền Tuyết mở giọng uy hiếp, sau đó hướng đến thị vệ nói: “ Các ngươi cứ đứng ở đây chờ hoàng huynh, ta đi ra ngoài một lát, lập tức sẽ quay lại ngay.” Nếu nàng nói vào thành thì có đánh chết bọn thị vệ cũng không cho nàng đi, cho nên nàng chỉ có thể xem bọn họ như một tiểu hài tử để đem ra đùa bỡn.
Tang nhi bất đắc dĩ lắc đầu, nàng ngoại trừ đi theo công chúa ra thì còn biện pháp nào nữa chứ? Cầu trời phù hộ, ngàn lần vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì.