Hàn Ngữ Phong không thể tin được nhìn bọn họ nói:
“Là các ngươi sao??? Tại sao lại bắt bọn trẻ?” Nàng có thể khẳng định bọn họ hoàn toàn không có ác ý, nhưng nếu có gì bất mãn với nàng cứ nói một tiếng tại sao lại phải trộm hai đứa nhỏ của nàng đi?
Phong Hồn gật đầu không hề phủ nhận còn Hỏa Vân Kiều thì cúi đầu, nàng không biết nên giải thích như thế nào?
“Ta nghĩ Phong Hồn đại loại là vì muốn trả thù nàng một chút.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nghĩ ra.
“Trả thù ta?” Hàn Ngữ Phong vẻ mặt đầy nghi hoặc, trả thù nàng cái gì?
Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều đều đỏ mặt.
“Ai là người bày ra ý tưởng ‘gạo nấu thành cơm’?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhắc nhở, khẳng định là trong lòng Phong Hồn nuốt không trôi cục tức này, hắn không có cách nào thay đổi nên mới dọa nàng một chút.
“Thì ra là vậy.” Hàn Ngữ Phong lập tức hiểu được, trong ngực đột nhiên tràn lên cơn tức, mắt đẹp trừng Hỏa Vân Kiều nói:
“Chính ta giúp ngươi vậy mà ngươi có thể bán đứng ta, cư nhiên giúp hắn, cùng hắn mang bọn nhỏ đi, ngươi không biết bọn nhỏ đối với ta rất quan trọng sao?
“Ta, ta thành thật xin lỗi.” Bị nàng bắt bẻ, Hỏa Vân Kiều một câu cũng không nói nên lời.
Hàn Ngữ Phong quay đầu thở phì phì nhìn hắn nói:
“Còn ngươi nữa, Phong Hồn ngươi đã chiếm được tiện nghi mà còn không biết ơn, không tốn một chút công sức mà được hưởng lợi to, đã thế lại còn muốn trả thù ta, ngươi có phải là nam nhân không? Lòng dạ thật hẹp hòi.”
“Ta chỉ muốn đùa một chút thôi.” Vẻ mặt Phong Hồn có chút xấu hổ, hắn quả thật không nghĩ đến cảm nhận của nàng.
“Đùa? Ngươi đùa giỡn như vậy sao? Ngươi có biết ta rất lo lắng không? Uổng công ta luôn coi ngươi là bạn bè.” Tức giận trong lòng Hàn Ngữ Phong vẫn chưa tiêu tan.
Tức giận trong long Tư Mã Tuấn Lỗi dần dần tiêu tan, cố nén cười, ai lại có thể nghĩ sát thủ cùng độc y tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ bị nàng giáo huấn mà lại ngoan ngoãn không có lời nào chống đỡ.
“Ngữ Phong, ngươi không cần như vậy, ngươi muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho chúng ta?” Hỏa Vân Kiều biết mình sai nên thầm nghĩ cách cứu vãn.
“Sau này ta muốn các ngươi nhận Kỳ nhi, Lân nhi làm đệ tử.” Tư Mã Tuấn Lỗi giành trả lời trước, võ công của Phong Hồn cùng với độc thuật của Hỏa Vân Kiều, hắn sớm đã có quyết định này.
Hàn Ngữ Phong đầu tiên là sửng sốt sau đó liền phản ứng, giang hồ hiểm ác hắn nghĩ như vậy là vì tương lai của bọn nhỏ. Nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn thật thông minh, sau này chỉ sợ rất nhiều người đến bái bọn họ làm sư phụ, bọn họ cũng không nhận.
“Được, chúng ta đồng ý.” Phong Hồn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, ai bảo hắn làm sai trước.
“Đúng rồi, khi nào thì các ngươi thành thân?” Hàn Ngữ Phong không muốn dây dưa đề tài kia, mặc dù trong lòng vẫn có chút tức giận.
“Một tháng sau, đến lúc đó các ngươi nhớ đến đó.” Hỏa Vân Kiều trên mặt ngượng ngùng, nàng không có bạn nhưng trong lòng nàng sớm đã xem Hàn Ngữ Phong là bạn.
“Xin chúc mừng, chúng ta nhất định sẽ đến.” Hàn Ngữ Phong cũng nhiệt tình, cảm thấy vui mừng thay cho nàng.
“Chúng ta đi trước, xin cáo từ.” Phong Hồn liền nắm tay Hỏa Vân Kiều bước đi.
“Chúng ta đi xem Kì nhi, Lân Nhi.” Tư Mã Tuấn Lỗi kéo tay nàng, thật tốt, lần này làm hắn sợ bóng sợ gió một hồi.
“Tư Mã Tuấn Lỗi, chàng hẳn là nên chỉnh đốn lại một chút, Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều lại có thể hiển nhiên ở trong Vương phủ đem bọn nhỏ đi mà không bị ai phát hiện, bọn họ là không có ác ý nhưng chẳng may là người khác thì phải làm sao?” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi híp mắt nhìn nàng chằm chằm:
“Nàng nghi ngờ năng lực của ta? Đừng quên Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều là ai? Cho dù là một cao thủ đứng đầu đến đây cũng không thể đối phó được bọn họ. Chỉ riêng Hỏa Vân Kiều dùng độc là hoàn toàn có thể khiến cho người ta không phát hiện được, đây chính là nguyên nhân mà ta muốn Kì nhi, Lân nhi bái họ làm sư phụ.”
Hàn Ngữ Phong chớp mắt một cái, hắn nói rất đúng, thấy hắn có chút bất mãn,nàng vội vàng giải thích:
“Ý ta là muốn tăng cường thêm vài thị vệ trong Vương phủ, tuyệt đối không phải nghi ngờ năng lực của chàng.“
“Thật không? Nàng có muốn để ta chứng minh một chút năng lực của ta hay không?” Tư Mã Tuấn Lỗi cười như không cười, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Thật mà, ta làm sao có thể hoài nghi năng lực của chàng, chúng ta nhanh đi nhìn bọn trẻ.” Hàn Ngữ Phong nói xong bỏ chạy ra ngoài, lần nào cũng dùng chiêu này dọa nàng.
“Ha ha.” Phía sau truyền đến tiếng cười to của Tư Mã Tuấn Lỗi.
Một tháng sau, khắp nơi trong quỷ môn không khí đều rất rộn rã, vui mừng, hôm nay chính là ngày đại hôn của môn chủ.
Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong vẻ mặt cười cười, nhẹ nhàng tiến vào, nhìn thấy Phong Hồn mặc hỉ phục đỏ thẫm:
“Chúc mừng, chúc mừng, chúng ta có chuẩn bị một phần quà nho nhỏ, ngươi nhất định phải nhận lấy.”
“Cám ơn.” Phong Hồn khách khí nói lời cảm tạ.
“Người đâu, mang lễ vật vào.” Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía ngoài cửa, lớn tiếng ra lệnh.
Bên ngoài nhanh chóng khiêng vào mười cái rương to, người trong quỷ môn cảm thấy sợ hãi, không biết rốt cuộc Vương gia tặng cái gì mà to như vậy? Tuy không biết là cái gì nhưng chắc chắn đồ vật trong đó nhất định rất quý giá.
“Vương gia, những đồ vật này không phải rất quý chứ?” Phong Hồn dường như có chút băn khoăn.
“Không quý, Phong Hồn đây là ta cố ý chuẩn bị cho ngươi.” Trên mặt Tư Mã Tuấn Lỗi mang theo một tia mờ ám.
“Cố ý?” Phong Hồn còn chưa kịp phản ứng lại.
“Mở rương ra.” Tư Mã Tuấn Lỗi ra lệnh. Mọi người đều tò mò, dài cổ đợi xem bảo vật trân quý trong đó là gì.
“Vâng.” Một tiếng vừa vang lên, mười cái rương đồng thời được mở ra, nhưng khung cảnh trước mắt làm cho mọi người đều há mồm trợn mắt.
Từ trong rương đi ra mười nữ tử quần áo sặc sỡ, đủ màu, dáng vẻ đều xinh đẹp như hoa, quần áo mỏng manh lả lướt phô diễn dáng người, khơi gợi hứng thú của người khác, ai nấy đều mỉm cười, mỗi bước chân hay mỗi cái phất tay đều lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, thiên kiều bá mị.
“Ồ, thật đẹp.” Mọi người cùng phát ra một tiếng kinh ngạc.
Phong Hồn lạnh lùng nhìn các nàng, không rõ đây là tình huống gì?
Chỉ thấy mười nữ tử xinh như hoa cùng nhau nhẹ nhàng bước đến trước mặt Phong Hồn thi lễ nói:
“Thiếp thân bái kiến tướng công.”
“Tướng công?” Phong Hồn sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi nói:
“Ngươi có ý gì?”