Vừa muốn đi ra ngoài cửa Trầm Mộ Thần nhất thời cảm thấy trên người như giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, tay không ngừng gãi ngứa, khó chịu ở khắp mọi nơi trên người, tại sao lại thế này? Nhất thời hắn còn không có phản ứng.
“Vân Kiều, cho hắn thuốc giải, không cần trêu hắn.” Phong Hồn liếc mắt một cái liền hiểu được.
“Không cho, ai bảo hắn chê cười ta.” Trầm Mộ Thần giống như con khỉ, khiến cho Hỏa Vân Kiều không khỏi nén cười.
Trầm Mộ Thần lúc này lúc này mới hiểu được, vừa cười khổ sở vừa cầu xin tha thứ nói:
“Môn chủ phu nhân, lần sau có gan hùm thuộc hạ cũng không dám, mau cho ta thuốc giải đi, ta chịu không nổi rồi.”
Hỏa Vân Kiều lúc này mới lấy ra một viên thuốc đưa cho hắn nói:
“Nhớ kỹ, lần sau chớ có chọc ta nếu không so với lần này còn ghê gớm hơn.”
Trầm Mộ Thần vội vàng nuốt xuống, thân thể liền lập tức hết gãi ngứa, giận giữ nói:
“Môn chủ phu nhân, sau này thuộc hạ nhất định nghe theo mệnh lệnh của ngươi.” Nói xong quay sang nhìn môn chủ, ý nói môn chủ ngươi về sau cẩn thận một chút, lấy nữ nhân như vậy chính là tìm lấy phiền toái cho mình.
“Ai là môn chủ phu nhân?” Hỏa Vân Kiều cúi đầu thẹn thùng.
“Ta ra ngoài.” Trầm Mộ Thần nói xong, liền rời khỏi giống như trốn chạy, hắn không dám trêu chọc môn chủ phu nhân tương lai này.
Không khí trong thư phòng có chút xấu hổ, hai người nhìn nhau sau đó nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, không biết nên nói cái gì?
“Thân thể của ngươi thế nào?” Phong Hồn rốt cuộc mở miệng, chính mình tối hôm qua nhất định rất thô bạo.
“Rât tốt.” Hỏa Vân Kiều cả tai đỏ bừng, thật tốt, hắn không tức giận.
“Vân Kiều, sự việc đã như vậy ta sẽ có trách nhiệm đối với ngươi, một tháng sau chúng ta thành thân.” Phong Hồn nói đến.
“Ừ.” Hỏa Vân Kiều gật đầu, sau đó ngẩng mặt lo lắng nhìn hắn nói:
“Phong ca ca, ngươi không trách ta sao?”
“Trách ngươi có còn ý nghĩa sao? Nếu đây là quyết định của ngươi, mà chuyện cũng đã xảy ra, ta cũng chỉ có thể chấp nhận.” Phong Hồn nhìn nàng chằm chằm, tuy rằng hắn không truy cứu nhưng chấp nhận chuyện này cũng có chút bị ép buộc.
Hỏa Vân Kiều không nói gì tiếp nhưng khóe miệng nhếch lên, giờ phút này tâm tình của nàng rất tốt, điều này đã chứng minh rằng Hàn Ngữ Phong nói rất đúng, Phong ca ca là người trọng tình trọng nghĩa, lại là người rất có trách nhiệm.
“Vân Kiều, tại sao ngươi đột nhiên dùng xuân dược? Ai dạy ngươi?”Phong Hồn đột nhiên nghi hoặc hỏi, cái này nhất định không phải do nàng nghĩ ra, nếu không nàng đã sớm sử dụng làm gì chờ đến bây giờ, nhất định là có người bày mưu cho nàng làm như vậy.
“Làm sao chàng biết có người dạy thiếp?” Hỏa Vân Kiều nói xong liền hối hận, như thế này không phải là nói cho hắn biết có người dạy nàng sao?
“Nói đi, là ai?” Hắn rất muốn biết là ai đã dạy nàng cách làm sai trái này.
“Cái này.” Hỏa Vân Kiều ấp a ấp úng do dự không biết có nên nói cho hắn biết hay không?
“Ai?” Giọng nói của Phong Hồn lạnh lùng, hàm chứa tức giận.
Hỏa Vân Kiều nhất thời thốt ra:
“Là Hàn Ngữ Phong.”
“Ngữ Phong?” Phong Hồn rõ ràng kinh ngạc, hắn thật sự không có cách nào tin tưởng, nàng là một nữ tử dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa như vậy sao lại dạy Vân Kiều biện pháp này.
“Là nàng, nàng nói nếu chúng ta có…Chàng nhất định sẽ chịu trách nhiệm… nhất định sẽ lấy ta.. nên ta liền…” Hỏa Vân Kiều giải thích đứt quãng, trong lòng thầm cầu nguyện, Hàn Ngữ Phong đừng trách ta bán đứng ngươi, ngươi hẳn biết đạo lý “xuất giá tòng phu”.
Phong Hồn nheo mắt lại, Hàn Ngữ Phong quả thật rất hiểu hắn, cư nhiên dạy nàng biện pháp nhất lao vĩnh dật <một lần mệt nhọc, an nhàn lâu dài> nhưng nàng có nghĩ là hắn không nguyện ý hay không?
“Phong ca ca, chàng không cần phải tức giận, muốn trách thì trách ta? Nàng là có lòng tốt.” Nhìn thấy sắc mặt không hờn giận của hắn, Hỏa Vân Kiều vội vàng nói.
Phong Hồn trong mắt hiện một tia sáng, mặc kệ nàng xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại đã nghĩ ra biện pháp này thì nên nhận một chút trừng phạt.
“Đi.” Một phen giữ chặt nàng.
“Chúng ta đi đâu?” Hỏa Vân Kiều ở phía sau hỏi.
“Vương phủ.”
“Vì sao lại đến Vương phủ?”
“Bắt đứa nhỏ.”
“Cái gì? Bắt đứa nhỏ?” Hỏa Vân Kiều cực kỳ sợ hãi.
“Đương nhiên, ta muốn làm cho nàng hoảng hốt, dạy nàng một bài học.” Phong Hồn cũng không có cảm giác có cái gì không ổn? Bởi vì chính nàng làm cho hắn không thể bỏ Hỏa Vân Kiều.
“Nhưng Phong ca ca làm như vậy có ổn không?” Trong lòng Hỏa Vân Kiều có chút bất an, tóm lại Hàn Ngữ Phong giúp nàng, nàng làm như vậy có phải lấy oán trả ơn hay không.
“Không có gì là không ổn. Lúc nàng nghĩ ra biện pháp này, nàng có từng nghĩ đến làm như vậy có được hay không không?”
Trong vương phủ.
“Vương gia, Vương phi không hay rồi.” Mấy vú em quá sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ đâu?” Hàn Ngữ Phong hoảng hốt, không phải là Kì Nhi, Lân Nhi xảy ra chuyện gì chứ?
“Nói, xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ thay đổi.
“Tiểu Vương gia không thấy.” Vú em run rẩy nói.
Vừa nghe đến không thấy đứa nhỏ, Hàn Ngữ Phong chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, thân thể bủn rủn lập tức hôn mê bất tỉnh, Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng đỡ lấy nàng hướng về phía vú em hét lớn:
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Dạ bẩm…Dạ bẩm Vương gia nô tỳ cũng không biết tại sao lại thế này? Chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng đến lúc mở mắt ra trong lồng ngực đã không thấy tăm hơi tiểu vương gia đâu.” Giọng nói vú em run rẩy, không thấy hai đứa nhỏ Vương gia có thể giết các nàng hay không.
Sắc mặt âm trầm Tư Mã Tuấn Lỗi làm cho người ta sợ hãi, đem Hàn Ngữ Phong đặt lên giường, ra lệnh nói:
“Chăm sóc Vương phi thật tốt.” Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đi đến phòng của bọn nhỏ hắn phát hiện thấy nơi này hoàn toàn không có dấu vết làm loạn, mà đứa nhỏ ngang nhiên lại mất tích giữa ban ngày, thị vệ trong vương phủ cũng không phát hiện một chút động tĩnh nào, điều này chứng tỏ người này có võ công rất cao, nhưng hắn mang đứa nhỏ đi vì cái gì?
Bắt cóc tống tiền sao? Nếu nói đến thân thủ của hắn thì lấy cái gì cũng đều đáng giá hơn hai đứa nhỏ, là trả thù sao? Tại sao lại không làm bị thương một người nào hoặc là trực tiếp giết đứa nhỏ? Có rất nhiều điểm đáng ngờ