Phong Hồn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Ngọc Oánh đứng ở phía sau hắn nhẹ nhàng đem áo khoác cởi ra. Trên mặt lạnh lùng đột nhiên biến thành hận ý, chủy thủ giấu ở bên trong tay áo liền hung hăng hướng về phía sau lưng hắn…
“Bính.” Phong Hồn xoay người một cái liền đá bay chủy thủ trong tay nàng, một chưởng đánh thẳng vào ngực của nàng.
Ngọc Oánh nhanh chóng lui về phía sau tựa vào cửa, từ yết hầu phun ra một ngum máu tươi đỏ thẫm y phục, trên khóe miệng lưu lại vết máu đỏ tươi, hung hăng trừng mắt liếc hắn nói:
“Ngươi rõ ràng có chuẩn bị, ngươi như thế nào lại biết?”
Phong Hồn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói:
“Ngươi có rất nhiều sơ hở, ngươi trăm phương nghìn kế nhằm tiếp cận ta, muốn gả cho ta, như thế không phải thật làm cho người ta hoài nghi sao?”
“Phong Hồn ngươi quả nhiên không đơn giản, ngươi đều đã biết, nói đi, tại sao lại đồng ý lấy ta?” Chuyện này thật làm cho nàng nghi ngờ, nếu hắn đã nghi ngờ nàng tại sao không trực tiếp giết nàng?
“Ta là sát thủ nhưng không phải gặp ai liền giết, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, cho ngươi rời đi nhưng ngươi đều cự tuyệt. Nếu đã như vậy ta sao lại không thành toàn ngươi, nhìn xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Trong mắt Phong Hồn hiện lên một tia ngoan độc, hiện tại hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Ta muốn làm gì? Ta muốn giết ngươi, Dương Tranh buông tha ngươi nhưng ta sẽ không bỏ qua ngươi, ta vì ca ca mà báo thù.” Vẻ mặt Ngọc Oánh tràn đầy hận ý nhìn hắn.
Phong Hồn bây giờ mới biết thì ra nàng là muội muội của Hoa Tâm Đại Thiểu, đôi mắt lạnh lùng nói: “Ngươi cũng là một cô nương, ngươi hẳn phải biết những cô nương bị ca ca ngươi vũ nhục thống khổ thế nào.”
“Ta không việc gì phải biết nhiều như vậy? Ta chỉ cần biết ngươi giết ca ca ta, ta sẽ báo thù.” Trên mặt Ngọc Oánh không có một tia hối lỗi, đối với nàng mà nói những người đó sống chết không liên quan đến chuyện của nàng.
“Quả nhiên là huynh muội, nếu ngươi có ý ăn năn có lẽ ta còn có thể thả ngươi, nhưng hiện tại chính ngươi đã chọn con đường này, là ta động thủ hay là ngươi tự mình động thủ.” Ánh mắt Phong Hồn lạnh như băng.
“Phong Hồn ngươi giết người nhiều như vậy, đáng chết hay không đáng chết ngươi đều giết, vậy ngươi có từng ăn năn? Lúc ta quyết định báo thù ta đã không nghĩ đến mình sẽ toàn mạng trở về, không phải ngươi chết thì chính là ta chết, nếu giết không được ngươi, như vậy thì ta chỉ còn có con đường chết.” Trong mắt Ngọc Oánh không có một chút sợ hãi cúi xuống cầm lấy chủy thủ rơi trên mặt đất hung hăng đâm vào ngực mình.
Phong Hồn lạnh lùng nhìn nàng cũng không có ra tay ngăn cản, hắn đã cho nàng rất nhiều con đường sống nhưng nàng đã muốn chọn con đường chết.
Hỏa Vân Kiều, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong vội vàng chạy tới cửa, đúng lúc thấy trên ngực Ngọc Oánh cắm chủy thủ chậm rãi ngã xuống. Xem ra bọn họ đoán không sai, nàng quả nhiên có vấn đề nhưng Phong Hồn cũng không phải hạng người thiếu cảnh giác.
“Phong ca ca, chàng có xảy ra chuyện gì không?” Hỏa Vân Kiều từng bước khẩn trương chạy qua hỏi.
“Không có chuyện gì.” Phong Hồn lắc đầu nhìn cửa nói:
“Vương gia, Ngữ Phong, đã tiếp đón chậm trễ rồi.” Bọn họ gật đầu.
“Môn chủ đã xảy ra chuyện gì?” Trầm Mộ Thần cùng người của Quỷ môn chạy tới đúng lúc thấy Ngọc Oánh nằm trên mặt đất, sắc mặt kinh sợ hãi hùng. Tại sao lại có thể như vậy?
“Không có việc gì, Ngọc Oánh là muội muội của Hoa Tâm Đại Thiểu dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận muốn ám sát ta, nàng đã tự sát hãy mang ra ngoài tùy tiện an táng.” Phong Hồn giải thích đơn giản, sau đó lạnh lùng ra lệnh.
Trầm Mộ Thần cùng mọi người trong Quỷ môn khiếp sợ, nàng chính là một thích khách đáng thương, một mỹ nhân như hoa như ngọc.
“Mộ Thần, ngươi đưa khách ra phòng khách trước, ta đi thay quần áo xong lập tức sẽ quay trở lại.” Phong Hồn phân phó nói.
“Vâng, thưa môn chủ.” Trầm Mộ Thần làm động tác mời nói: “Vương gia, Vương phi mời.”
Tại tiền sảnh của Quỷ môn. Bọn họ vừa mới ngồi xuống.
Phong Hồn lại mặc bộ quần áo màu xanh thường ngày đi ra, nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi và Hàn Ngữ Phong nói: “Vương gia các ngươi sao lại đến đây?”
“Ha hả.” Hàn Ngữ Phong cười khẽ một tiếng nói: “Chuyện này phải hỏi Hỏa cô nương, nàng lo lắng cho ngươi, ta cùng Vương gia cũng không có việc gì nên tới xem thử.”
Hỏa Vân Kiều trên mặt đỏ ửng vội vàng chuyển đề tài nói: “Phong ca ca, chàng không phải là đã sớm biết nàng lòng lang dạ sói chứ?”
“Ngay từ đầu ở thanh lâu đã bắt đầu hoài nghi.” Phong Hồn gật đầu.
“Vậy tại sao chàng lại không nói cho ta biết?” Hỏa Vân Kiều có chút tức giận, thật tức mà, tự nhiên làm cho nàng đau khổ lâu như vậy.
“Ta muốn xem thử nàng rốt cuộc muốn làm gì? Nếu nói cho ngươi, liệu ngươi có nén giận được không?” Phong Hồn nhìn nàng liếc mắt một cái, chỉ sợ nàng sớm đã giết Ngọc Oánh.
“Ta…” Hỏa Vân Kiều bị hắn nói, thốt không ra lời.
“Hỏa cô nương nếu không phải ngươi chỉ lo ghen tị, với trí thông minh của ngươi như thế nào lại không nhìn ra nàng khác thường.” Tư Mã Tuấn Lỗi ở một bên đùa giỡn nói.
“Ai ghen tị?” Hỏa Vân Kiều sắc mặt càng thêm đỏ, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi xem này, tay ngọc ngà bị thương thành cái dạng này, ta nhìn thấy cũng đau lòng.” Hàn Ngữ Phong cố ý cầm lấy ngón tay bị thương của nàng.
“Ngươi bị làm sao vậy, Vân Kiều?” Phong Hồn nghiêng đầu nhìn nàng hỏi.
“Không có việc gì, ta không cẩn thận đụng phải.” Hỏa Vân Kiều nhanh chóng dấu đi, tuy rằng khẩu khí của hắn không rõ ràng là quan tâm nhưng chỉ như vậy cũng khiến nàng rất vui vẻ.
Nhìn thấy Phong Hồn vẫn lạnh lùng, Hàn Ngữ Phong trong lòng thở dài quyết định giúp nàng một lần, suy nghĩ một chút làm như tùy ý hỏi: “Phong Hồn, Hỏa cô nương các ngươi khi nào thì chuẩn bị thành thân?”
Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức hiểu được ý của nàng, ở một bên đệm thêm vào: “Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ đến uống rượu mừng.”
Hỏa Vân Kiều thẹn thùng cúi mặt, trong mắt tràn ngập vui mừng, cũng biết đây là nàng cố ý giúp nhưng không biết Phong ca ca sẽ trả lời thế nào? Tim đập thật là nhanh.
“Ta không có tính đến chuyện thành thân.” Phong Hồn lạnh lùng nói, một câu chấn động khiến mọi người đều ngẩn ngơ.
Hỏa Vân Kiều đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ngân ngấn nước, hắn cự tuyệt như vậy, rõ ràng là không để ý đến cảm nhận của nàng, bị mất thể diện nàng không chịu được, từng bước bỏ chạy ra ngoài.