Đứng ở trước cửa phòng Phong Hồn, Trầm Mộ Thần gõ cửa nói: “Môn chủ, Ngọc Oánh cô nương cầu kiến.”
Nàng ư? Đôi mắt tím của Phong Hồn hiện lên một tia phức tạp sau đó nói: “Vào đi.”
Cửa nhẹ nhàng được mở ra, Trầm Mộ Thần và Ngọc Oánh liền đi vào, thấy Phong Hồn ngồi ở kia mắt nhìn nàng chằm chằm, tâm cả kinh lập tức khôi phục lại bình thường nhanh chóng thi lễ nói: “Ngọc Oánh cám ơn công tử cứu giúp, đại ân đại đức của công tử Ngọc Oánh xin ghi tạc trong lòng.”
“Thương thế của ngươi đã khỏi rồi ta sẽ phái người đưa ngươi rời đi.”Phong Hồn đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói vẫn lạnh như băng.
“Vâng.” Ngọc Oánh nhẹ nhàng trả lời rồi đột nhiên quỳ xuống, trên mặt chứa đầy nước mắt điềm đạm đáng yêu nói: “Ngọc Oánh cầu xin công tử, xin đừng đưa Ngọc Oánh đi, Ngọc Oánh nguyện ý trở thành nô tì hầu hạ công tử, chỉ cần cho Ngọc Oánh một nơi cư trú, an tĩnh để sống.”
“Trừ quỷ môn của ta ra chẳng lẽ không có nơi nào an tĩnh sao? Ta sẽ cho người đưa ngươi đến nơi an toàn.” Phong Hồn nói lý, dường như đã có thâm ý khác, nhưng cũng không nghĩ sẽ giữ nàng ở lại.
“Có lẽ có, nhưng đối với Ngọc Oánh là không có, Ngọc Oánh không biết có cảm tạ cha mẹ đã ban cho Ngọc Oánh một tướng mạo xinh đẹp hay không? Nhưng chỉ vì tướng mạo xinh đẹp này mà cha mẹ muốn gả ta cho huyện quan để làm tiểu thiếp thứ mười, Ngọc Oánh xa xứ đi vào kinh thành không ngờ lại bị bán vào thanh lâu, đối với Ngọc Oánh trên đời không có chỗ nào nương thân nên xin công tử cho ta ở lại.” Đáy mắt Ngọc Oánh hiện lên vô hạn bi thương làm cho người thấy không đành lòng.
Trên mặt Phong Hồn lạnh như băng không có một tia rung động, dường như nhất định phải đưa nàng đi.
Trầm Mộ Thần nhìn thấy nàng khóc thê thảm, thì trong lòng không đành, lớn lên xinh đẹp cũng là tai họa, chần chờ một chút mới mở miệng nói: “Môn chủ hay là cho nàng ở lại đi.”
Phong Hồn nhìn lướt qua Trầm Mộ Thần mới nói: “Vậy ngươi đi an bài cho nàng.”
“Cám ơn công tử, cám ơn công tử, cám ơn Trầm đại ca.” Ngọc Oánh kích động vội vàng dập đầu, sau đó đứng dậy.
Hỏa Vân Kiều bưng điểm tâm trong tay, vừa lúc đi tới nghe được Phong Hồn nói giữ lại nàng, điểm tâm trong tay liền rơi trên mặt đất…
“Ba.” Âm thanh do chén đĩa vỡ phát ra làm cho mọi người trong phòng không khỏi nhìn về phía cửa.
Sắc mặt Hỏa Vân Kiều khó coi nhẹ nhàng tiến vào, mắt đẹp hung hăng nhìn chằm chằm Phong Hồn nói: “Phong ca ca, chàng đã nói cho nàng ta đi rồi, tại sao bây giờ lại cho nàng ta ở lại?” Trong lòng nàng luôn có một cảm giác bất an, nó gần giống như là đe dọa.
“Tiểu thư, ngươi nghe ta giải thích.” Nghe nàng nói như vậy, Ngọc Oánh dột nhiên ủy khuất sợ hãi nhìn nàng.
“Ngươi câm miệng, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, nếu cho ngươi đường sống ngươi không cần, ta đây hôm nay sẽ không buông tha ngươi.” Ánh mắt lạnh lùng,Hỏa Vân Kiều xuất chưởng về hướng ngực của nàng.
Trầm Mộ Thần tức thì kéo Ngọc Oánh qua một bên, ra tay ngăn cản chưởng lực của nàng nói: “Hỏa cô nương ngươi bình tĩnh một chút, không phải môn chủ muốn nàng ở lại, mà là ta muốn giữ nàng ở lại.”
“Tại sao ngươi lại muốn giữ nàng ở lại?” Hỏa Vân Kiều thu hồi chưởng lực, dò xét hắn, nàng hiển nhiên không tin, khi nào thì bọn họ lại quan tâm nhau như vậy?
“Hỏa cô nương chúng ta ra bên ngoài nói.” Trầm Mộ Thần đi ra ngoài trước.
Hỏa Vân Kiều nghi hoặc một chút rồi cũng đi ra ngoài đứng ở trong viện nói: “Hiện tại ngươi có thể nói.”
“Hỏa cô nương ngươi cũng biết môn chủ đối với nàng không có chút gì quan tâm, nói thật cho ngươi biết, lần đầu nhiên ta nhìn thấy nàng liền thích nàng, cho nên ta mới xin môn chủ cho nàng ở lại.” Trầm Mộ Thần giải thích.
“Ngươi thích nàng?” Ánh mắt Hỏa Vân Kiểu mang theo nghi vấn.
“Phải, ta thích nàng, vừa nhìn thấy một cái đã thích nàng.” Trầm Mộ Thần thật sự gật đầu, tuy rằng hắn nói như vậy chỉ là vì muốn nàng ở lại, nhưng mà nếu nàng nguyện ý gả cho hắn thì cũng không sai.
Hỏa Vân Kiều nhìn chằm chằm hắn, muốn nhìn ra một chút sơ hở, ánh mắt của hắn thật kiên định làm cho nàng đã muốn tin bảy phần, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi đã thích nàng thì ta cũng không có ý kiến gì.” Nàng nói lời này cũng tức là nàng đã đồng ý, dù sao mỗi ngày nàng đều ở bên cạnh Phong ca ca, xem ra Ngọc Oánh có muốn làm ra chuyện gì cũng không được.
“Cám ơn, nhưng ta mong Hỏa cô nương đừng nói với người khác việc ta thích nàng, dù sao như vậy cũng rất đường đột.” Trầm Mộ Thần nói.
“Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần nàng không quấn quýt lấy Phong ca ca của ta, ta cũng sẽ không giận dữ đối với nàng.” Hỏa Vân Kiều gật đầu, nàng không có thời gian rảnh rỗi để đi kiếm chuyện gây sự.
“Chúng ta đi vào thôi.” Trầm Mộ Thần nở nụ cười nhẹ, nói thật nàng vẫn thực đơn thuần, tùy ý nói hai câu dối trá, nàng liền tin ngay lập tức.
Phong Hồn cùng Ngọc Oánh nghi hoặc khi nhìn thấy Hỏa Vân Kiều từ cửa đi vào, sắc mặt của nàng đã dịu đi rất nhiều, không giống như vừa rồi làm cho người ta trông thấy mà sợ hãi, bọn họ nghi hoặc không biết Trầm Mộ Thần đã nói với nàng những gì mà thái độ của nàng lại chuyển biến nhanh như vậy?
“Môn chủ ta lui xuống trước.” Trầm Mộ Thần nói xong, sau đó nháy mắt với Ngọc Oánh.
Ngọc Oánh lập tức hiểu được cũng vội vàng nói: “Công tử, tiểu thư Ngọc Oánh lui xuống trước.” Sau đó cùng hắn lui ra ngoài.
Tuy rằng Trầm Mộ Thần nói hắn thích Ngọc Oánh mới xin môn chủ cho nàng ở lại, nhưng là Hỏa Vân Kiều trong lòng vẫn có chút không thoải mái, vẻ mặt không vui ngồi ở một bên trừng mắt nhìn hắn.
“Mộ Thần đã nói gì với ngươi?” Phong Hồn thật sự tò mò, cái gì đã khiến cho nàng đột nhiên thay đổi thái độ, đồng ý cho Ngọc Oánh ở lại.
“Chàng nói thử xem?” Nàng lạnh lùng hỏi ngược lại, tức giận trong lòng còn chưa tan.
Phong Hồn bất đắc dĩ lắc đầu, nàng luôn như vậy, luôn muốn dùng sức mạnh của mình để bịt miệng người khác, bộ dáng như không muốn buông tha cho người ta.
Thấy hắn không nói lời nào, Hỏa Vân Kiều tức giận trong ngực nhưng cũng muốn thử hắn một chút nói: “Hắn nói chàng thích Ngọc Oánh, nếu ta đuổi nàng đi chàng nhất định hận ta, hắn phân tích cho ta như vậy rồi sau đó bỏ đi.” Nàng nói xong không chớp mắt, trông chờ phản ứng của hắn.
“Đây là ngươi nói, ta tin chắc điều hắn nói chính là hắn thích nàng.”Phong Hồn liếc mắt một cái liền vạch trần lời nói dối của nàng, chính mình hiểu rõ Trầm Mộ Thần hơn nàng.
“Chàng…” Hỏa Vân Kiều có chút chán nản, hắn luôn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng của nàng, nhưng mà nàng vẫn phải đoán tâm tư hắn.