‘Đừng mà, dừng mà…’ Nữ tử cầu xin một tiếng, âm thanh càng ngày càng thấp, tuyệt vọng nhắm mắt lại, lệ theo khóe mắt chảy xuống, đột nhiên cảm giác được sức nặng trên người dường như đã không còn, sau đó rất nhanh đã nghe một tiếng khóc thất thanh.
‘Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng.’
Nhanh chóng mở mắt ra liền nhìn thấy hai nam nhân bị thương đang nằm trên mặt đất, sắc mặt nhăn nhó thống khổ, cầu xin hai người, một nam một nữ xinh đẹp vô cùng đang đứng trước mặt.
‘Cút, sau này còn để ta trông thấy các ngươi thì ta nhất định không nương tay.’ Đôi mắt Phong Hồn bắn ra tia nhìn lạnh lẽo về phía bọn họ.
‘Dạ, dạ. Đa tạ đại hiệp.’ Hai nam nhân cuống quít, sợ hãi bỏ chạy, bọn họ đổi ý, hiện tại bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
Nữ tử đang ngồi trên mặt đất vội vàng đứng dậy, quỳ gối nói: ‘ Cám ơn công tử đã cứu mạng.’
Phong Hồn thấy nàng y phục không thể che được thân thể thì mất tự nhiên, quay mặt qua chỗ khác, xoay người rời đi.
‘Đứng lên đi, bọn ta chỉ tiện đường đi ngang qua đây thôi.’ Hỏa Vân Kiều nhìn nàng, bọn họ không cần nàng cám ơn.
Nữ tử đứng lên nhìn thấy thân thể chính mình bị lộ hết ra ngoài thì sắc mặt đỏ lên không biết nên làm cái gì bây giờ? Nàng ngước mắt lên cầu cứu, thấy khóe mắt nàng rưng rưng nước mắt, bộ dáng thật động lòng người.
‘Ngươi chờ ta một lát, ta đi lấy quần áo cho ngươi.’ Hỏa Vân Kiều nói xong liền phi thân ra quan đạo lấy quần áo của chính mình đưa tới trong tay nàng.
‘Cám ơn tiểu thư cám ơn tiểu thư.’ Nữ tử cảm động đến rơi nước mắt, tiếp nhận lấy quần áo, vội vàng mặc vào.
Hỏa Vân Kiều đi đến bên cạnh Phong Hồn nói: ‘Phong ca ca, chúng ta đi thôi.’
‘Ừ.’ Phong Hồn gật đầu, xoay người lại cùng nàng rời đi.
Nữ tử ở phía sau vội vàng gọi bọn họ lại, lập tức chạy tới quỳ xuống nói: ‘Tiểu nữ tử vốn muốn đến kinh thành để nương nhờ họ hàng, hiện tại đã không còn tiền bạc, xin Công tử, tiểu thư rũ lòng từ bi mà mang tiểu nữ đi cùng một đoạn, tiểu nữ vô cùng cảm kích.’
‘Cái này cho ngươi, cũng đủ đến kinh thành đấy.’ Hỏa Vân Kiều tiện tay ném hai nén bạc cho nàng.
‘Cám ơn tiểu thư, nhưng tiểu thư có thể mang tiểu nữ tử đi một đoạn đường hay không, ta sợ hai tên cường đạo kia có thể trở lại, van xin hai vị đã giúp người thì giúp cho trót.’ Nhớ đến tình cảnh vừa rồi, thân thể nữ tử không nhịn được mà run rẩy, trong mắt ngập tràn sợ hãi làm cho ngươi ta nhìn thấy mà không đành lòng.
‘Đi thôi.’ Hỏa Vân Kiều nhìn nàng liếc mắt một cái, hoàn cảnh đáng thương của nàng đã đả động được chính mình.
Trên quan đạo, Phong Hồn cưỡi ngựa dẫn đầu, Hỏa Vân Kiều xoay người một cái cũng bay lên lưng ngựa, nhìn nàng nói: ‘Đi lên.’
Nữ tử nhìn thấy con ngựa trắng so ra con cao hơn nàng, nàng bị dọa đến nỗi lùi lại phía sau vài bước: ‘Tiểu thư, ta không biết cưỡi ngựa.’
‘Không biết?’ Hỏa Vân Kiều có chút hối hận vì đã cứu nàng, thật sự phiền phức mà, sắc mặt không có biểu hiện gì, cưỡi ngựa tiến về phía trước sau đó kéo nàng lên ngồi trên lưng ngựa.
Nữ tử ngồi ở phía sau nhắm mắt lại, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng không dám có một chút lơi lỏng.
Ngựa dừng trước cửa của một khách điếm, Hỏa Vân Kiều buông nàng ra nói: ‘Bây giờ ngươi có thể thuê một cỗ xe ngựa rồi tự mình lên đường.’ Tóm lại mang theo nàng chỉ thấy phiền phức.
‘Cám ơn tiểu thư, cám ơn công tử, tiểu nữ tử Ngọc Oánh xin ghi khắc ơn cứu mạng này của hai vị.’ Nữ tử không tiếp tục dây dưa nữa, hơi hơi hạ thấp người nói, sau đó rời đi.
Từ đầu tới cuối Phong Hồn đều không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau bọn họ lại lên đường.
Cưỡi ngưa được khoảng một canh giờ liền thấy nữ tử tên gọi Ngọc Óanh đang một mình đứng trên đường lớn vẫy tay ngoắc bọn họ.
Ngựa dừng lại một chút, Ngọc Óanh không đợi bọn họ hỏi mà thê thê thảm thảm mở miệng nói: ‘Tiểu thư, công tử, ngày hôm qua Ngọc Oánh dùng tiền của tiểu thư cho ta thuê một cỗ xe ngựa, không ngờ người đánh xe đi được nửa đường bỗng nhiên bỏ ta lại rồi tự mình rời đi.’
Trong mắt Hỏa Vân Kiều có chút không kiên nhẫn, tại sao mọi chuyện không hay đều xảy đến với nàng ta vậy? Đôi mắt Phong Hồn nhìn chằm chằm Ngọc Oánh.
‘Xin tiều thư, công tử hãy mang Ngọc Oánh cùng đi.’ Nàng nói xong lại quỳ xuống.
Hỏa Vân Kiều nhìn Phong Hồn liếc mắt một cái hỏi: ‘Phong ca ca, có muốn mang nàng đi cùng hay không?’
Phong Hồn gật gật đầu, đi đến kinh thành chỉ còn mất khoảng thời gian mười ngày nữa thôi.
Thấy hắn gật đầu đột nhiên trong lòng Hỏa Vân Kiều có chút không thoải mái nhưng vẫn không nói gì, nghiêm mặt lãnh lùng, tay lôi nàng kéo lên ngựa.
Trên đường đi mọi người cùng nhau dừng ở một quán nước ven đường để dùng bữa và cũng để cho ngựa nghỉ ngơi, ăn cỏ.
‘Tiểu thư, mời uống nước.’ Ngọc Oánh mang bình hồ lô đựng nước đưa cho nàng, Hỏa Vân Kiều nhận lấy, không nói một lời, nàng ta cũng thật thức thời.
‘Công tử, mời uống nước.’ Ngọc Oánh lại chạy đến bên cạnh Phong Hồn, hắn cũng cầm lấy uống rồi nói: ‘Cám ơn.’
‘Là Ngọc Oánh phải cám ơn công tử và tiểu thư đã cứu mạng.’ Trên mặt Ngọc Oánh mang theo cảm kích, nói xong liền xoay người rời đi, ai ngờ bị trượt chân làm cho thân người bị mất thăng bằng.
Nhịn không được liền kêu lên một tiếng sợ hãi, tin chắc bản thân sẽ té lăn trên mặt đất.
Phong Hồn vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng, nàng lập tức bị hắn ôm vào trong ngực, nhìn thấy hắn ôm lấy nàng, nàng sửng sờ đứng im không nhúc nhích.
Hỏa Vân Kiều nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì sắc mặt trở nên rất khó coi, đi đến lôi nàng ra, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, giọng nói lạnh như băng: ‘Còn không đứng lên.’ Nàng ta còn muốn ôm tới khi nào.
Ngọc Oánh lập tức phản ứng lại, sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu im lặng, ngồi ở một bên dùng bữa.
Ánh mắt Phong Hồn vẫn như trước, không hề có lấy một tia biểu tình, Hỏa Vân Kiều một phen giữ chặt cánh tay hắn, hạ thấp giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: ‘Phong ca ca, sau này chàng không được chạm vào nữ nhân khác.’
‘Vân Kiều, không cần làm ầm ĩ, ta chỉ là giúp đỡ nàng một chút.’ Hắn nhìn nàng một cái rồi nói.
‘Như vậy cũng không cho.’ Hỏa Vân Kiều có chút bá đạo lên tiếng tuyên bố, nàng không thích Phong ca ca chạm vào nữ nhân khác.
‘Được rồi, chúng ta phải lên đường.’ Phong Hồn không muốn cùng nàng tranh cãi nên đứng dậy đi dẫn ngựa.
=== ====