Edit: Quinn
Ngoại truyện Phong Hồn – Đêm khuya rời đi
Quỷ môn
Phong Hồn nghi ngờ khó hiểu khi nhìn thấy thái độ khác thường của Hỏa Vân Kiều.
‘Phong ca ca, chàng có muốn uống trà hay không, để ta lấy cho chàng?’ Giọng nói mềm mại của Hỏa Vân Kiều vang lên, tiện tay đưa cho hắn một ly trà.
‘Vân Kiều, ngươi bị bệnh sao?’ Phong Hồn không nhận chén trà, nhíu mày hỏi, thái độ như vậy của nàng làm cho cả người hắn không thoải mái.
‘Không có, Phong ca ca có phải trước kia ta rất ngang ngược, kiêu ngạo vô lễ hay không? Ta không có để ý đến cảm nhận của chàng cho nên ta muốn thay đổi một chút, chàng không thích sao?’ Hỏa Vân Kiều vẫn dịu dàng nói.
‘Không phải không thích mà phong cách này không thích hợp với ngươi, bản chất của ngươi không phải như thế càng cố làm ra vẻ như vậy càng làm cho người ta có cảm giác thật lạ.’ Phong Hồn nói thẳng không chút giấu diếm.
Nghe hắn nói như vậy Hỏa Vân Kiều suýt chút nữa rống to lên, nàng che dấu bản chất như vậy cũng khổ sở lắm chứ chẳng phải thoải mái gì, nếu không phải Hàn Ngữ Phong nói nam nhân đều thích nữ tử dịu dàng thì nàng cũng không cần phải ủy khuất chính mình như vậy, dịu dàng cũng đâu có tốt như vậy, cưỡng chế cơn tức nàng phải nhẫn nhịn mỉm cười dịu dàng: ‘Phong ca ca, từ nay về sau chàng cứ tập quen dần là được rồi.’
‘Vân Kiều, ngươi không cần làm như vậy, có một số việc không phải ngươi muốn thay đổi thì sẽ thay đổi, ngươi cũng không cần miễn cưỡng bản thân để mang đến niềm vui cho ta.’ Lời nói của Phong Hồn có chút tàn nhẫn và tuyệt tình, hắn không nghĩ đến chuyện này, hắn cũng không nghĩ sẽ cho nàng hi vọng rồi sau đó làm cho nàng tuyệt vọng, nếu làm như vậy đối với nàng thật là tàn nhẫn.
‘Ta sẽ không buông tay, sẽ có một ngày nào đó chàng sẽ chấp nhận tình cảm của ta.’ Ánh mắt Hỏa Vân Kiều u oán nhìn chằm chằm hắn, hắn luôn luôn như vậy, cự tuyệt nàng không chút lưu tình, một tia hi vọng cũng không cho nàng nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc.
‘Tùy ngươi.’ Phong Hồn lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó xoay người rời đi, hắn thật sự không muốn thương tổn nàng nhưng hắn cũng không có cách nào chấp nhận nàng.
Hỏa Vân Kiều nhìn theo bóng dáng rời đi kiên quyết của hắn, hung hăng lau đi lệ trên khóe mắt nói: ‘Ta vẫn sẽ xuất hiện trước mặt chàng, ta cũng không tin ta không thể làm cho chàng cảm động, một ngày nào đó chàng nhất định chấp nhận tình cảm của ta.’
Nàng nghiêm túc, nói được làm được, dường như mỗi ngày dù mưa hay nắng nàng đều xuất hiện trong Quỷ môn.
Đoạn thứ nhất.
‘Phong ca ca, đây chính là do tự tay ta làm, chàng nếm thử một chút xem có ngon không?’ Toàn thân Hỏa Vân Kiều đều lấm lem khói bụi nhưng vẻ mặt lại hưng phấn bưng điểm tâm trên tay đi vào trong thư phòng.
‘Không đói bụng.’ Phong Hồn chưa ngẩng đầu lên đã cự tuyệt.
Trên mặt Hỏa Vân Kiều hiện lên một chút đau buồn nhưng nàng lập tức che dấu nó đi, nàng nhất định phải kiên trì, cầm lấy một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng hắn ‘Phong ca ca, ta học lâu lắm mới làm được, chàng nếm thử một chút xem.’
‘Ta nói…không ăn.’ Phong Hồn nhanh chóng gạt miếng điểm tâm trong tay nàng, lòng của hắn cần phải cứng rắn, hắn hy vọng nàng biết khó mà rút lui, không cần ôm ảo tưởng đối với hắn, thấy nàng quan tâm, yêu thương hắn lâu như vậy, không phải hắn không cảm động mà hắn thật sự không có cách nào khác.
Nhìn thấy điểm tâm vỡ vụn rơi trên mặt đất, đôi bàn tay trắng như phấn của Hỏa Vân Kiều nắm chặt lại, khóe mắt rưng rưng nước mắt, điểm tâm này là nàng đã vất vả mấy canh giờ mới làm được mà hắn không thèm liếc mắt một cái đã hất đổ. Lòng của nàng đau quá, vụn vỡ giống như miếng điểm tâm này. Hắn không chỉ đánh vỡ miếng điểm tâm mà hắn còn làm tan vỡ trái tim nàng. Được, nếu hắn đã không thương nàng thì quên đi, Hỏa Vân Kiều cô gắng kìm xuống nước mắt đang dâng lên, ngước mắt lên nhìn hắn muốn phát hỏa thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm nàng, trong tử đôi mắt mang theo tia nhìn xin lỗi, tuy rằng đảo qua rất nhanh rồi biến mất nhưng nàng vẫn nhìn thấy.
‘Ta nói lần cuối cùng, ta không ăn, mang ra ngoài đi.’ Đè nén lời xin lỗi trong lòng, khuôn mặt hắn cực kỳ lãnh nghiêm (lạnh nhạt + nghiêm túc) giọng nói vẫn lạnh như băng.
Trong đầu Hỏa Vân Kiều nghĩ tới tia nhìn hối lỗi trong đôi mắt của hắn, chẳng lẽ hắn cố ý làm cho nàng thấy khó mà chủ động rút lui sao? Nghĩ vậy nên tâm tình của nàng nhanh chóng tốt lên, hắn như vậy càng làm cho nàng muốn tiến lên phía trước, cầm lấy một miếng điểm tâm khác nói: ‘Phong ca ca, ngươi nếm thử một chút đi.’
Phong Hồn thật sự có chút bất đắc dĩ, tuy rằng hắn rất muốn hất miếng điểm tâm trong tay nàng một lần nữa, nhưng hắn vẫn không đành lòng, miễn cưỡng tiếp nhận miếng điểm tâm nuốt nhanh xuống, hoàn toàn không cảm nhận được chút xíu mùi vị gì cả.
Khóe miệng Hỏa Vân Kiều gợi lên một nụ cười tươi, biết hắn đối với nàng không phải thờ ơ vậy là đủ rồi, nàng cứ từ từ tác động tới hắn, nàng không vội, nàng còn rất nhiều thời gian.
‘Phong ca ca, ta đi về trước. Ngày mai ta lại đến thăm chàng.’ Tâm tình nàng vui vẻ nên bước chân cũng rất nhẹ nhàng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đoạn thứ hai
‘Phong ca ca, chàng xem quần áo này đẹp không? Là ta cố ý mua cho chàng.’( ta còn tưởng nàng ta tự khâu J) Hỏa Vân Kiều vui vẻ, cầm bộ nam sam (y phục của nam giới) màu lam đi đến trước mặt hắn.
‘Ta chỉ mặc màu xanh (xanh đen) và màu đen, ngoài ra không mặc quần áo màu khác.’ Phong Hồn nhìn thoáng qua quần áo, thân phận của hắn là gì chứ? Hắn là sát thủ chỉ có thể mặc quần áo màu xanh và màu đen, không thể mặc những quần áo màu sắc sáng chói thế này được.
‘Phong ca ca, chàng cứ thử xem, không biết chừng chàng mặc màu lam lại càng đẹp hơn, đến đây mặc thử xem sao?’ Hỏa Vân Kiều cầm quần áo bước qua, bây giờ nàng đang muốn thay đổi chính mình, nàng cũng muốn thay đổi hắn.
‘Ta nói ta không mặc.’ Phong Hồn có chút không kiên nhẫn, nàng luôn là như vậy, nàng không thấy phiền sao?
‘Phong ca ca, chàng không mặc ta sẽ không đi, vẫn cứ bám theo chàng, nếu chàng mặc cho ta xem, ta sẽ lập tức đi ngay, nếu không ta sẽ ở đây bám lấy chàng.’ Hỏa Vân Kiều một chút cũng không lùi bước, nhất định ép hắn mặc thử.
‘Là ngươi nói đó.’ Phong Hồn nhanh tay lấy bộ quần áo mặc vào trong người nói: ‘Ngươi xem rồi, còn không đi.’ Nói xong ngay lập tức cỡi ra.
Tuy rằng chỉ thoáng qua trong nháy mắt nhưng Hỏa Vân Kiều vẫn nhìn ra được hắn thật khôi ngô phóng khoáng, mục đích đã đạt được nên nàng cũng không lề mề nữa, giấu nụ cười ở khóe môi, xoay người đi ra ngoài.
Phong Hồn nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng, hắn biết hắn không thể ở lại đây được nữa, nếu nàng không chịu buông tha cho hắn, thì hắn chỉ còn cách phải tránh xa nàng.
Vừa lúc trong tay hắn đang có một vụ giao dịch nên hắn phải rời khỏi đây mấy tháng, xem ra khoảng thời gian này nàng sẽ không đến tìm hắn, lúc đó nàng có thể từ từ tiêu tan hết hy vọng mà buông tha cho hắn, nghĩ như vậy nên hắn liền quyết định đi ngay, không hề chần chừ mà vội vàng thu thập hành trang, dặn dò thuộc hạ xong liền đêm khuya rời đi.