Thân thể Châu nhi chấn động, nghĩ đến tỷ tỷ thật lòng yêu hắn, tình nguyện hi sinh bản thân vì hắn, nhưng nàng lại đang làm gì? Nàng đang làm chuyện gì đây? Chuyện đến nông nỗi này, nàng đã không còn đường để thối lui, nếu nàng không muốn hắn chết vậy thì nàng chỉ có thể chọn lựa con đường mà tỷ tỷ đã chọn.
Nàng ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Tư Mã Tuấn Lỗi, giọng nói nhẹ nhàng: “Vương gia, người có thể ôm ta một lần được không?”
Tư Mã Tuấn Lỗi và mọi người đều sửng sốt, không rõ tại sao nàng lại đột nhiên yêu cầu như vậy? Hàn Ngữ Phong nhìn hắn gật đầu, bảo hắn đáp ứng yêu cầu của Châu nhi.
“Được.” Hắn dang hai tay ra.
“Cám ơn.” Châu nhi nhẹ nhàng tiến đến phía trước, tay ôm chặt thắt lưng hắn, đầu tựa trên vai của hắn, hít thở thật sâu như muốn nhớ thật kỹ hương vị của hắn, nàng cứ như vậy tựa vào trong lòng ngực hắn vẫn không nhúc nhích, Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không đẩy nàng ra.
Hàn Ngữ Phong, Phong Hồn, Hỏa Vân Kiều cũng không quấy rầy bọn họ mà chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
Thật lâu sau Châu nhi mới buông hắn ra, từ trong lòng ngực của hắn bước ra, đảo mắt qua bọn họ nói: “Vương gia, Ngữ Phong hãy tha thứ cho ta.” Vừa dứt lời liền nhanh tay tháo xuống cây ngọc trâm trên đầu hung hăng đâm về phía cổ của chính mình.
“Châu nhi, đừng.” Hàn Ngữ Phong kinh hoảng hô lên.
“Châu nhi, ngươi muốn làm gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng ra tay đọat lấy ngọc trâm trong tay nàng, ngọc trâm chỉ xẹt qua tạo thành một vết máu trên cổ nàng, vết thương cũng không đáng lo ngại.
“Tại sao lại ngăn cản ta?” Trong mắt Châu nhi hiện ra một mảng bi ai, hiện giờ nàng đã không thiết sống nữa.
“Tất cả đã là quá khứ thì hãy để cho nó qua đi, ta cũng không có để ý, ta chỉ hi vọng về sau ngươi hãy sống cho thật tốt.” Tư Mã Tuấn Lỗi đem ngọc trâm cài lại trên đầu nàng.
“Nhưng mà ta không có cách nào quên, ta đã làm nhiều chuyện ác như vậy, cho dù là ngươi có thể nguyện ý quên đi nhưng ta vẫn không thể đối mặt với chính mình.” Thật sâu trong mắt Châu nhi là nỗi thống khổ, nàng đã không còn cách nào để quay đầu lại.
“Châu nhi, chỉ cần ngươi nguyện ý quên thì nhất định có thể quên được, Châu nhi mà ta quen biết là một nữ tử rất kiên cường và thiện lương, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được.” Hàn Ngữ Phong đi qua nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, mang đến cho nàng sự an ủi cùng ấm áp.
Làn lông mi thật dài của Châu nhi khẽ nhúc nhích, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Cám ơn.” Nếu ông trời đã không muốn để nàng được chết thì nàng chỉ có thể tiếp tục sống để chuộc tội.
“Châu nhi, trở về vương phủ, ta sẽ nhận ngươi làm ngự muội và chăm sóc cho ngươi thật tốt.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói.
“Không cần, ta không muốn trở về.” Nàng đã biết chính mình nên làm gì để cho tâm hồn thanh thản, sau đó nhìn hắn nói: “Kỳ thật ta biết ngươi đã hoài nghi cái chết của tỷ tỷ.”
Thân hình Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, nhìn nàng nhưng không có trả lời, Hàn Ngữ Phong khó hiểu nói: “Thật ra chân tướng sự việc là thế nào?”
Châu nhi lại tiếp tục nói: “Chuyện đến nước này ta cũng không có gì phải giấu diếm các ngươi, tỷ tỷ là do Trữ vương phái đến bên cạnh ngươi, hắn lấy mạng của ta để uy hiếp tỷ tỷ, lệnh cho tỷ tỷ phải giết chết ngươi, nhưng tỷ tỷ thật sự yêu ngươi nên cuối cùng tỷ ấy lựa chọn chính mình chết.
Tư Mã Tuấn Lỗi kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới sự tình lại là như vậy.
Tuy rằng Châu nhi chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng Hàn Ngữ Phong dường như có thể cảm giác được lúc đó Mai như khó xử cùng thống khổ đến mức nào, có thật là cha nàng đã ép buộc Mai nhi không? Nàng nhịn không được nên mở miệng hỏi: “Châu nhi, là cha ta phái Mai nhi hạ độc phải không?”
“Ta không biết, ta chỉ biết là do Trữ vương chủ mưu, ta cũng chưa từng nghe nói qua cha ngươi, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ta không hận ngươi.” Châu nhi lắc đầu nói.
“Châu nhi cũng không biết, tại sao ngươi lại biết?” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi hỏi.
“Là trong lúc ta thẩm vấn bọn họ, bọn họ nói là do cha ngươi đề nghị Trữ vương làm như vậy.” Hắn nhìn nàng một cái, thốt lời giải thích.
Hàn Ngữ Phong cười nhạt một cái, cha đã mất rồi, nàng có truy cứu chân tướng sự thật thì cũng đâu có nghĩa gì.
“Vương gia, ta phải đi, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa, ngươi hãy bảo trọng.” Châu nhi nói xong liền xoay người rời đi, bọn thị vệ ngoài cửa ngước nhìn Vương gia sau đó tránh ra nhường đường cho nàng.
“Chúng ta cũng cáo từ.” Phong Hồn nắm ta kéo Hỏa Vân Kiều rời đi.
“Khoan đã, ta còn muốn hỏi một chút, thanh chủy thủ kia sao lại như vậy?” Thanh âm của Hỏa Vân Kiều biến mất ở cửa.
Lúc này Hàn Ngữ Phong mới trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi phải cho ta một lời giải thích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi muốn hù chết ta sao?”
“Là ngươi không tin ta, không phải ta đã nói với ngươi ta sẽ không có việc gì sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, nhẹ nhàng dùng tay vuốt qua cái mũi của nàng.
“Nhưng ngươi chảy máu nhiều như vậy, sao mà ta có thể không lo lắng được?” Hàn Ngữ Phong bất mãn nhìn hắn, lúc đó hắn thật không biết nàng có bao nhiêu thương tâm, khổ sở đâu?
“Được rồi, là ta không tốt, là ta hại ngươi lo lắng.” Tư Mã Tuấn Lỗi hôn nhẹ môi nàng một cái rồi nói: “Là ta đã sớm chuẩn bị thuốc màu (thuốc đỏ) có màu sắc giống hệt như máu, khó mà phân biệt được thật giả.
“Thần kỳ như vậy sao?” Ánh mắt Hàn Ngữ Phong lộ ra tia sáng, cầm lấy chủy thủ nhìn ngắm cẩn thận nhưng cũng không thấy gì đặt biệt, mà dao nhỏ này cũng thật sắc bén, vậy tại sao hắn lại không bị thương?
“Xem này.” Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy chủy thủ đâm vào ngực của nàng.
Hàn Ngữ Phong trừng lớn ánh mắt, đương nhiên nàng biết hắn sẽ không thương tổn nàng, nhưng tại sao nàng lại không cảm thấy đau dù chỉ là một chút?
“Nhìn xem.” Tư Mã Tuấn Lỗi lấy chủy thủ ra khỏi người nàng.
Hàn Ngữ Phong nhìn vào thì không thấy lưỡi dao đâu cả, chỉ còn lại thân dao, liền vội vàng cầm lấy chủy thủ nói: “Tại sao có thể như vậy? Chạy đi đâu rồi?”
“Ngươi hãy nhìn xem.” Tay của Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ nhàng bấm vào chủy thù một cái thì lưởi dao liền từ bên trong vọt ra.
Hàn Ngữ Phong lập tức bừng tỉnh, thì ra thanh chủy thủ này có cơ quan bí mật thần kỳ như vậy? Cái này từ đâu mà ngươi có?”
Cái này là khi phụ hoàng còn sống, lúc người ta đem tặng vật tiến cống phụ hoàng đã thưởng cho ta, nhưng mà ta chưa từng nghĩ tới có ngày sẽ dùng đến nó.” Tư Mã Tuấn Lỗi giải thích, nhìn nàng hỏi: “Trở về phòng nghỉ ngơi đi, đứa nhỏ là quan trọng nhất.”
“Ừ.”