Châu nhi từ từ mở mắt ra liền thấy nam nhân kia cả người quang lõa (không mặt quần áo) đang tà ác nhìn chằm chằm nàng, nàng vội vàng nhấc chăn lên thì thấy mình đang nằm ở bên cạnh hắn, cử động khó khăn, hạ thể đau đớn mà còn thấy cả vết máu.
‘Ta muốn giết ngươi.’ Lập tức nàng hiểu chuyện gì đã xảy ra, hét to một tiếng rồi vọt đến lấy tay hung hăng định bóp cổ hắn.
Nam nhân bắt được tay nàng, hung hăng ném nàng xuống đất, lạnh lùng nói: ‘Muốn giết ta, chờ kiếp sau đi.’
Châu nhi đau đớn, nhìn cả người đầy vết bầm tím, giữa hai chân có vết máu, trên mặt đất là các mảnh quần áo bị xé rách, nàng tuyệt vọng rơi lệ, nàng còn có gì nữa đây. Mặt đờ đẫn đứng dậy, muốn chấm dứt tất cả.
Nam nhân tựa hồ phát giác ý đồ của nàng, phi thân lên giữ nàng lại, đầu của nàng đã gần va vào tường thì lại bị hắn kéo lại.
‘Muốn chết ư, chỉ tiếc bây giờ ngươi không thể chết được.’ Nam nhân lại hung hăng kéo nàng trở lại.
‘Muốn sống không dễ. muốn chết cũng không dễ sao?’ Ánh mắt Châu nhi oán hận nhìn hắn, hận không thể lập tức giết chết hắn, chỉ cần nàng muốn chết thì lúc nào cũng có thể.
‘Với người khác thì nó rất dễ, còn với ngươi thì sẽ rất khó, đừng quên ngươi còn có tỷ tỷ, ngươi có thể chết nhưng nếu ngươi chết thì tỷ tỷ ngươi cũng không thể sống.’ Tên nam nhân tàn nhẫn nói.
‘Tỷ tỷ…’ Châu nhi chấn động, bọn họ thật đê tiện, dùng mình để uy hiếp tỷ tỷ, giờ lại lấy tỷ tỷ ra uy hiếp mình, nàng nên làm gì bây giờ? Nếu tỷ tỷ biết nàng chết thì sẽ thế nào? Nàng không thể chết được, nàng phải sống, bởi vì chỉ có sống mới có thể có cơ hội giết chết tên nam nhân đã nhục nhã nàng.
‘Ngoan, vừa rồi ngươi không biết, hiện tại ta nói một lần, ngươi phải nhớ kỹ, ta tên là Bạch Lãng, đừng gọi sai đó.’ Nam nhân lại cười tà ác, ôm cổ nàng, còn tay phủ lên trước ngực nàng bắt đầu hôn.
Châu nhi vẫn không nhúc nhích để tùy ý Bạch Lãng hoạt động trên thân thể nàng, ôm nàng đến giường, những sỉ nhục của ngày hôm nay nàng nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Sau đó, trừ những lần Bạch Lãng mang đồ cho nàng, thì hắn vẫn thường tới. Châu nhi mượn cớ thân thể không tốt để hắn dạy võ cho nàng, không ngờ hắn cũng đồng ý, lại còn dạy nàng cách dụng độc…
Châu nhi vừa chịu sự tra tấn nhục nhã của hắn, vừa khắc khổ tập võ, dụng độc…
Nhưng Mai nhi lại không giữ lời mỗi tháng thăm nàng một lần, bất quá nàng cũng trộm đến hỏi thăm tỷ tỷ, biết tỷ tỷ vẫn tốt thì nàng mới yên tâm.
Nhoáng một cái đã nửa năm, đột nhiên có một ngày tỷ tỷ đến thăm nàng.
‘Châu nhi.’ Mai nhi đứng ở cửa khẽ hô một tiếng.
‘Là ngươi?’ Châu nhi không dám tin tưởng vào mắt mình, choàng tay ra sau cổ ôm lấy nàng.
‘Là ta, ngươi sống có được không? Để tỷ tỷ nhìn xem.’ Mai nhi kéo nàng ra khỏi lòng mình, nhìn từ trên xuống dưới, hình như nàng cũng không gầy đi.
‘Vào nhà đã.’ Châu nhi kéo nàng vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa cho kỹ
‘Ngươi nói cho ta biết, ngươi ở vương phủ có tốt không? Vương gia kia đối với ngươi thế nào?’ Châu nhi kéo tay nàng, vội vàng hỏi.
‘Tốt.’ Nghe đến Tư Mã Tuấn Lỗi, trên mặt Mai nhi xuất hiện một tia đỏ ửng, ánh mắt lộ vẻ hạnh phúc.
‘Ngươi yêu hắn phải không?’ Châu nhi thật cẩn thận hỏi, trong lòng cũng bất an không yên, tỷ tỷ có thể thương hắn sao?
‘Ừ.’ Mai nhi gật đầu, nàng cũng không muốn gạt Châu nhi. Dù sao Châu nhi cũng là người thân duy nhất của nàng, nhưng nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng không muốn làm hại Tư Mã Tuấn Lỗi, nhưng Trữ vương sẽ không bỏ qua cho Châu nhi, chính là nàng lại không thể thuyết phục chính mình làm hại đến hắn.
‘Vậy ngươi cứ yên tâm yêu hắn, không cần lo lắng cho ta.’ Châu nhi biết tỷ tỷ sẽ khó xử.
‘Châu nhi, ta muốn nói mọi chuyện cho Vương gia, để hắn mang ngươi về vương phủ, chúng ta cũng có thể thoát khỏi sự khống chế của Trữ vương, ngươi nói có được không?’ Mai nhi toan tính nói, biện pháp này nàng suy nghĩ đã lâu rồi.
Châu nhi sửng sốt, biện pháp tỷ tỷ nói tựa hồ không tồi, nhưng vị Vương gia kia có thể làm vậy sao?
Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng, Trữ vương vẻ mặt âm trầm tiêu sái tiến vào, phía sau là Bạch Lãng và còn có mấy tùy tùng hắc y đi theo.
Mai nhi và Châu nhi lập tức khẩn trương đứng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn bọn họ, trong lòng bi ai, thê lương, xem ra các nàng làm gì đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
‘Bạch Lãng.’ Trữ vương nháy mắt, Bạch Lãng lập tức hiểu, thân thủ đột nhiên ôm lấy Châu nhi, nhét một viên thuốc vào miệng nàng.
‘Châu nhi, ngươi thế nào?’ Mai nhi khẩn trương kéo nàng lại gần.
‘Ta.. ta ...’ Châu nhi vừa định nói không có việc gì, đột nhiên đau đớn kịch liệt, tựa như nàng lại ai đó đánh, nàng dùng sức cắn răng, không muốn để tỷ tỷ nhìn ra vẻ khác thường, nhưng đau đớn ngày càng lớn, trên đầu cũng đổ mồ hôi lạnh, ướt sũng cả vạt áo của nàng, mắt nhìn tỷ tỷ ngày càng mơ hồ, rốt cục không thể chịu được nữa, thân mình ngã xuống…
‘Châu nhi...’ Mai nhi sợ hãi kêu một tiếng, thân thủ đỡ lấy nàng, giận trừng mắt nhìn bọn họ nói: ‘Ngươi cho nàng ăn cái gì vậy? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?’
‘Bổn vương muốn làm gì? Ngươi không phải đã sớm biết sao? Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, nếu ngươi muốn Châu nhi còn sống, vậy Tư Mã Tuấn Lỗi phải chết, nếu ngươi không chịu nghe mệnh lệnh của bổn vương, thì Châu nhi phải chết. Tất cả do ngươi lựa chọn, bổn vương cho ngươi thời gian ba ngày.’ Trữ vương lạnh lùng nhìn nàng.
Tình thế hiện tại rất nghiêm trọng, Hàn đại nhân bắt hắn nhất định phải diệt trừ Tư Mã Tuấn Lỗi, đương nhiên biện phấp tốt nhất là phái mai phục ở bên người hắn, để Mai nhi hạ độc, như vậy mới có thể nắm chắc phần thắng. Hắn biết là Hàn đại nhân phải lo lắng lắm mới nói ra điều này với hắn, bởi vì Hàn đại nhân là người rất cẩn thận, cho nên hắn quyết định nghe ý kiến của Hàn đại nhân.