Châu nhi đứng ở trước cửa vương phủ cười lạnh muốn xông vào.
‘Châu nhi cô nương chờ chúng ta bẩm báo Vương gia.’ Thị vệ canh cửa ngăn nàng lại, nói xong liền chạy nhanh vào trong phủ.
‘Vương gia, Châu nhi cô nương đến đây, có cho nàng tiến vào hay không?’ Quản gia vội vàng chạy tới Kỳ Lân cư bẩm báo.
‘Châu nhi đến đây?’ Hàn Ngữ Phong cả kinh, không khỏi nhìn về phía Tư Mã Tuấn Lỗi, chuyện này dường như không ngoài dự đoán của hắn, giương giọng nói: ‘Cho nàng tiến vào.’
‘Dạ, Vương gia.’ Quản gia vội vàng lui đi ra ngoài.
‘Đi thôi, chúng ta đi tiền sảnh.’ Tư Mã Tuấn Lỗi kéo tay nàng, hắn dường như muốn cùng Châu nhi kết thúc hết tất cả.
Châu nhi bước đến cánh cửa của tiền sảnh liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong ngồi ở phía trên, nhìn thấy nam nhân trước mắt mà mình vừa yêu vừa hận, trong ánh mắt Châu nhi tràn ngập oán hận.
‘Châu nhi cô nương.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ kêu lên một tiếng, nàng nhớ rõ trước kia Châu nhi đối với mình thật là tốt.
‘Hàn Ngữ Phong ngươi không cần kêu thân thiết như vậy.’ Châu nhi lạnh lùng cười, nàng tới là để trả thù, tới là để xem bọn họ mất đi đứa nhỏ sẽ bi thương thống khổ đến thế nào, chứ không phải đến đây để ôn chuyện.
‘Châu nhi, hôm nay ngươi tới đây làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi biểu hiện phức tạp hỏi, tuy rằng hán biết nhưng đã diễn trò thì phải diễn tới cùng.
‘Ha ha, ta tới đây làm gì?’ Châu nhi đột nhiên cười ha hả, sau đó nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi tự tay giết chết đứa con của mình có phải là thống khổ thương tâm muốn chết không? Loại cảm giác này thấy thế nào?’
‘Đúng, là thống khổ thương tâm muốn chết.’ Sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên trở nên rất khó coi, nắm tay gắt gao nắm chặt, bất luận kẻ nào nhìn vào đều nghĩ hắn thật sự hối hận mà không biết rằng hắn chỉ đang giả vờ.
‘Ngươi cũng biết đau? Tư Mã Tuấn Lỗi, ta chính là muốn ngươi đau đớn để ngươi có thể thấu hiểu được nỗi đau của ta và tỷ tỷ, rốt cuộc ta đã đợi được ngày hôm nay.’ Châu nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt cũng chôn giấu thật sâu nỗi thống khổ.
‘Châu nhi, ngươi sai rồi, Mai nhi sẽ không đau vì nàng chết vì người mình yêu nên nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc.’ Hàn Ngữ Phong ở một bên nhẹ giọng nói, nàng cố ý đem đề tài chuyển hướng đến Mai nhi.
‘Hạnh phúc? Chí tiếc tỷ tỷ phục vụ quên mình cũng không thể đổi được tình yêu của hắn, người mà hắn yêu từ đầu đến cuối đều là ngươi, tỷ tỷ làm sao mà hạnh phúc, tỷ ấy là chết không nhắm mắt.’ Châu nhi oán hận nói.
‘Mai nhi cũng không biết ta sẽ xuất hiện, thì nàng tại sao lại chết không nhắm mắt?’ Hàn Ngữ Phong từ từ truy hỏi.
‘Tỷ tỷ đương nhiên chết không nhắm mắt bởi vì tỷ ấy căn bản không muốn chết, tỷ ấy là vì…’ Châu nhi đột nhiên ngậm miệng lại, hèn mọn cười lạnh: ‘Hàn Ngữ Phong ngươi muốn lừa ta nói ra sao?’
‘Chuyện này quan trọng sao? Mai nhi đã chết mà người hiện tại Vương gia yêu lại là ta, có biết hay không đối với ta cũng có gì khác nhau đâu.’ Hàn Ngữ Phong giả vờ trưng ra bộ dáng bình thản.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi đang khoe khoang sao?’ Châu nhi cắn răng nói.
‘Châu nhi, ngươi đừng tưởng rằng những chuyện ngươi làm chúng ta không biết, con của chúng ta là do ngươi sai khiến Thúy Hà hãm hại, ngươi có biết tại sao ngươi còn có thể sống không?’ Hàn Ngữ Phong quyết định lấy bị động làm chủ động.
‘Tại sao?” Châu nhi lạnh lùng hỏi lại, nàng cũng đoán bọn họ sẽ biết.
‘Đó là bởi vì Vương gia đã hứa hẹn với Mai nhi là hắn sẽ chăm sóc ngươi thất tốt, cho dù biết ngươi đã làm cho chúng ta mất đi đứa nhỏ nhưng hắn vẫn không muốn đả thương ngươi.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở một bên hơi hơi chấn động, thì ra nàng biết được nội tâm của hắn.
‘Đó là bởi vì mạng của hắn là do tỷ tỷ dùng mạng của mình để đổi lấy.’ Châu nhi cũng không cảm kích, trong mắt cũng hiện lên một tia nghi hoặc, tại sao nhắc tới đứa nhỏ mà nàng lại không có một chút thương tâm, không khỏi nghi ngờ, giả bộ vươn tay ra sờ vào bụng của nàng, muốn thử một chút.
‘Ngươi làm gì?’ Hàn Ngữ Phong kinh hãi lui về phía sau vài bước, vội vàng lấy tay bảo vệ bụng.
‘Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đang đứng ở một bên nhanh chóng chạy ra chắn ở phía trước nàng, nóng vội tung một chưởng về phía ngực Châu nhi.
Châu nhi không khỏi lui về phía sau vài bước, ôm lấy ngực, nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của bọn họ, Châu nhi lập tức hiểu được, thì ra đứa nhỏ vốn không có mất đi, sắc mặt lập tức trở nên ngoan độc, nắm chặt tay đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch. Tính kế lâu như vậy mà nàng vẫn bị thất bại trong gang tấc, kết quả lại bị bọn họ tương kế tựu kế.
‘Tỷ tỷ, ta đã trở về.’ Cảnh nhi ở ngoài cửa đột nhiên chạy vào.
Châu nhi thân thủ dùng tay bóp chặt lấy cổ của Cảnh nhi, thật là ông trời cho nàng cơ hội.
‘Cảnh nhi.’ Hàn Ngữ Phong lo lắng thét lên, muốn chạy về phía trước.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng giữ chặt nàng lại, tuấn mâu gắt gao nhìn chằm chằm Châu nhi nói: ‘Châu nhi, thả Cảnh nhi ra, nó chỉ là một đứa nhỏ, người mà ngươi hận chính là ta, không liên quan đến nó.’
‘Muốn ta thả nó cũng được, trừ khi ngươi chết.’ Ánh mắt Châu nhi lộ ra tia hung ác, trong đầu chỉ có một ý niệm điên cuồng là muốn hắn phải chết.
‘Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi thả Cảnh nhi ra.’ Tư Mã Tuấn Lỗi không có một chút do dự liền đáp ứng, hắn biết người Hàn Ngữ Phong quan tâm nhất chính là Cảnh nhi.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi tưởng ta khờ dại như vậy sao? Ai biết ngươi lại muốn bày trò gì?’ Châu nhi lạnh lùng nói, lúc này đây mặc kệ là phải trả bằng bất cứ giá nào, nàng cũng phải thành công.
‘Vậy ngươi nói đi, phải như thế nào ngươi mới chịu thả Cảnh nhi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, hỏi ngược lại.
‘Chỉ cần ngươi tự sát ta sẽ thả nó.’ Trong mắt Châu nhi hiện lên một tia ngoan lệ, chỉ có hắn chết thì nàng mới có thể phóng thích áp lực cùng cừu hận trong lòng.
Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi khóa chặt nàng, nàng thật sự hận hắn như vậy sao? Trầm mặc một chút rồi nói: ‘Được.’
‘Không được.’ Hàn Ngữ Phong đang đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng, sau đó nhìn Châu nhi nghiêm túc nói: ‘Châu nhi, ngươi rõ ràng là yêu hắn, tại sao ngươi lại muốn làm như vậy? Chẳng lẽ nếu hắn chết thì ngươi thật sự vui vẻ sao?’
‘Hàn Ngữ Phong, ai yêu hắn, rõ ràng là ngươi không muốn hắn chết, nếu như ngươi nguyện ý chết thay hắn, ta cũng sẽ thả Cảnh nhi.’ Châu nhi cười lạnh, nàng sớm đã không còn yêu hắn nữa, nàng hận hắn.