‘Châu nhi, đây là báo ứng của ngươi, muốn trách thì trách ngươi không nên ép buộc ta, kết cục này đều do ngươi tự mình chuốc lấy, đừng nên trách ta, ta cũng không muốn làm như vậy, nếu không phải ngươi bức ta trở lại vương phủ để ta hưởng thụ vinh hoa phú quý, làm cho ta tham luyến địa vị cùng vinh hoa nơi vương phủ, thì ta cũng sẽ không ra hạ sách này, biết ngươi cẩn thận cho nên ta đã đem độc giấu trong móng tay, liều mạng thử một lần, không ngờ lại thành công.’ Thúy Hà từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn nàng cười hèn mọn.
Mồ hôi lạnh trên đầu Châu nhi chảy ròng ròng, thân thể lạnh run, cuộn tròn mình dưới đất cắn chặt răng, sắc mặt xanh đậm, ánh mắt lộ ra tia hung quang, oán hận nhìn Thúy Hà. Không nghĩ tới có ngày mình lại chết trong tay Thúy Hà.
‘Ngươi cứ ở nơi này từ từ chờ chết đi, ta sẽ không bồi ngươi đâu.’ Thúy Hà lạnh lùng nhìn nàng một cái sau đó xoay người rời đi, không hề để ý xem Châu nhi có chết hay không bởi vì độc mà Châu nhi trúng là Mỹ nhân túy. Người trúng độc sẽ chết trong vòng một canh giờ, hiện tại đã qua nửa canh giờ, cho dù có người giúp nàng giải độc thì cũng không còn cơ hội nữa.
Đau đớn càng ngày càng tăng lên, Châu nhi cuộn chặt mình lại đột nhiên đụng tới một vật cứng nho nhỏ liền vội vàng lấy ra, nàng làm sao có thể quên thứ này chứ? Vội vàng lấy ống trúc ám hiệu ra, từng đợt âm thanh xèo xèo từ bên trong truyền ra.
Không đến nửa khắc đã thấy Hỏa Vân Kiều xuất hiện trước mặt của nàng, nhìn thấy Châu nhi thống khổ giãy dụa nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
‘Hỏa cô nương ngươi đã đến rồi.’ Châu nhi cố nén đau đớn nhìn nàng, nàng đến thì chính mình được cứu rồi.
‘Ừ.’ Hỏa Vân Kiều lạnh lùng gật đầu lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Châu nhi.
Châu nhi nhanh chóng ngừng run rẩy, sắc mặt cũng từ từ trở về bình thường, cả người vô lực đứng dậy nói: ‘Cám ơn Hỏa cô nương.’
‘Không cần, ta đã hứa giúp ngươi một lần.’ Hỏa Vân Kiều vẫn lạnh lùng như trước, không thèm nhìn Châu nhi lấy một cái đã xoay người rời đi, đây là hứa hẹn của nàng. Cũng bởi vì Hàn Ngữ Phong mà Phong ca ca không muốn để Châu nhi chết.
Ánh mắt Châu nhi bắn ra một tia hung ác ‘Thúy Hà, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cư nhiên dám hạ độc ta, ngươi nhất định không thể tưởng tượng được mạng của ta lại lớn như thế, chỉ tiếc sau này mạng của ngươi lại không được tốt như vậy.’
Thúy Hà mang theo Xuân Hoa rời khỏi Quan Âm miếu, Châu nhi có thể đã bỏ mạng, hiện tại điều nàng quan tâm chính là Trịnh tú tài không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng cảm thấy thật mâu thuẫn, nếu hắn còn sống thì nàng nên làm gì bây giờ? Giết hắn? Hắn chính là cha ruột của đứa nhỏ, nếu không giết hắn liệu hắn có đến vương phủ tìm nàng hay không?
Mặc kệ thế nào, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được hắn, không biết Châu nhi đã đem giấu hắn ở nơi nào? Nàng lại không thể tự mình đi tìm hắn nên chỉ có thể phái người âm thầm đi điều tra.
Trong thư phòng vương phủ.
Tư Mã Tuấn Lỗi đang xem tấu chương thì một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện.
‘Trương Ưng, thế nào rồi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi buông tấu chương trong tay ra hỏi.
‘Dạ bẩm Vương gia, thuộc hạ theo dõi Thúy Hà tới Quan Âm miếu, thì ra là nàng đi gặp Châu nhi, nàng còn hạ độc muốn giết chết Châu nhi.’ Trương Ưng cung kính hồi bẩm.
‘Châu nhi đã chết rồi sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày, biểu hiện trên mặt thực phức tạp nhưng không phải là thương tiếc mà chính là không nghĩ tới Thúy Hà cũng ngoan độc như thế.
‘Không có, sau đó nàng đã được Hỏa Vân Kiều cứu.’ Trương Ưng đáp.
‘Ừ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi mặc dù có chút nghi hoặc, Hỏa Vân Kiều tại sao lại cứu Châu nhi? Còn tưởng nàng muốn giúp đỡ Hàn Ngữ Phong, sau đó nói: ‘Ngươi âm thầm theo dõi Thúy Hà, kịp thời báo cho ta biết, nếu nàng có bất kỳ hành động gì thương tổn Vương phi thì ngươi có thể trực tiếp xuống tay giết chết nàng.’
‘Dạ, Vương gia. Ty chức đã biết.’ Trương Ưng chắp tay lui ra ngoài.
Trong một căn nhà đổ nát ở vùng ngoại ô.
Một nam nhân gầy yếu tái nhợt nhắm mắt lại tựa vào nơi đó, không hề để ý tới nữ nhân trước mắt.
‘Trịnh tú tài, Thúy Hà đã bỏ rơi ngươi, nàng muốn dung đứa nhỏ trong bụng để hưởng thụ vinh hoa phú quý nơi vương phủ, còn muốn ta giết ngươi cho xong hết mọi chuyện.’ Châu nhi ngồi ở bên bàn không thèm để ý đến thái độ của hắn, nàng muốn dùng hắn để dẫn dụ Thúy Hà đến đây, nàng muốn báo thù.
‘Ta sẽ không tin lời nói của ngươi.’ Trịnh tú tài vẫn không mở mắt ra.
‘Ngươi không tin vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi hãy viết cho nàng một phong thư bảo nàng đến đây gặp ngươi, sau đó ngươi tự mình hỏi nàng.’ Châu nhi không nhanh không chậm lên tiếng.
Quả nhiên Trịnh tú tài mở to mắt, dường như có chút tâm động, hắn sợ trúng bẫy của nàng nhưng thật sự hắn cũng muốn biết Thúy Hà thế nào? Hắn cũng đã bắt đầu hoài nghi, nếu Châu nhi thật sự muốn hại bọn họ như vậy thì cũng có thể khiến cho bọ họ chết cùng một chỗ.
‘Được, ta viết.’ Hắn khẽ cắn môi nói.
Châu nhi hài lòng, gợi lên một nụ cười lạnh, đem giấy bút ném cho hắn.
Không lâu sau Trịnh tú tài đã viết xong bức thư và giao nó cho Châu nhi.
Châu nhi cầm lấy bức thư nhìn qua một chút, sau đó nói: ‘Rất nhanh ngươi có thể nhìn thấy nàng thôi.’ Sau đó xoay người rời đi.
Trong vương phủ.
‘Phu nhân, có người gửi cho người một phong thư.’ Xuân Hoa cầm một phong thư đi tới.
‘Ai đưa tới?’ Thúy Hà tiếp nhận phong thư, thuận miệng hỏi.
‘Không biết, là thị vệ ngoài cửa giao cho nô tỳ.’ Xuân Hoa lắc đầu.
Thúy Hà mở phong thư ra, sắc mặt biến đổi rõ rang, tay run rẩy đến trắng bệch, nét chữ nàng nàng rất quen thuộc, đây là chữ viết của Trịnh tú tài.
‘Phu nhân, phu nhân người làm sao vậy?’ Xuân Hoa đứng ở một bên nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng nên quan tâm hỏi.
‘Không có gì. Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghĩ ngơi một chút.’ Sắc mặt Thúy Hà dịu đi một chút, nhẹ giọng phân phó.
‘Dạ.’ Xuân Hoa nghi hoặc lui ra ngoài, trong lòng đoán là do nội dung của bức thư nàng nên phu nhân mới như vậy.
Thúy Hà ngồi ở bên giường mở bức thư ra xem.
‘Thúy Hà, trưa mai đến khu miếu đổ nát ở vùng ngoại ô, ta chờ ngươi.’ Chỉ vài dòng ngắn ngủi này nhưng lại làm cho nàng bất an, chẳng lẽ Châu nhi đã sớm thả hắn, hắn có ý gì khi muốn gặp mặt mình?
Đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt lại, nàng nên làm cái gì bây giờ? Giết hay là không giết?