Rất nhanh Xuân Vũ đã đem chậu nước ấm đến rồi lo lắng chờ ở bên ngoài.
Ngoài cửa, một đám nha hoàn cũng rất khẩn trương, Thúy Hà đứng gần đó, không chớp mắt, trong lòng đắc ý, cuối cùng nàng đã thành công rồi.
Bị đẩy ra ngoài cửa, Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy thật kỳ lạ, Thúy Hà cũng xứng để Toàn Vũ điều trị sao? Đột nhiên nghi hoặc, Thúy Hà sao lại ở Kỳ Lân cư, còn Ngữ Phong đã đi đâu? Ánh mắt lơ đãng nhìn xung quang, lại phát hiện Thúy Hà đứng cách đó không xa.
Sắc mặt khẽ biến, bắt lấy vạt áo của Xuân Vũ ở một bên, lo lắng hỏi: ‘Người trong phòng là ai?’
‘Là Vương phi.’ Xuân Vũ cắn môi đến chảy nước mắt, nhưng vẫn không ngừng nói: ‘Vương gia không phải vẫn ở bên trong sao, sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy với Vương phi.’ Hiện tại lại còn có thể hỏi nàng quá đáng như vậy.
Ngữ Phong? Tư Mã Tuấn Lỗi lảo đảo lui về phía sau hai bước, sắc mặt không có huyết sắc, chẳng lẽ người trong phòng vừa rồi là Hàn Ngữ Phong, chính mắt hắn nhìn thấy là Thúy Hà mà, đây là chuyện gì?
Sắc mặt xanh mét, thân mình cứng ngắc, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, mắt nhắm lại che dấu sợ bối rối trong lòng. Hắn đang làm cái gì? Vừa rồi hắn đã làm gì?
Trong phòng.
Toàn Vũ mới vừa đóng kỹ cửa, vừa mới xoay người lại đã thấy Hàn Ngữ Phong mỉm cười ngồi đó nhìn nàng.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi không sao à?’ Toàn Vũ kinh ngạc kêu lên.
‘Nói nhỏ thôi, đến đây hãy nói.’ Hàn Ngữ Phong bảo nàng nhẹ giọng, vẫy vẫy tay bào nàng đến bên giường.
‘Ngươi định làm gì?’ Toàn Vũ hồ nghi nhìn nàng nói.
‘Ta muốn ngươi giúp ta, nói với Tư Mã Tuấn Lỗi đứa con đã không còn.’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng nói.
‘Vì sao nha?’ Toàn Vũ không hiểu nàng muốn làm gì, có điều gì đó thật kỳ lạ đang diễn ra ở đây.
‘Toàn Vũ, ta nhất thời rất khó giải thích rõ ràng, sự tình là như vậy...’ Hàn Ngữ Phong đem sự tình từ đầu chí cuối nói qua một lần.
Sau khi nghe xong, Toàn Vũ càng thêm nghi hoặc, không rõ hỏi: ‘Ngươi để Tư Mã Tuấn Lỗi trực tiếp đi giết Châu nhi không phải tốt hơn sao, cần gì phải làm điều thừa.’
‘Toàn Vũ, ngươi không thắc mắc Mai nhi vì sao mà chết sao? Cha ta cũng không phải là hạng người như vậy? Nếu ép hỏi Châu nhi, khẳng định nàng ta sẽ không nói, cho nên ta muốn nàng ta đạt được tâm nguyện, nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi đau khổ, nàng ta nhất định sẽ đắc ý mà nói ra sự thật.’ Hàn Ngữ Phong thầm thở dài, mặc kệ chân tướng như thế nào, nàng vẫn muốn biết.
‘Hàn Ngữ Phong, vậy ngươi vì sao không trực tiếp nói cho Tư Mã Tuấn Lỗi? Ta nghĩ để hắn phối hợp với ngươi không phải tốt sao?’ Toàn Vũ thắc mắc.
‘Ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng Phong Hồn và Hỏa Vân Kiều lại nói phải để cho hắn thực sự thống khổ, đừng quên Thúy Hà vẫn ở trong phủ, dù sao, sớm muộn gì hắn cũng biết và cũng sẽ chọn cách này thôi.’ Hàn Ngữ Phong giải thích nói.
‘Vậy chuyện đêm nay, toàn bộ là mưu kế của các ngươi?’ Toàn Vũ hỏi.
‘Không phải.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu nói: ‘Là tương kế tựu kế.’
‘Xem ra ta cũng chỉ có thể phối hợp với các ngươi.’ Toàn Vũ thở dài, Tư Mã Tuấn Lỗi thật đáng thương, nếu biết chân tướng thì hắn sẽ tức giận như thế nào.
‘Cám ơn ngươi, Toàn Vũ, hiện tại chúng ta chỉ cần đổ huyết tương này xuống là được rồi.’ Hàn Ngữ Phong lấy ra một lọ huyết tương đã được chuẩn bị.
‘Ta đi ra ngoài.’ Toàn Vũ thấy nàng đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi liền nói.
‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu, lại nuốt một viên thuốc, trong nháy mắt mặt không còn một tia huyết sắc.
Cửa đột nhiên mở ra, Toàn Vũ vừa mới ra khỏi cửa đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi kéo áo: ‘Ngữ Phong đâu, đứa nhỏ thế nào?’
‘Buông tay ra, Hàn Ngữ Phong không có việc gì, nhưng đứa nhỏ mất rồi.’ Toàn Vũ vuốt lại tay áo, nhẹ nhàng nói.
Thân mình Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, giọng điệu điên cuồng nói: ‘Toàn Vũ, vì sao không giữ lại đứa nhỏ?’
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, muốn trách thì trách ngươi, không phải ta.’ Toàn Vũ tức giận quát, hắn dám tức giận với nàng.
Tay hắn lập tức buông thõng, là một tay hắn tạo thành, hắn nên trách ai? ‘Ha ha.’ Hắn đột nhiên cười lớn: ‘Ta đã làm gì? Chẳng lẽ đây là ông trời trừng phạt ta?’ Thanh âm thê lương bi thảm.
‘Hiện tại không phải là lúc ngươi bi thương, ngươi nên đi an ủi Hàn Ngữ Phong.’ Toàn Vũ không đành lòng nói.
‘Ngữ Phong? Tư Mã Tuấn Lỗi bước đi nặng nề, hắn sao có thể đối mặt với nàng, mong nàng tha thứ đây?
Tư Mã Tuấn Lỗi đi vào phòng, liền thấy trên đệm là một mảng màu đỏ rực, hắn hoảng sợ kinh người. Mùi máu lan tỏa, dày đặc trong không khí, làm hắn gay mũi cùng sợ hãi. Sắc mặt trong nháy mắt trầm lại, quỳ xuống cạnh mép giường.
Mở hai tay ra, cúi đầu nhìn xuống tay mình, biểu tình ngây ngốc, là hắn đã giết đứa con của mình, đứa con của hắn và Hàn Ngữ Phong.
Hàn Ngữ Phong thấy hắn bi thương như thế, thì tự trách mình, không đành lòng thấy hắn như vậy, định tiến lại an ủi hắn, nhưng nàng lại nhịn xuống, nàng biết đây chỉ là giả, nhưng cái cảm giác đau lòng này sẽ không thể gạt được người, huống chi là Thúy Hà kia.
‘Không, ta không giết đứa nhỏ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đứng đó thì thào thống khổ, lắc lắc đầu, lòng hắn đau quá. Ngữ Phong sẽ không tha thứ cho hắn.
Hàn Ngữ Phong tựa hồ có thể cảm nhận nỗi đau của hắn, muốn làm hắn vơi bớt thống khổ bi thương, nên nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, cho ta một lời giải thích.’ Tuy rằng nàng đã biết đây là chuyện gì?
‘Giải thích của ta còn có ý nghĩa sao? Ngươi còn có thể tin sao?; Tư Mã Tuấn Lỗi chua xót nói, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.